Chương 131
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
【Thật ra tôi muốn nói là... hôm nay tôi có hơi nhớ cậu.】
Thật ra không chỉ một chút...
Thật ra không chỉ là hôm nay...
Nhưng đáng tiếc, dũng khí đến nhanh cũng đi nhanh, hai câu cuối cô không thể nào nói ra được.
Quý Phong nhìn hai tin nhắn này, trong đầu không khỏi hình dung ra dáng vẻ hiện tại của Ôn Noãn.
Cô nhóc này, không lẽ lại đang khóc sao?
【Vậy thì cậu phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không mai chẳng còn sức để nhớ tôi đâu.】
【Ừ.】
Trả lời tin nhắn của Quý Phong xong, Ôn Noãn nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà.
Cô đang nghĩ, có phải Quý Phong vừa trêu đùa với cô không?
Giữa hai người họ rốt cuộc có được coi là người yêu chưa nhỉ?
Quý Phong chưa từng chính thức tỏ tình mà.
Nếu cậu ấy không tỏ tình thì sao? Hay là mình nên chủ động trước, để khỏi bị người khác cướp mất?
Khoan đã, Mộc Vãn Thu có từng tỏ tình với Quý Phong không nhỉ?
Phiền quá đi, sao lên đại học lại rắc rối thế này...
Hay là dậy tập vài cái chống đẩy nhỉ?
Nghĩ là làm, Ôn Noãn bật người dậy từ trên giường, bắt đầu tập chống đẩy.
Âm thanh phát ra rất nhỏ, nhưng Vương Nam chưa ngủ nên vẫn chú ý đến hành động của cô.
Vương Nam khẽ hỏi với giọng thấp:
“Ôn Noãn, cậu đang làm gì thế?”
“Có chuyện gì không?” Giọng Ôn Noãn lại trở về trạng thái lạnh nhạt vốn có.
Ánh mắt lạnh lẽo của cô lướt qua khiến Vương Nam hơi hoảng.
Tập chống đẩy trong ký túc xá vào lúc nửa đêm thế này... quả là đáng sợ thật.
“Không... cậu cứ làm tiếp đi.”
Ôn Noãn một hơi làm liền 40 cái chống đẩy.
Đối với một cô gái, đó là con số không hề ít.
Sau đó, cô mới quay lại giường, nằm ngay ngắn ở mép giường.
Nghĩ đến đoạn tin nhắn với Quý Phong, khóe môi cô khẽ nhếch lên một chút.
Khi Ôn Noãn chìm vào giấc ngủ, Quý Phong bên này vẫn chưa ngủ.
【Tào ca mãi mãi 18 tuổi đã thêm bạn làm bạn bè】
【Tôi không phải Âu Thiếu Du, tôi có chuyện muốn bàn với cậu.】
Nhìn dòng tin nhắn trên WeChat phụ, Quý Phong hiểu rõ nguyên tắc “sự việc không nên kéo dài quá ba lần”.
Chiêu “thả con săn sắt, bắt con cá rô” cũng phải có giới hạn, lần này chắc chắn không thể từ chối người này được nữa.
Hơn nữa, tài khoản 【Tào ca mãi mãi 18 tuổi】 này rất có khả năng nắm giữ thông tin quan trọng.
Dựa vào phản ứng của đối phương, thậm chí người này có thể là nhân vật chính trong câu chuyện.
Càng những lúc thế này càng không được hấp tấp.
Nếu thật sự là người trong cuộc, thì sự phẫn nộ và mong muốn vạch trần của người đó có khi còn mạnh mẽ hơn cả mình.
【Cậu là ai? Cậu muốn làm gì?】
【Cậu không cần biết tôi là ai. Tôi có bằng chứng Âu Thiếu Du ngoại tình.】
【Cậu cũng bị Âu Thiếu Du lừa sao? Tôi cũng từng bị cậu ta lừa...】
Dòng tin nhắn này Quý Phong chưa gửi đi.
Cậu ngẫm nghĩ một chút rồi xóa đi, thay bằng một câu khác:
【Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu?】
【Ảnh, ảnh, ảnh, ảnh. Những thứ này đủ để cậu tin chưa?】
【Đối phương đã thu hồi một tin nhắn】
Quý Phong nhìn đoạn lịch sử trò chuyện, đôi mắt lập tức nheo lại.
Những thứ người đó gửi đến không còn đơn giản là lịch sử trò chuyện nữa.
Thậm chí có cả một tấm ảnh siêu âm đã bị xóa tên.
Ngoài ra, còn có bằng chứng thuê phòng và nhiều đoạn tin nhắn khác.
Người này gửi ra một quả “dưa bở” lớn như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì đây?
Lẽ nào muốn phá hủy luôn Đại học Thượng Hải sao?
Hơn nữa, những đoạn tin nhắn này đều là từ góc nhìn của nữ giới, nhưng cách xưng hô và giọng điệu lại rất rõ ràng là của một người đàn ông.
Điều này tuyệt đối không thể giả được.
【Bao nhiêu tiền?】
【Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn hắn phải chết!】
【Tại sao cậu không tự mình công khai?】
【Cậu không cần biết.
Tôi có thể đưa hết bằng chứng cho cậu, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ tôi ra ngoài.】
Một người đàn ông? Muốn Âu Thiếu Du phải chết? Nhưng lại không thể để lộ mình?
Hừm!
Quý Phong suy nghĩ một hồi, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo nhưng rất có khả năng đúng.
【Khổ chủ?】
Ngay khi Quý Phong gửi hai chữ đó đi.
Ở đầu bên kia cuộc trò chuyện, Trương Đào ngồi trước máy tính, những ngón tay bấu chặt đến trắng bệch.
Tất cả sự giả vờ bình tĩnh và lời lẽ điềm nhiên trước đó đều tan vỡ hoàn toàn dưới hai chữ ấy.
Cậu ta thật sự rất căm hận!
Càng nghĩ càng uất nghẹn!
【Cậu nói thế là không hay rồi. Tôi thì không sao, không dễ bị chọc tức đâu.
Nhưng bạn tôi có thể đang đổ mồ hôi lạnh rồi đấy, cậu ấy cảm thấy khó chịu một chút, nhưng đương nhiên không phải tôi nhé.
Tôi luôn giữ tâm thế người ngoài cuộc, không dễ bị ảnh hưởng, chỉ là để ý đến cảm xúc của bạn thôi.
Cậu ấy có chút lung lay rồi, vẫn khuyên cậu đừng nói như vậy nữa.
Tất nhiên, tôi thì không hề gì.
Chỉ là cảm thấy bất công thay cho bạn tôi thôi, chứ không phải đơn giản mà suy sụp đâu.】
Thấy mình chỉ dùng một đòn đánh cơ bản, lại khiến đối phương phải bật cả chiêu cuối, thậm chí dùng luôn "tốc biến", Quý Phong cũng mất hứng trêu chọc thêm.
Khổ chủ vốn dĩ đã đủ đáng thương rồi. Nếu tha được thì cứ tha.
2
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
