0 chữ
Chương 11
Chương 11: Quyết tâm giảm cân
Khóe miệng Dạ Linh nhếch lên đầy vẻ châm chọc, đôi mắt bạc trong nháy mắt rơi xuống người Tô Hy Nguyệt, ánh mắt lộ rõ sự ghét bỏ: "Ngươi nhìn xem nàng ta nặng bao nhiêu cân, đã xấu còn béo như lợn nái, đói một chút, vừa hay giảm cân."
"Ha ha ha...."
Quanh quảng trường lập tức vang lên một tràng cười lớn, ai nấy đều cảm thấy lời của Dạ Linh rất có lý.
Đặc biệt là những giống cái kia, ánh mắt nhìn về phía Tô Hy Nguyệt tràn đầy ghen tị.
Ghen tị nàng có năm thú phu ưu tú cường đại như vậy, vậy mà nàng còn không biết đủ, suốt ngày gây chuyện.
Bây giờ còn béo như một con lợn, lại thêm khuôn mặt xấu xí kia, nhìn thôi đã thấy ngán ngẩm, chẳng trách lại phải lén bỏ quả mê tình, xấu như vậy, thú nhân nào ngủ cho nổi?
Giống cái thú thế tuy lấy khỏe mạnh làm đẹp, nhưng béo và khỏe mạnh là hai chuyện khác nhau.
Tô Hy Nguyệt nghe tiếng cười vang xung quanh cùng những ánh mắt khác thường, dù da mặt có dày đến đâu, lúc này cũng cảm thấy không thoải mái.
Nàng liếc nhìn về phía Dạ Linh, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, thầm nguyền rủa: tên nam nhân chết tiệt này, miệng lưỡi độc địa thật.
Đây là báo thù chuyện mình bỏ quả mê tình, rồi sau đó còn đá hắn một cước sao?
Nhưng nàng cũng hạ quyết tâm phải giảm cân, đừng nói đến người khác, ngay cả chính nàng cũng thấy mình xấu đến mức không nỡ nhìn.
Tô Mục vẻ mặt xấu hổ, há miệng, muốn phản bác.
Nhưng nhìn khuôn mặt đầy mụn mủ, lồi lõm của muội muội, cùng với cân nặng ít nhất phải 300 cân.
Khóe miệng giật giật, đừng nói là Dạ Linh, ngay cả hắn ta cũng không nhìn nổi.
Nhưng may là đã biết tắm rửa, coi như cũng có chút thay đổi.
"Ca, tối nay muội không ăn nữa."
Tô Hy Nguyệt khẽ nói với Tô Mục.
Dứt lời, nàng cúi xuống nhặt ba miếng thịt trên đất, định bụng để dành sáng mai ăn.
Tô Mục nhìn hành động của nàng, nhíu mày, cũng cảm thấy mất mặt nên ra lệnh: "Nếu muội muốn giảm cân thì vứt thịt đi."
Nàng ngơ ngác nhìn hắn ta: "Ca, đồ ăn quý giá biết bao, không biết bao nhiêu thú nhân không đủ ăn, sao có thể vứt đi chứ, như vậy không phải lãng phí sao?"
Tô Mục kinh ngạc nhìn nàng, đứa muội muội vừa ham ăn lười làm, lại thô lỗ tục tằn này mà cũng có thể nói ra những lời như vậy sao?
Nhưng nghĩ đến tác phong trước giờ của nàng, hắn ta lại cho rằng nàng cố ý nói vậy.
Có khi quay lưng đi lại lén ăn thịt cũng nên.
"Nếu đã biết đồ ăn quý giá thì ăn ít một chút, muội xem muội béo đến mức nào rồi kìa."
Tô Mục nhìn thân hình tròn vo của nàng, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Nói xong câu đó, hắn ta liền xoay người bỏ đi.
Tô Hy Nguyệt: "..."
Nàng cúi đầu nhìn đống mỡ trên người mình, nói thật, ngay cả chính nàng cũng thấy ghê.
Giảm cân, nhất định phải giảm cân.
Đợi đến khi gầy như một tia chớp, sẽ làm lóa mắt chó của bọn họ, à không, mắt sói mới đúng.
Cũng không để ý đến những ánh mắt chế nhạo hay khinh bỉ xung quanh, nàng cầm thịt rời đi.
Tô Hy Nguyệt vừa đi chưa được bao xa thì cảm nhận được một luồng khí lạnh, nghiêng đầu nhìn lại, liền chạm phải đôi mắt rắn lạnh lẽo đến cực điểm của Mặc Lẫm, khiến nàng giật nảy mình.
Nam nhân này đi đứng không có tiếng động gì sao? Lại còn lặng lẽ vòng ra trước mặt nàng từ lúc nào không hay.
"Có... có chuyện gì không?"
Nàng dừng bước, nhìn y, thăm dò hỏi.
Mặc Lẫm nhìn nàng đăm đăm, con ngươi đen tuyền trong đêm tối lóe lên tia sáng lạnh lẽo, giọng nói băng giá: "Hôm nay ngươi nói gì ở bờ sông?"
Tô Hy Nguyệt chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt, ở bờ sông nàng nói nhiều lắm, nam nhân này đang muốn hỏi câu nào nhỉ?
