0 chữ
Chương 190
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
uy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây.
“Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn. “Đã tức vậy Lời nói đó khiến mấy nam sinh đứng đó cảm thấy như bị giẫm vào nỗi đau sâu kín. Nhưng họ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đứng đó nín lặng, không dám hó hé. Bởi vì người đó là Quý Phong! Không phải kiểu học sinh cá biệt thông thường mà là một tên “anh chị” chính hiệu, khét tiếng khắp nơi. Không học hành thì chẳng có gì lạ. Điều đáng sợ là hắn thực sự biết đánh nhau. Trong trường đánh, ra ngoài trường cũng đánh. Trước đây, mọi người không ghét Quý Phong đến vậy, vì nếu có học sinh trường khác đến gây chuyện, chính hắn là người đứng ra giải quyết tất cả. Nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, Quý Phong lại lôi Ôn Noãn đi theo mình. Ở khu công trường bỏ hoang nơi ngoại ô thành phố, một cô gái trong bộ đồng phục học sinh bị mấy kẻ mặc đồ lòe loẹt chặn lại trước cây cột bê tông lớn. Đó chính là Ôn Noãn bị dẫn đi. Cô khẽ cắn môi, tay phải giữ lấy khuỷu tay trái như để trấn an chính mình. Sợi dây buộc tóc trên đầu đã bị đứt, vương lại giữa những lọn tóc rối bời. Chiếc quần đồng phục màu xanh đã lấm lem bụi đất, chỗ đầu gối còn rách một mảng lớn. Từng chi tiết — từ mái tóc bị kéo đến chiếc quần đầy bụi và vết rách trên đầu gối — tất cả khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cảnh cô bị thô bạo lôi đến đây như thế nào. Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt ngoảnh đi chỗ khác. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản lạnh lùng, không một lời cầu xin. Nhưng những ngón tay run nhẹ đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô. Bị kéo đến một công trường bỏ hoang vắng người, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tồi tệ nhất. Nhưng người đứng trước mặt cô — Quý Phong — lại có ánh mắt mông lung như người vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Những ký ức như cơn thủy triều dữ dội ập đến, nhồi nhét vào trí óc anh một cách thô bạo. Cơn đau đầu như búa bổ. Anh… đã trọng sinh. Hành tinh Xanh, Hoa Quốc, cổng trường trung học số một thành phố Trân Châu. Dưới ánh trăng sáng rực lúc 9 giờ tối, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên những học sinh đang đứng chờ xe một lớp sáng mờ. Mấy học sinh đứng ở cổng trường, ai nấy đều mang một vẻ mặt khó diễn tả. Có người tỏ ra khó chịu, có người phẫn nộ, có người tiếc nuối, nhưng nhiều nhất vẫn là ánh mắt tràn đầy sự hả hê. Duy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây. “Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn. “Đã tức vậy thì sao nãy cậu không cản lại?” “Hừ, nếu anh trai tôi mà ở đây…” “Anh trai cậu? Đừng nói là anh trai, bố cậu có ở đây cũng chẳng làm được gì.” “Haha, cô gái cậu không buông được ấy, biết đâu giờ có người khác chiếm mất rồi.” Một cô nàng mặt đầy tàn nhang buông lời châm chọc, giọng điệu đầy vẻ chế giễu. “Câm mồm lại!” Lời nói đó khiến mấy nam sinh đứng đó cảm thấy như bị giẫm vào nỗi đau sâu kín. Nhưng họ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đứng đó nín lặng, không dám hó hé. Bởi vì người đó là Quý Phong! Không phải kiểu học sinh cá biệt thông thường mà là một tên “anh chị” chính hiệu, khét tiếng khắp nơi. Không học hành thì chẳng có gì lạ. Điều đáng sợ là hắn thực sự biết đánh nhau. Trong trường đánh, ra ngoài trường cũng đánh. Trước đây, mọi người không ghét Quý Phong đến vậy, vì