TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Thải độc

Tô Hy Nguyệt cảm thấy, chẳng bao lâu nữa, có lẽ mình sẽ lên được cấp 2.

Nghĩ đến khuôn mặt không nỡ nhìn của mình.

Dị năng tuy đã tụt xuống cấp 1, tác dụng chữa trị giảm đi nhiều, nhưng thải độc đơn giản thì vẫn có thể làm được.

Khuôn mặt này, rõ ràng là do độc tố tích tụ quá nhiều, cộng thêm dầu mỡ trong cơ thể tiết ra quá mạnh nên mới ra nông nỗi này.

Muốn chữa trị dứt điểm, trước tiên phải thải độc.

Nàng xòe bàn tay, lòng bàn tay hướng lên trên, ý niệm vừa động, một sợi dây leo nhỏ màu xanh lục từ lòng bàn tay chui ra, tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo.

Vô cùng đẹp mắt.

Dây leo càng lúc càng dài, bò lên mặt nàng, ánh sáng xanh bao phủ toàn bộ khuôn mặt, bắt đầu quá trình thải độc.

Khi dị năng thẩm thấu vào da mặt, nàng cảm thấy mặt vô cùng ngứa ngáy, như thể có thứ gì đó sắp chui ra, mấy lần nàng muốn đưa tay lên gãi.

Nhưng lại sợ để lại sẹo, nên không dám gãi.

Tô Hy Nguyệt cố nén cơn ngứa, chuyên tâm thúc đẩy dị năng thải độc.

Khoảng một tuần trà sau.

Nàng cảm thấy mũi, mắt, và cả khuôn mặt mình đều bị thứ gì đó đen sì, sền sệt dính chặt lấy, đến thở cũng không nổi, nhìn cũng không thấy gì.

Mùi còn cực kỳ khó ngửi, giống như trứng thối vậy, suýt chút nữa làm nàng buồn nôn.

Nàng thu lại dị năng, đưa tay sờ lên mặt mũi, toàn là những thứ bẩn thỉu đen sì, bốc mùi hôi thối.

"Thứ này, chính là độc tố thải ra từ mặt mình sao?"

Nàng ghê tởm muốn chết, vội vàng chạy ra khỏi hang, lúc đi còn không quên mang theo sữa rửa mặt.

Trời tuy đã tối, nhưng may mà ánh trăng sáng tỏ, cũng đủ để nhìn rõ đường đi.

Rất nhiều người trong bộ lạc, cả già trẻ lớn bé, vẫn chưa ngủ, hoặc tụ tập từng nhóm ba năm người nói chuyện phiếm, hoặc ra bờ sông tắm rửa, hoặc làm vài việc khác.

Còn có một số khác thì lại trốn trong rừng cây, hoặc góc khuất nào đó để vụиɠ ŧяộʍ.

Thú thế vô cùng cởi mở, đặc biệt là vào ban đêm, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng "hì hục".

Nghe mà nóng cả tai, mặt đỏ tim đập.

Trên đường đi, nàng đã bắt gặp mấy cặp đang "làm chuyện ấy", thật đúng là mọi lúc mọi nơi, chỉ cần tìm một bụi cây, hoặc một góc khuất là có thể bắt đầu.

Tô Hy Nguyệt khóe miệng giật giật, không hiểu tại sao bọn họ không vào hang động mà lại thích cảnh màn trời chiếu đất như vậy.

Nghĩ lại thì đây là thú thế, bản chất vẫn là động vật, còn mong gì đến sự xấu hổ chứ?

Nàng mặt không đổi sắc đi về phía bờ sông, như thể không nghe không thấy gì.

Mấy chục năm ở mạt thế, nàng đã thấy qua đủ thứ rồi.

So với những con zombie ghê tởm đến mức buồn nôn ở mạt thế, chút chuyện cỏn con này chẳng đáng là gì.

Nàng vừa đi đến bờ sông, từ xa đã lại nghe thấy động tĩnh kia, liếc mắt nhìn qua, phát hiện một khoảng cỏ lớn đã bị đè bẹp, ban đêm quá tối, cũng không phân biệt được là ai đang ở đó.

Đang định thu lại ánh mắt, thì vừa hay có một khuôn mặt quay lại, ánh trăng chiếu vào, nàng nhận ra đó là Mễ Á.

Còn thú nhân kia là ai, nàng không cần đoán cũng biết là một trong số các thú phu của Mễ Á.

Tô Hy Nguyệt nghĩ đến việc Mễ Á mới vừa chế nhạo mình cách đây không lâu, lúc này nếu bị đối phương nhìn thấy, lại tưởng nàng cố ý nhìn trộm, không biết sẽ bị châm chọc thế nào nữa.

Để tránh phiền phức, nàng đi dọc xuống hạ lưu, cách xa chỗ đó.

Lúc này mới ngồi xổm xuống bên bờ sông, bắt đầu rửa sạch những thứ bẩn thỉu trên mặt.

Rửa đến ba lần, cho đến khi mặt mày sạch sẽ dễ chịu, nàng mới chịu dừng lại.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, nàng soi mình xuống mặt nước, tuy vẫn còn rất nhiều mụn, nhưng rõ ràng đã xẹp đi không ít, cũng không còn chảy mủ nữa, trông khá hơn nhiều.

Nàng sờ sờ mặt mình, tâm trạng cũng không tệ.

Định bụng ngày mai sẽ tiếp tục dùng dị năng thải độc, thải độc liên tục vài ngày, khuôn mặt có thể sẽ được chữa khỏi.

11

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.