TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 60
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

Quý Phong thở dài, đưa tay xoa trán, giọng đầy bất lực:

“Cậu khóc cái gì? Tôi chỉ bảo tính lương thôi, có phải đuổi việc cậu đâu mà nghĩ vớ vẩn vậy?”

Nghe anh nói vậy, mắt Ôn Noãn sáng lên như được thắp lửa.

Cô chớp mắt liên tục, hơi nước trong mắt cũng dần tan biến.

Khi bước về phía anh, bước chân nhẹ nhàng đến mức như đang bay lên.

“Được.”

Hiệu ứng “cửa sổ vỡ”* có thể áp dụng ở nhiều nơi, chẳng hạn như trả lương cho cô gái nhỏ.

*Hiệu ứng cửa sổ vỡ cho rằng môi trường bị bỏ mặc các dấu hiệu suy thoái nhỏ sẽ khuyến khích hành vi vi phạm nghiêm trọng hơn.

Điển hình là cái WC công cộng.

Quý Phong nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám tiếp tục quan sát Ôn Noãn, nhưng khóe môi anh vẫn bất giác cong lên.

Chỉ là, nụ cười ấy chẳng kéo dài được lâu trước khi biến mất.

Chỉ mới vào phòng làm việc chưa đầy một tuần, Ôn Noãn đã tiếp nhận toàn bộ công việc mà anh từng phụ trách, chính thức trở thành tổng giám đốc.

Trong thời gian ngắn ngủi ấy, năng lực của cô khiến mọi người sửng sốt.

Nhờ có Ôn Noãn, Quý Phong chẳng cần tốn công quản lý chuyện quảng bá hay liên hệ với các đối tác nữa.

Anh chỉ cần định hướng chiến lược tổng thể, còn những việc như chọn sản phẩm, thương lượng giá cả, phân chia hoa hồng, cô đều xử lý đâu vào đấy.

Trước đây, anh dựa vào kinh nghiệm kiếp trước để bàn chuyện làm ăn.

Còn cô, dùng phương pháp thống kê lưu lượng dữ liệu để đạt hiệu quả chính xác cao nhất.

Đây có lẽ là dạng phôi thai của hệ thống dữ liệu lớn?

Chỉ là, cô vẫn chưa có phần mềm hỗ trợ thu thập thông tin cần thiết.

Với những gì cô thể hiện, nói cô là trợ lý hoàn hảo cũng chẳng sai.

So với các thư ký anh từng biết ở kiếp trước, cô hơn họ không chỉ một bậc, khoảng cách về năng lực quá rõ ràng.

Trong lúc Quý Phong đang âm thầm cảm thán, Ôn Noãn đã nhanh chóng hoàn tất các phép tính.

“Nếu tính theo mức phân chia, có lẽ hơi nhiều…”

Ôn Noãn hơi hồi hộp đưa bảng lương cho Quý Phong.

Mức lương mà Quý Phong trả cô là 10% hoa hồng cấp A cộng thêm 6.000 tệ lương cố định mỗi tháng.

Tháng này, tổng hoa hồng cấp A của Quý Phong đạt 550.000 tệ, sau khi trừ 11% thuế thu nhập cá nhân, số tiền anh nhận về khoảng 490.000 tệ.

Ôn Noãn được chia 10% số đó, tương đương 49.000 tệ.

Cộng thêm 6.000 tệ lương cố định, tổng lương cô nhận từ anh là 55.000 tệ.

Bình thường về nhà, Ôn Noãn vẫn dùng điện thoại làm thêm công việc liên quan đến quảng bá để nhận thêm hoa hồng cấp B.

Dù chỉ là khoản thấp nhất, cô vẫn kiếm được hơn 10.000 tệ.

Tổng cộng hơn 60.000 tệ tiền lương, một con số mà cả đời cô chưa từng nghĩ tới.

Vậy mà đây chỉ là thu nhập trong một tháng.

Sự thay đổi chính là như thế.

“Chỉ cần khớp sổ là được. Cậu nhận nhiều nghĩa là tôi kiếm nhiều, không cần phải bận tâm.”

Nhìn vẻ bình thản của Quý Phong khi ra quyết định, Ôn Noãn cắn nhẹ môi dưới.

“Quý Phong, mình muốn mời cậu ăn tối để bù cho lần trước.”

Lần trước Ôn Noãn từng nói muốn mời Quý Phong ăn tối, nhưng mãi chưa thực hiện được.

Dạo này cả hai đều bận rộn, nên cô cũng không nhắc lại.

Một tháng trôi qua trong nháy mắt.

Đến ngày nhận hoa hồng, Ôn Noãn muốn nhân cơ hội này thực hiện lời mời.

Trong ánh mắt hơi chút mong chờ của cô, Quý Phong khẽ lắc đầu.

“Hôm nay sao? E là không được rồi. Mọi người kiếm được nhiều thế, chắc chắn sẽ rủ nhau tụ tập ăn mừng.

Ra ngoài làm việc kiếm tiền chẳng phải để tận hưởng niềm vui sao? Ha ha.”

Anh vừa cười vừa nói, giọng điệu hợp tình hợp lý, chẳng ai bắt bẻ được.

Ôn Noãn cố cười theo, nụ cười có phần gượng gạo.

“Cậu nói cũng đúng.”

Cô im lặng cúi đầu, không nói thêm.

Một lời mời đã dùng hết toàn bộ dũng khí của cô.

Tính cách cô là như vậy, dù có quay lại khoảnh khắc đó, e rằng cũng không đủ can đảm để lên tiếng lần nữa.

Quý Phong thấy cô cúi đầu, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Chính vì nhìn thấy khả năng học hỏi mạnh mẽ của Ôn Noãn trong thời gian này, anh mới cố tình giữ khoảng cách.

Cô là người có thể tự vươn xa, thuộc về một sân khấu lớn hơn.

Đế Đô, Đại học Thanh Hoa - Bắc Đại.

Tương lai của cô chắc chắn sẽ tỏa sáng.

Chỉ ở đó cô mới nhìn thấy thế giới rộng lớn thế nào.

Còn anh đã chọn Đại học Thượng Hải, sau kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, hai người sẽ bước đi trên hai con đường khác nhau.

Vậy nên, Quý Phong luôn tự nhắc mình phải giữ chừng mực.

Không chủ động bắt chuyện, không nói lời bông đùa, chỉ giữ sự lịch sự và một khoảng cách nhất định.

“Có lẽ... đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.” Anh tự nhủ trong lòng.

Rầm!

Cánh cửa bật mở, Đậu Đinh phấn khích hét lên:

“Phong ca, tối nay đi uống rượu nhé?”

“Được, tối nay mình bao.”

“Phong ca muôn năm!”

“Phong ca hào phóng quá!”

Không khí trong phòng làm việc náo nhiệt hẳn lên, mọi người quây quanh Quý Phong và chọn một nhà hàng buffet nướng để ăn uống thả ga.

Ôn Noãn với tư cách tổng giám đốc phòng làm việc cũng đi cùng.

Nhưng vốn dĩ là người ăn khỏe, hôm nay cô lại không có nhiều khẩu vị.

2

0

5 tháng trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.