"Nói gì cơ? Ta không nhớ nữa."
Nàng cũng không phải giả ngốc, mà là thật sự không rõ.
Mặc Lẫm nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt khẽ híp lại, buông một câu: "Ngươi nói, bờ sông này là nhà ngươi chắc? Ngươi đến được ta không đến được?"
Tô Hy Nguyệt: "..."
"Ha ha ha...."
Quanh quảng trường lập tức vang lên một tràng cười lớn, ai nấy đều cảm thấy lời của Dạ Linh rất có lý.
Đặc biệt là những giống cái kia, ánh mắt nhìn về phía Tô Hy Nguyệt tràn đầy ghen tị.
Ghen tị nàng có năm thú phu ưu tú cường đại như vậy, vậy mà nàng còn không biết đủ, suốt ngày gây chuyện.
Bây giờ còn béo như một con lợn, lại thêm khuôn mặt xấu xí kia, nhìn thôi đã thấy ngán ngẩm, chẳng trách lại phải lén bỏ quả mê tình, xấu như vậy, thú nhân nào ngủ cho nổi?
Giống cái thú thế tuy lấy khỏe mạnh làm đẹp, nhưng béo và khỏe mạnh là hai chuyện khác nhau.
Nàng liếc nhìn về phía Dạ Linh, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, thầm nguyền rủa: tên nam nhân chết tiệt này, miệng lưỡi độc địa thật.
Đây là báo thù chuyện mình bỏ quả mê tình, rồi sau đó còn đá hắn một cước sao?
Nhưng nàng cũng hạ quyết tâm phải giảm cân, đừng nói đến người khác, ngay cả chính nàng cũng thấy mình xấu đến mức không nỡ nhìn.
Tô Mục vẻ mặt xấu hổ, há miệng, muốn phản bác.
Nhưng nhìn khuôn mặt đầy mụn mủ, lồi lõm của muội muội, cùng với cân nặng ít nhất phải 300 cân.
Khóe miệng giật giật, đừng nói là Dạ Linh, ngay cả hắn ta cũng không nhìn nổi.
Nhưng may là đã biết tắm rửa, coi như cũng có chút thay đổi.
Tô Hy Nguyệt khẽ nói với Tô Mục.
Dứt lời, nàng cúi xuống nhặt ba miếng thịt trên đất, định bụng để dành sáng mai ăn.
Tô Mục nhìn hành động của nàng, nhíu mày, cũng cảm thấy mất mặt nên ra lệnh: "Nếu muội muốn giảm cân thì vứt thịt đi."
Nàng ngơ ngác nhìn hắn ta: "Ca, đồ ăn quý giá biết bao, không biết bao nhiêu thú nhân không đủ ăn, sao có thể vứt đi chứ, như vậy không phải lãng phí sao?"
Tô Mục kinh ngạc nhìn nàng, đứa muội muội vừa ham ăn lười làm, lại thô lỗ tục tằn này mà cũng có thể nói ra những lời như vậy sao?
Nhưng nghĩ đến tác phong trước giờ của nàng, hắn ta lại cho rằng nàng cố ý nói vậy.
Có khi quay lưng đi lại lén ăn thịt cũng nên.
"Nếu đã biết đồ ăn quý giá thì ăn ít một chút, muội xem muội béo đến mức nào rồi kìa."
Nói xong câu đó, hắn ta liền xoay người bỏ đi.
Tô Hy Nguyệt: "..."
Nàng cúi đầu nhìn đống mỡ trên người mình, nói thật, ngay cả chính nàng cũng thấy ghê.
Giảm cân, nhất định phải giảm cân.
Đợi đến khi gầy như một tia chớp, sẽ làm lóa mắt chó của bọn họ, à không, mắt sói mới đúng.
Cũng không để ý đến những ánh mắt chế nhạo hay khinh bỉ xung quanh, nàng cầm thịt rời đi.
Tô Hy Nguyệt vừa đi chưa được bao xa thì cảm nhận được một luồng khí lạnh, nghiêng đầu nhìn lại, liền chạm phải đôi mắt rắn lạnh lẽo đến cực điểm của Mặc Lẫm, khiến nàng giật nảy mình.
Nam nhân này đi đứng không có tiếng động gì sao? Lại còn lặng lẽ vòng ra trước mặt nàng từ lúc nào không hay.
"Có... có chuyện gì không?"
Nàng dừng bước, nhìn y, thăm dò hỏi.
Mặc Lẫm nhìn nàng đăm đăm, con ngươi đen tuyền trong đêm tối lóe lên tia sáng lạnh lẽo, giọng nói băng giá: "Hôm nay ngươi nói gì ở bờ sông?"
Tô Hy Nguyệt chớp chớp mắt, vẻ mặt mờ mịt, ở bờ sông nàng nói nhiều lắm, nam nhân này đang muốn hỏi câu nào nhỉ?
"Nói gì cơ? Ta không nhớ nữa."
Nàng cũng không phải giả ngốc, mà là thật sự không rõ.
Mặc Lẫm nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt khẽ híp lại, buông một câu: "Ngươi nói, bờ sông này là nhà ngươi chắc? Ngươi đến được ta không đến được?"
Tô Hy Nguyệt: "..."
13
0
2 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
