TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 71
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

Anh nhìn chằm chằm vào hình đại diện của Ôn Noãn trên màn hình điện thoại, mở khung chat, gõ vài chữ rồi lại xóa đi.

Có lẽ, kiếp trước anh tiếp xúc với Ôn Noãn quá ít.

Nằm dài trên giường, anh nhìn lên trần nhà, ánh mắt lạc lõng.

Quý Phong cảm thấy mình đã quá mệt mỏi sau hai kiếp người.

Đỗ Đại học Thượng Hải nhưng anh lại chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Giữa thời khắc này, nỗi bất an và trống rỗng lại len lỏi vào tâm trí anh.

Anh ngồi dậy, rút ra một điếu thuốc, châm lửa rồi rít nhẹ một hơi, để làn khói bao phủ lấy khuôn mặt mình.

"Khụ... Sao lại gắt như thế này?"

"Thuốc lá gì mà dở tệ vậy?"

Anh nhìn bao thuốc trong tay, thở dài. "Thôi được, vẫn là Hoàng Sơn."

Quý Phong đẩy cửa sổ ra, để cơn gió nhẹ lùa vào phòng.

Có lẽ, thứ không đúng không phải là điếu thuốc… mà chính là anh.

Những ngày sau đó, cuộc sống bỗng chốc như mất đi mục tiêu, xen lẫn cảm giác lo lắng cho một ngày nào đó sắp đến gần.

Khi ở phòng làm việc, anh vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.

Nhưng mỗi khi về nhà, sự cô đơn lại tràn ngập lấy anh.

Giống như kiếp trước, thành công trong sự nghiệp nhưng chẳng có ai bên cạnh.

Anh thường ngồi ở ban công, hút hết điếu này đến điếu khác.

Vị trí đó vốn là “ghế độc quyền” của Quý Quảng Tầm, giờ lại bị Quý Phong chiếm đóng.

Là ba mẹ, Đổng Khai Tuệ và Quý Quảng Tầm tất nhiên nhận ra sự thay đổi bất thường ở con trai.

“Lão Quý, dạo này Quý Phong có vẻ không ổn, hình như đang có tâm sự gì đó đúng không? Trước đây thấy con nó đầy nhiệt huyết, sao đỗ Đại học Thượng Hải rồi lại uể oải thế này?”

“Bây giờ em mới nhận ra à?” Quý Quảng Tầm cười nhăn nhó, cố làm vẻ mặt trêu chọc.

“Anh biết từ trước mà không nói sớm hả? Rốt cuộc là chuyện gì đây?”

“Dựa vào dáng ngồi, vẻ mặt và số lượng thuốc nó hút… theo kinh nghiệm của anh thì…” Quý Quảng Tầm dừng lại một chút rồi nghiêm mặt. “Thằng nhỏ thất tình rồi.”

Vừa dứt lời, Quý Quảng Tầm nhận ra tình hình không ổn.

Đổng Khai Tuệ đã bắt đầu xắn tay áo.

“Ồ, ghê ghớm nhỉ? Kinh nghiệm đầy mình à? Hôm nay kể rõ cho tôi xem anh thất tình bao nhiêu lần rồi.”

“Làm cái gì thế? Giờ mình đang bàn chuyện của con trai mà!”

“Được, vậy anh phân tích tiếp xem là chuyện gì nào.”

“Có thể là vì con bé nó thích không học chung trường đại học.”

“Không học chung trường với người mình thích? Nhưng Cố Tuyết Đình cũng vào Đại học Thượng Hải mà?”

Đổng Khai Tuệ vừa hỏi vừa nhướn mày đầy vẻ hóng chuyện.

Những chuyện liên quan đến Quý Phong và Cố Tuyết Đình, bà đều nghe qua không ít lần.

Chỉ là sau này, khi Quý Phong nói sẽ không theo đuổi Cố Tuyết Đình nữa để tập trung học hành, bà không dám hỏi thêm vì sợ khơi lại chuyện không vui của con.

“Em ngốc thật đấy! Con mình không còn thích con bé nhà lão Cố nữa đâu.”

“Không thích con bé nhà họ Cố nữa? Vậy nó thích ai?”

“Em còn nhớ lần trước con nói có một ‘cao nhân’ kèm cặp thêm cho nó không?”

“Nhớ chứ. Rồi sao?”

Quý Quảng Tầm không vội trả lời ngay, chỉ từ tốn châm một điếu thuốc, vẻ mặt như thấu hiểu mọi chuyện trên đời.

“Lúc đó tôi từng trêu nó, hỏi xem có phải thích cô gái đó không. Thằng nhóc chẳng trả lời thẳng, chỉ bảo cô ấy là nhân tài của Thanh Hoa - Bắc Đại, không cùng đường với nó. Nghe cái giọng đó thì biết ngay là tự hiểu bản thân không có cửa rồi, nên giờ mới đau khổ như vậy.”

Đổng Khai Tuệ khẽ gật đầu, cảm thấy lão Quý nói cũng có lý:

“Hay để tôi khuyên nó một chút nhé?”

“Khuyên cái gì mà khuyên! Cô càng khuyên, nó càng xúc động. Là đàn ông, chuyện này phải tự mình tiêu hóa.”

Đổng Khai Tuệ bĩu môi, ánh mắt đầy xót xa nhìn con trai:

“Con mình đúng là số khổ thật. Vất vả lắm mới dứt được với Cố Tuyết Đình, giờ lại rơi vào lưới tình lần nữa.”

“Con trai thì cần phải trải qua vài lần vấp ngã.” Quý Quảng Tầm rít một hơi thuốc, làn khói bay lên chầm chậm.

Lúc này, Quý Phong chẳng hề biết trong mắt ba mẹ, anh đã trở thành một “chàng si tình bất hạnh”.

Nhưng thực ra, ngay cả anh cũng chẳng thể nói rõ được cảm giác của mình.

Có những thời điểm đặc biệt khiến dòng thời gian dường như trôi qua nhanh hơn.

Với một số người, hai mươi ngày chỉ thoáng qua trong nháy mắt.

Ngày 15 tháng 7 đến, là ngày nhận hoa hồng định kỳ.

Hôm nay, Quý Phong có vẻ mất tập trung.

Trái lại, Ôn Noãn tràn đầy năng lượng, bộ dạng bận rộn như chẳng có lúc nào ngơi nghỉ.

Cô tất bật lo toan mọi việc trong phòng làm việc, xử lý từng chi tiết nhỏ một cách chỉn chu.

Nhưng Quý Phong biết, thật ra không cần phải vội vã như thế.

Cô sắp rời đi rồi.

“Lần này, hoa hồng loại A tổng cộng là 900.000 tệ, loại B là 1.210.000 tệ...” Giọng nói Ôn Noãn vang lên khi cô báo cáo công việc, nhưng Quý Phong chỉ thất thần, nhìn vào khoảng không. Cuối cùng, Ôn Noãn cũng nhận ra sự bất thường đó và ngắt lời.

“Quý Phong, cậu có chuyện gì sao?”

“Không có.”

Vẻ mặt Quý Phong lạnh nhạt, không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng giọng nói lại mang chút gì đó khác lạ.

2

0

5 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.