Chương 80
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Vì thế, Mộc Khuê rất lo lắng không biết Quý Phong có làm chuyện phạm pháp gì không, nhất là khi trông anh còn trẻ như vậy.
Người trẻ tuổi thường nhiệt huyết, nhưng cũng dễ liều lĩnh và phạm sai lầm.
“Ông chủ Mộc, anh đã có lòng như vậy, tôi mà từ chối nữa thì không phải phép rồi.”
“Nào, tối nay uống cho đã nhé.”
Trong lúc chuyện trò, Quý Phong tranh thủ lấy điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho Ôn Noãn.
Không ngờ đã có tin nhắn đến từ trước mà anh chưa kịp xem.
【Mọi thứ ổn rồi.】
Quý Phong gãi đầu, không biết cô đang làm gì ở Đế Đô.
Anh gõ vài chữ 【Cậu ở Đế Đô làm gì...】 rồi ngừng lại, do dự một lát rồi xóa đi.
Anh gõ lại:
【Ừ, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.】
Bệnh viện số hai Kim Lăng.
“Người nhà của Vương Á Cầm phải không?”
“Vâng, tôi đây.”
“Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng bệnh nhân vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm. Cơ thể bà ấy rất yếu, trong thời gian này cần chăm sóc cẩn thận.”
“Cảm ơn bác sĩ, tôi hiểu rồi.”
Ôn Noãn khẽ siết tay mẹ, biểu cảm căng thẳng trên khuôn mặt cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.
Cô quay lại giường bệnh, tỉ mỉ chỉnh lại chăn gối và dọn dẹp mọi thứ.
Cho đến khi chiều muộn, cô mới lấy điện thoại ra xem tin nhắn của Quý Phong.
【Ừ, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.】
Lòng cô bỗng dâng lên niềm vui khó tả.
Mẹ là sợi dây ràng buộc duy nhất của cô, là mối liên kết cô không thể dứt bỏ, cũng không nỡ buông tay.
Chỉ khi nào mẹ khỏe mạnh và bình an, cô mới đủ dũng khí đứng dưới ánh mặt trời, làm những gì bản thân khao khát.
Cô muốn chia sẻ điều này với Quý Phong.
【Quý Phong, thật ra mình không ở Thanh...】
“Tiểu Noãn, Tiểu Noãn.”
Giọng mẹ cô vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
Ôn Noãn vội cúi xuống.
“Mẹ, con đây.”
“Tiểu Noãn, những năm qua, con đã vất vả nhiều rồi.”
Ôn Noãn nhìn màn hình điện thoại, lặng lẽ xóa đi tin nhắn chưa kịp gửi.
“Không sao đâu mẹ, mọi thứ rồi sẽ tốt lên thôi.”
Ca phẫu thuật của mẹ Ôn Noãn đã thành công.
Quý Phong cũng tìm được một văn phòng phù hợp.
Mọi chuyện dần chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp.
Nhưng sự can đảm vừa mới nhen nhóm trong lòng Ôn Noãn lại tan biến, khiến cô cảm thấy hụt hẫng.
Không sao cả, đến khi nhập học, mọi thứ sẽ đâu vào đấy.
Sau vài vòng nâng ly, Quý Phong và Mộc Khuê trở nên thân thiết hơn.
Đàn ông trên bàn rượu là vậy, vài ly vào đã xem nhau như anh em.
“Ông Chủ Quý không phải dân bản địa nhỉ?”
“Không, tôi ở Trân Châu qua đây.”
“Không phải dân địa phương mà đến Thượng Hải lập nghiệp? Chắc nhà cậu điều kiện tốt lắm nhỉ...”
Quý Phong lắc đầu:
“Không phải đâu, gia đình tôi bình thường lắm. Họ còn chẳng biết tôi làm việc này. Tôi lên Thượng Hải học, làm thêm một thời gian thấy kiếm được, nên chuyển cả phòng làm việc lên đây luôn.”
Nghe Quý Phong nói vậy, điếu thuốc trên tay Mộc Khuê khẽ run.
Ở nhà không biết? Đi học? Vừa học vừa làm thêm kiếm tiền mở công ty?
Ha ha, cậu nghĩ tôi sẽ tin à?
“Cậu đúng là biết đùa thật.”
“Tôi không đùa. Tháng này tôi phụ trách toàn bộ định hướng phòng làm việc bên này, cuối tháng sau sẽ phải nhập học.”
“Nhập học? Cậu thật sự là sinh viên?”
Nhìn biểu cảm bối rối của Mộc Khuê, lòng hư vinh của Quý Phong được thỏa mãn đôi chút.
Anh lấy tiền, tôi tỏ vẻ.
Thương vụ này xem như thành công, cả hai bên đều không thiệt.
Quý Phong cười nhẹ, trông hơi rụt rè, cuối cùng cũng toát ra vẻ thư sinh đúng như một sinh viên nên có.
“Công việc chính của tôi là học, đến đây chỉ làm thêm kiếm chút kinh nghiệm thôi.”
Nhưng anh càng nói như thế, Mộc Khuê càng cảm thấy khó tin.
Sinh viên ư? Vậy ai là người sáng nay ngồi đây cò kè mặc cả với tôi?
“Vừa tốt nghiệp cấp ba?”
“Ừ, bọn tôi vội đến mức thư báo trúng tuyển còn để nguyên trong túi đây.”
Vừa nói, Quý Phong vừa kéo ba lô ra và mở khóa.
Tấm thư thông báo trúng tuyển khiến chủ nhà liếc qua cũng phải khựng lại.
“Đại học Thượng Hải - Quý Phong.”
Mộc Khuê lặng lẽ nhấp một ngụm rượu.
Ban đầu ông còn định khoe con gái mình cũng đậu Đại học Thượng Hải.
Giờ thế này thì khoe làm sao nữa?
“Đệch... cậu đúng là sinh viên thật à?”
“Còn thật hơn cả vàng nguyên chất.”
Mộc Khuê đưa lưỡi đẩy lên hàm dưới, rồi cười bảo:
“Nếu là sinh viên, cậu không nên gọi tôi là anh, phải gọi tôi là chú.”
“Được thôi, chú Khuê.”
Mộc Khuê có vẻ chiếm được lợi thế, nhưng Quý Phong chẳng để tâm, thản nhiên thuận theo.
“Cậu nhóc này, cũng giỏi phết đấy.”
“Haizz, cũng chỉ là may mắn thôi.”
Mộc Khuê lắc đầu. May mắn ư? Trúng số mới gọi là may mắn.
Còn khi làm việc, nhịp điệu, hiệu suất, khả năng thực thi và kỹ năng giao tiếp như hiện tại đều chẳng thể nào dùng từ "may mắn" để giải thích được.
May mắn chỉ là thứ để dỗ dành những kẻ thất bại mà thôi.
“Xong rồi đấy. Tôi có việc. Thêm WeChat đi, có chuyện thì nhắn tin.”
“Được, tôi quét mã cậu.”
Hai người trao đổi thông tin liên lạc xong, Mộc Khuê đứng dậy ra quầy tính tiền.
“Thưa ông, vị khách kia đã thanh toán rồi.”
Mộc Khuê khựng lại, giả vờ giận:
“Này, cậu nhóc, tôi đã nói sẽ mời cơ mà.”
0
0
5 tháng trước
5 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