nếu có học sinh trường khác đến gây chuyện, chính hắn là người đứng ra giải quyết tất cả. Nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, Quý Phong lại lôi Ôn Noãn đi theo mình. Ở khu công trường bỏ hoang nơi ngoại ô thành phố, một cô gái trong bộ đồng phục học sinh bị mấy kẻ mặc đồ lòe loẹt chặn lại trước cây cột bê tông lớn. Đó chính là Ôn Noãn bị dẫn đi. Cô khẽ cắn môi, tay phải giữ lấy khuỷu tay trái như để trấn an chính mình. Sợi dây buộc tóc trên đầu đã bị đứt, vương lại giữa những lọn tóc rối bời. Chiếc quần đồng phục màu xanh đã lấm lem bụi đất, chỗ đầu gối còn rách một mảng lớn. Từng chi tiết — từ mái tóc bị kéo đến chiếc quần đầy bụi và vết rách trên đầu gối — tất cả khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cảnh cô bị thô bạo lôi đến đây như thế nào. Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt ngoảnh đi chỗ khác. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản lạnh lùng, không một lời cầu xin. Nhưng những ngón tay run nhẹ đã vô tình tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô. Bị kéo đến một công trường bỏ hoang vắng người, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tồi tệ nhất. Nhưng người đứng trước mặt cô — Quý Phong — lại có ánh mắt mông lung như người vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Những ký ức như cơn thủy triều dữ dội ập đến, nhồi nhét vào trí óc anh một cách thô bạo. Cơn đau đầu như búa bổ. Anh… đã trọng sinh. Hành tinh Xanh, Hoa Quốc, cổng trường trung học số một thành phố Trân Châu. Dưới ánh trăng sáng rực lúc 9 giờ tối, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên những học sinh đang đứng chờ xe một lớp sáng mờ. Mấy học sinh đứng ở cổng trường, ai nấy đều mang một vẻ mặt khó diễn tả. Có người tỏ ra khó chịu, có người phẫn nộ, có người tiếc nuối, nhưng nhiều nhất vẫn là ánh mắt tràn đầy sự hả hê. Duy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây. “Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn. “Đã tức vậy thì sao nãy cậu không cản lại?” “Hừ, nếu anh trai tôi mà ở đây…” “Anh trai cậu? Đừng nói là anh trai, bố cậu có ở đây cũng chẳng làm được gì.” “Haha, cô gái cậu không buông được ấy, biết đâu giờ có người khác chiếm mất rồi.” Một cô nàng mặt đầy tàn nhang buông lời châm chọc, giọng điệu đầy vẻ chế giễu. “Câm mồm lại!” Lời nói đó khiến mấy nam sinh đứng đó cảm thấy như bị giẫm vào nỗi đau sâu kín. Nhưng họ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đứng đó nín lặng, không dám hó hé. Bởi vì người đó là Quý Phong! Không phải kiểu học sinh cá biệt thông thường mà là một tên “anh chị” chính hiệu, khét tiếng khắp nơi. Không học hành thì chẳng có gì lạ. Điều đáng sợ là hắn thực sự biết đánh nhau. Trong trường đánh, ra ngoài trường cũng đánh. Trước đây, mọi người không ghét Quý Phong đến vậy, vì nếu có học sinh trường khác đến gây chuyện, chính hắn là người đứng ra giải quyết tất cả. Nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, Quý Phong lại lôi Ôn Noãn đi theo mình. Ở khu công trường bỏ hoang nơi ngoại ô thành phố, một cô gái trong bộ đồng phục học sinh bị mấy kẻ mặc đồ lòe loẹt chặn lại trước cây cột bê tông lớn. Đó chính là Ôn Noãn bị dẫn đi. Cô khẽ cắn môi, tay phải giữ lấy khuỷu tay trái như để trấn an chính mình. Sợi dây buộc tóc trên đầu đã bị đứt, vương lại giữa những lọn tóc rối bời. Chiếc quần đồng phục màu xanh đã lấm lem bụi đất, chỗ đầu gối còn rách một mảng lớn. Từng chi tiết — từ mái tóc bị kéo đến chiếc quần đầy bụi và vết rách trên đầu gối — tất cả khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cảnh cô bị thô bạo lôi đến đây như thế nào. Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt ngoảnh đi chỗ khác. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản lạnh lùng, không một lời cầu xin. Nhưng những ngón tay run nhẹ đã vô tình tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô. Bị kéo đến một công trường bỏ hoang vắng người, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tồi tệ nhất. Nhưng người đứng trước mặt cô — Quý Phong — lại có ánh mắt mông lung như người vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Những ký ức như cơn thủy triều dữ dội ập đến, nhồi nhét vào trí óc anh một cách thô bạo. Cơn đau đầu như búa bổ. Anh… đã trọng sinh. Hành tinh Xanh, Hoa Quốc, cổng trường trung học số một thành phố Trân Châu. Dưới ánh trăng sáng rực lúc 9 giờ tối, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên những học sinh đang đứng chờ xe một lớp sáng mờ. Mấy học sinh đứng ở cổng trường, ai nấy đều mang một vẻ mặt khó diễn tả. Có người tỏ ra khó chịu, có người phẫn nộ, có người tiếc nuối, nhưng nhiều nhất vẫn là ánh mắt tràn đầy sự hả hê. Duy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây. “Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn. “Đã tức vậy thì sao nãy cậu không cản lại?” “Hừ, nếu anh trai tôi mà ở đây…” “Anh trai cậu? Đừng nói là anh trai, bố cậu có ở đây cũng chẳng làm được gì.” “Haha, cô gái cậu không buông được ấy, biết đâu giờ có người khác chiếm mất rồi.” Một cô nàng mặt đầy tàn nhang buông lời châm chọc, giọng điệu đầy vẻ chế giễu. “Câm mồm lại!” Lời nói đó khiến mấy nam sinh đứng đó cảm thấy như bị giẫm vào nỗi đau sâu kín. Nhưng họ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đứng đó nín lặng, không dám hó hé. Bởi vì người đó là Quý Phong! Không phải kiểu học sinh cá biệt thông thường mà là một tên “anh chị” chính hiệu, khét tiếng khắp nơi. Không học hành thì chẳng có gì lạ. Điều đáng sợ là hắn thực sự biết đánh nhau. Trong trường đánh, ra ngoài trường cũng đánh. Trước đây, mọi người không ghét Quý Phong đến vậy, vì nếu có học sinh trường khác đến gây chuyện, chính hắn là người đứng ra giải quyết tất cả. Nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, Quý Phong lại lôi Ôn Noãn đi theo mình. Ở khu công trường bỏ hoang nơi ngoại ô thành phố, một cô gái trong bộ đồng phục học sinh bị mấy kẻ mặc đồ lòe loẹt chặn lại trước cây cột bê tông lớn. Đó chính là Ôn Noãn bị dẫn đi. Cô khẽ cắn môi, tay phải giữ lấy khuỷu tay trái như để trấn an chính mình. Sợi dây buộc tóc trên đầu đã bị đứt, vương lại giữa những lọn tóc rối bời. Chiếc quần đồng phục màu xanh đã lấm lem bụi đất, chỗ đầu gối còn rách một mảng lớn. Từng chi tiết — từ mái tóc bị kéo đến chiếc quần đầy bụi và vết rách trên đầu gối — tất cả khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cảnh cô bị thô bạo lôi đến đây như thế nào. Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt ngoảnh đi chỗ khác. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản lạnh lùng, không một lời cầu xin. Nhưng những ngón tay run nhẹ đã vô tình tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô. Bị kéo đến một công trường bỏ hoang vắng người, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tồi tệ nhất. Nhưng người đứng trước mặt cô — Quý Phong — lại có ánh mắt mông lung như người vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Những ký ức như cơn thủy triều dữ dội ập đến, nhồi nhét vào trí óc anh một cách thô bạo. Cơn đau đầu như búa bổ. Anh… đã trọng sinh. Hành tinh Xanh, Hoa Quốc, cổng trường trung học số một thành phố Trân Châu. Dưới ánh trăng sáng rực lúc 9 giờ tối, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên những học sinh đang đứng chờ xe một lớp sáng mờ. Mấy học sinh đứng ở cổng trường, ai nấy đều mang một vẻ mặt khó diễn tả. Có người tỏ ra khó chịu, có người phẫn nộ, có người tiếc nuối, nhưng nhiều nhất vẫn là ánh mắt tràn đầy sự hả hê. Duy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây. “Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn. “Đã tức vậy thì sao nãy cậu không cản lại?” “Hừ, nếu anh trai tôi mà ở đây…” “Anh trai cậu? Đừng nói là anh trai, bố cậu có ở đây cũng chẳng làm được gì.” “Haha, cô gái cậu không buông được ấy, biết đâu giờ có người khác chiếm mất rồi.” Một cô nàng mặt đầy tàn nhang buông lời châm chọc, giọng điệu đầy vẻ chế giễu. “Câm mồm lại!” Lời nói đó khiến mấy nam sinh đứng đó cảm thấy như bị giẫm vào nỗi đau sâu kín. Nhưng họ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đứng đó nín lặng, không dám hó hé. Bởi vì người đó là Quý Phong! Không phải kiểu học sinh cá biệt thông thường mà là một tên “anh chị” chính hiệu, khét tiếng khắp nơi. Không học hành thì chẳng có gì lạ. Điều đáng sợ là hắn thực sự biết đánh nhau. Trong trường đánh, ra ngoài trường cũng đánh. Trước đây, mọi người không ghét Quý Phong đến vậy, vì nếu có học sinh trường khác đến gây chuyện, chính hắn là người đứng ra giải quyết tất cả. Nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, Quý Phong lại lôi Ôn Noãn đi theo mình. Ở khu công trường bỏ hoang nơi ngoại ô thành phố, một cô gái trong bộ đồng phục học sinh bị mấy kẻ mặc đồ lòe loẹt chặn lại trước cây cột bê tông lớn. Đó chính là Ôn Noãn bị dẫn đi. Cô khẽ cắn môi, tay phải giữ lấy khuỷu tay trái như để trấn an chính mình. Sợi dây buộc tóc trên đầu đã bị đứt, vương lại giữa những lọn tóc rối bời. Chiếc quần đồng phục màu xanh đã lấm lem bụi đất, chỗ đầu gối còn rách một mảng lớn. Từng chi tiết — từ mái tóc bị kéo đến chiếc quần đầy bụi và vết rách trên đầu gối — tất cả khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cảnh cô bị thô bạo lôi đến đây như thế nào. Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt ngoảnh đi chỗ khác. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản lạnh lùng, không một lời cầu xin. Nhưng những ngón tay run nhẹ đã vô tình tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô. Bị kéo đến một công trường bỏ hoang vắng người, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tồi tệ nhất. Nhưng người đứng trước mặt cô — Quý Phong — lại có ánh mắt mông lung như người vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Những ký ức như cơn thủy triều dữ dội ập đến, nhồi nhét vào trí óc anh một cách thô bạo. Cơn đau đầu như búa bổ. Anh… đã trọng sinh. Hành tinh Xanh, Hoa Quốc, cổng trường trung học số một thành phố Trân Châu. Dưới ánh trăng sáng rực lúc 9 giờ tối, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên những học sinh đang đứng chờ xe một lớp sáng mờ. Mấy học sinh đứng ở cổng trường, ai nấy đều mang một vẻ mặt khó diễn tả. Có người tỏ ra khó chịu, có người phẫn nộ, có người tiếc nuối, nhưng nhiều nhất vẫn là ánh mắt tràn đầy sự hả hê. Duy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây. “Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn.
9
0
5 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
