TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 103
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

Anh đã dặn cô phải hòa đồng với bạn bè, nên trước mắt cứ nhẫn nhịn đã.

Chỉ cần Cố Tuyết Đình đừng quấy rầy cô và Quý Phong nữa là được.

Bị ánh mắt thờ ơ của Ôn Noãn chiếu thẳng vào, Cố Tuyết Đình bỗng thấy có chút e ngại.

“Cậu... đến để tìm Quý Phong sao?”

“Không liên quan gì đến cậu.”

Dứt lời, Ôn Noãn quay người về chỗ ngồi.

Nhìn theo bóng lưng thản nhiên của cô, Cố Tuyết Đình nghẹn họng, không biết phải xả nỗi bức bối ra bằng cách nào.

Ngày trước, cô từng kiêu hãnh nhìn Ôn Noãn như công nhìn vịt con xấu xí.

Nhưng bây giờ, Ôn Noãn lại như một con thiên nga đen kiêu hãnh, không còn ai có thể xem thường được nữa.

Sau khi Cố Tuyết Đình lên tiếng, Mộc Vãn Thu – ngồi cách họ một chỗ – cũng trợn to mắt đầy kinh ngạc.

Quả nhiên giữa Ôn Noãn và Quý Phong có chuyện! Nhưng vai trò của Cố Tuyết Đình trong mối quan hệ này là gì chứ?

Không khí lớp học dần yên tĩnh trở lại khi giảng viên quay về, nhưng ai cũng có những suy nghĩ riêng và mãi không thể bình tĩnh.

Đến giờ ăn trưa, các sinh viên lục tục rời khỏi lớp.

Bạn cùng phòng của Ôn Noãn đều không có mặt, mà cô cũng không có hứng làm quen với ai trong lớp, nên một mình rời đi, hướng đến nhà ăn.

“Ôn Noãn, chờ chút.”

Giọng nói vang lên từ phía sau. Mộc Vãn Thu gọi cô lại.

“Có chuyện gì sao?”

Dù đã gặp một lần, nhưng khi tiếp xúc gần lần nữa, Mộc Vãn Thu vẫn cảm nhận rõ sự lạnh lùng tỏa ra từ Ôn Noãn.

Giống hệt Quý Phong...

Cô khẽ cắn môi, cố gom hết can đảm để hỏi:

“Cậu đến Thượng Hải... là vì Quý Phong sao?”

Ôn Noãn nhìn thẳng vào mắt Mộc Vãn Thu.

“Đúng.”

Nói xong, cô quay người bước đi mà không giải thích thêm điều gì.

Ôn Noãn vốn không giỏi giao tiếp, lại thêm cơn đói sau một đêm thiếu ngủ nên cô càng không muốn phí lời.

Mộc Vãn Thu đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích.

Cô không hỏi thêm về mối quan hệ giữa Quý Phong và Ôn Noãn, bởi sâu trong lòng, cô biết mình đang ích kỷ.

Cô mở điện thoại, nhìn dòng tin nhắn Quý Phong gửi cho cô tối qua:

“Con bướm giấy vốn không có sự sống, chỉ là ánh đèn lay động khiến nó trông như đang vỗ cánh.”

“Ý mình là... con bướm chẳng hề nhúc nhích, chỉ có cái bóng đang lay động thôi.”

【Có người chẳng phải quá đặc biệt, chỉ là trong lòng cậu tự tô vẽ thêm một lớp hào quang cho họ mà thôi.】

Nhẹ nhàng vuốt qua dòng tin nhắn trên QQ, Mộc Vãn Thu khẽ cười khổ.

“Giấc mơ của mình dường như sắp vỡ vụn rồi. Không biết mình còn có thể giả vờ không tỉnh thêm bao lâu nữa...”

Cô bước về phía nhà ăn, bầu trời trở nên u ám hơn.

Tiếng sấm ì ùng vang lên, như thể cơn mưa lớn có thể ập xuống bất cứ lúc nào.

Ôn Noãn lấy chiếc ô từ trong túi ra, sẵn sàng sử dụng bất cứ lúc nào — đây là chiếc ô Quý Phong bảo cô phải mua.

“Khi ở một mình, phải tự chăm sóc bản thân.”

Đến nhà ăn, cô chọn cho mình một suất cơm với đùi gà, bông cải xào, và thịt kho rong biển.

Lên đại học, khẩu phần ăn của cô vẫn không hề giảm. Cô vẫn ăn rất khỏe.

Hôm nay là ngày đầu tiên đến đây, vậy thử xem suất ăn ở nhà ăn Đại học Thượng Hải có chất lượng ra sao.

Khéo léo tránh xa đám đông, cô tìm một góc khuất rồi ngồi xuống.

Ôn Noãn ôm lấy khay cơm, bắt đầu ăn ngon lành như cơn bão quét qua.

Tiếng thông báo QQ vang lên.

Biểu tượng tin nhắn ghim trên đầu danh sách sáng nhấp nháy, cô vội mở điện thoại.

Nhìn lượng pin ít ỏi, cô hơi cau mày.

【Đã ăn trưa chưa? Chụp hình gửi mình xem.】

Ôn Noãn dừng lại, giơ điện thoại chụp một bức ảnh rồi gửi.

【Có, mình đang ăn đây. (Hình ảnh)】

Không thể phủ nhận, Đại học Thượng Hải quả nhiên xứng đáng là trường hàng đầu.

Đồ ăn ở đây ngon hơn nhiều so với Trân Châu nhất trung và bệnh viện ở Kim Lăng.

No nê rồi, cô cảm thấy tâm trạng mình nhẹ nhõm hẳn.

Nhưng tại sao Quý Phong vẫn chưa trả lời?

Thấy trời sắp mưa, cô quyết định về ký túc xá trước.

Ngay lúc cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, Quý Phong đang nhìn chăm chú vào bức ảnh mờ cô vừa gửi.

Điện thoại của Ôn Noãn thuộc loại khuyến mãi khi nạp tiền, nên chất lượng ảnh rất kém.

Nhưng vẫn có thể nhìn rõ đùi gà, bông cải, thịt rong biển và kiểu dáng khay đựng.

Quý Phong nhìn khay cơm trước mặt mình.

Đùi gà, bông cải, thịt rong biển, tất cả giống hệt.

Cả sợi rong biển cũng cùng một độ dày chết tiệt.

Anh chìm vào dòng suy nghĩ, trầm ngâm đúng ba giây.

Cô... ở đây!

Một cảm giác vừa bất ngờ vừa khó diễn tả ập đến.

Quý Phong muốn bật ra một câu chửi, nhưng khi hé môi lại nuốt xuống.

Trong lòng anh trào lên sự kinh ngạc xen lẫn một chút cảm giác khó gọi tên.

Đẩy khay cơm trước mặt sang bên, anh đứng dậy khiến Trương Siêu và Diệp Vũ Vi bên cạnh trố mắt ngạc nhiên.

“Phong ca, có chuyện gì vậy?”

“Siêu ca, cậu ăn đi, mình có việc.”

Diệp Vũ Vi đẩy nhẹ Trương Siêu rồi nói nhỏ:

“Đi xem thử đi.”

Vị trí của Quý Phong gần cửa ra vào.

Anh đứng lên rồi đi thẳng vào bên trong nhà ăn.

Cùng lúc đó, Ôn Noãn cầm chiếc ô bước ra ngoài.

6

0

5 tháng trước

3 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.