0 chữ
Chương 7
Chương 7
“Cậu Khang đó! Tự dưng cậu hỏi “sao có người mới trong bếp mà không ai báo”, tao đứng bên mà tim muốn rớt xuống đất.”
Dì Bảy lúc đó đang hơ tay bên bếp than, chỉ hừ nhẹ một tiếng:
“Tao nói rồi, nhà này cái bóng cũng không được lạ, huống chi là người sống. Mà do tao sơ suất, để tao tự bẩm sau.”
Mắm vẫn chưa hết bàng hoàng, lấy tay vỗ ngực mấy cái:
“Trời đất, cậu đâu có nói lớn đâu, nhưng cái mặt với cái giọng đó… lạnh muốn tắt thở. Thiệt, lúc cậu đặt đũa xuống ‘cạch’ một cái, tao thấy kiếp tao như cuộn chiếu sẵn rồi.”
Lụa nuốt nước bọt, nhỏ giọng:
“Vậy… cậu có nói gì thêm không?”
“Không. Ăn tiếp như chưa có gì xảy ra. Mà im ru vậy còn ghê hơn chứ.”
Mắm thở dài, rồi quay sang chọc nhẹ
“Làm gì mà mới vô mấy bữa đã bị réo tên rồi, ghê à nha.”
Lụa cười gượng, cúi đầu xuống.
Dì Bảy thì không cười, chỉ nói một câu khô khốc:
“Từ nay cậu để ý rồi đó.”
Cả gian bếp im lặng trong chốc lát.
Bếp lửa vẫn đỏ, khói vẫn bay, nhưng có cái gì đó vừa đổi màu trong không khí như thể tên "Lụa" đã được khắc một vạch nhỏ vào trí nhớ của người mà ai cũng cố né mặt.
Một lát sau, cơm cho nhà trên dọn xong, Mắm và Lụa lại xách rổ đem cơm ra đồn điền như thường lệ.
Trời trưa hầm hập, mặt đất nóng bốc hơi, tay Lụa cầm nồi canh mà mồ hôi rịn ra ướt lòng bàn tay.
Mắm vừa đi vừa nói:
“Hôm nay nhớ chia cơm đàng hoàng, bữa nay có thêm hai người mới chuyển về từ trại xay. Tao phát cơm, mày chia canh, xong rồi xách nồi vô liền nghen.”
Lụa gật đầu, bước chân theo sát.
Vừa ra tới khoảng sân lớn giữa dãy kho lúa và chuồng trâu, còn chưa kịp tới dãy phản gỗ để đặt rổ cơm xuống, thì từ phía trước, bên rìa lối đi có hàng cột bê tông tróc vôi, có người sải bước tới.
Áo sơ mi trắng, tay áo xắn tới khuỷu, chân mang ủng, gọng kính vàng trên sống mũi, dáng đi thẳng như kẻ chưa từng biết cúi đầu.
Gương mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như nước giếng sâu giữa mùa nắng hạn.
Lụa chưa từng thấy cậu ngoài xa. Hôm nay là lần đầu.
Cô chỉ kịp cúi đầu thật thấp, tay siết lấy quai nồi như cầu mong mình biến thành không khí.
Nhưng người đó dừng lại, ngay trước mặt cô.
“Mày là Lụa?”
Giọng nói không lớn, không gay gắt, nhưng đủ khiến cô cứng cả người.
Giữa cái nắng chang chang, câu hỏi đó như giáng xuống từ trên cao, khiến lưng cô ướt lạnh.
“Dạ… dạ phải.”
Dì Bảy lúc đó đang hơ tay bên bếp than, chỉ hừ nhẹ một tiếng:
“Tao nói rồi, nhà này cái bóng cũng không được lạ, huống chi là người sống. Mà do tao sơ suất, để tao tự bẩm sau.”
Mắm vẫn chưa hết bàng hoàng, lấy tay vỗ ngực mấy cái:
“Trời đất, cậu đâu có nói lớn đâu, nhưng cái mặt với cái giọng đó… lạnh muốn tắt thở. Thiệt, lúc cậu đặt đũa xuống ‘cạch’ một cái, tao thấy kiếp tao như cuộn chiếu sẵn rồi.”
Lụa nuốt nước bọt, nhỏ giọng:
“Vậy… cậu có nói gì thêm không?”
“Không. Ăn tiếp như chưa có gì xảy ra. Mà im ru vậy còn ghê hơn chứ.”
Mắm thở dài, rồi quay sang chọc nhẹ
“Làm gì mà mới vô mấy bữa đã bị réo tên rồi, ghê à nha.”
Dì Bảy thì không cười, chỉ nói một câu khô khốc:
“Từ nay cậu để ý rồi đó.”
Cả gian bếp im lặng trong chốc lát.
Bếp lửa vẫn đỏ, khói vẫn bay, nhưng có cái gì đó vừa đổi màu trong không khí như thể tên "Lụa" đã được khắc một vạch nhỏ vào trí nhớ của người mà ai cũng cố né mặt.
Một lát sau, cơm cho nhà trên dọn xong, Mắm và Lụa lại xách rổ đem cơm ra đồn điền như thường lệ.
Trời trưa hầm hập, mặt đất nóng bốc hơi, tay Lụa cầm nồi canh mà mồ hôi rịn ra ướt lòng bàn tay.
Mắm vừa đi vừa nói:
“Hôm nay nhớ chia cơm đàng hoàng, bữa nay có thêm hai người mới chuyển về từ trại xay. Tao phát cơm, mày chia canh, xong rồi xách nồi vô liền nghen.”
Lụa gật đầu, bước chân theo sát.
Vừa ra tới khoảng sân lớn giữa dãy kho lúa và chuồng trâu, còn chưa kịp tới dãy phản gỗ để đặt rổ cơm xuống, thì từ phía trước, bên rìa lối đi có hàng cột bê tông tróc vôi, có người sải bước tới.
Gương mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như nước giếng sâu giữa mùa nắng hạn.
Lụa chưa từng thấy cậu ngoài xa. Hôm nay là lần đầu.
Cô chỉ kịp cúi đầu thật thấp, tay siết lấy quai nồi như cầu mong mình biến thành không khí.
Nhưng người đó dừng lại, ngay trước mặt cô.
“Mày là Lụa?”
Giọng nói không lớn, không gay gắt, nhưng đủ khiến cô cứng cả người.
Giữa cái nắng chang chang, câu hỏi đó như giáng xuống từ trên cao, khiến lưng cô ướt lạnh.
“Dạ… dạ phải.”
15
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
