0 chữ
Chương 53
Chương 53
Lại nhìn đồng hồ, ôi trời! Mới có năm phút trôi qua.
Cứ đứng chờ thế này không được, phải chờ đến bao giờ? Cứ buồn chán thế này nữa, mình thành đồ ngốc mất.
Răng sữa cắn cắn ống hút, không được... Cô phải tự tìm việc gì đó làm. Cô ngẩng đầu nhìn quanh, bỗng nhiên mắt sáng lên ... Có rồi!
Giữa phố, có người đang bày quầy vẽ chân dung.
Đường Tư đi đến, không khỏi lộ vẻ ghét bỏ, cái này vẽ cái gì vậy? Vẽ trừu tượng à? Thảo nào không có khách.
“Muốn vẽ một bức không?” Chủ quầy hỏi cô.
“Tôi không vẽ, nhưng tôi có thể vẽ hộ ông. Khách đến thì ông cứ thu tiền, được không?”
Người chủ quầy chưa từng nghe yêu cầu như vậy, nhất thời không hiểu cô ấy muốn làm gì? Sợ là đồng nghiệp đến tranh khách.
Đường Tư nhìn thấu suy nghĩ của người này, cười hì hì ...
“Tôi đang chờ người, muốn tìm việc gì đó làm. Không phải đến tranh giành công việc của ông đâu, thuần túy là để gϊếŧ thời gian thôi, yên tâm.”
Chủ quầy nghe cô nói vậy liền đồng ý, dù sao thì chuyện này có lợi chứ không lỗ.
Đường Tư thấy người kia gật đầu, lập tức kéo chiếc ghế nhỏ ngồi trước giá vẽ, tháo sợi dây buộc tóc màu đen trên cổ tay, gom mái tóc xõa ngang vai lại, tùy ý dùng tay vuốt mấy cái rồi búi thành một búi tóc củ tỏi trên đầu. Dáng vẻ cầm bút vẽ của cô, trông khá giống một họa sĩ đường phố.
Bên này, Thịnh Ninh và Khoáng Li gần bốn giờ từ phòng khám ra ngoài đi ăn. Đến nơi, vừa đỗ xe xong, định đi thì thấy Đường Tư đang “biểu diễn nghệ thuật” ở giữa phố.
Trời quá nóng, bóng cây rậm rạp cũng khó phát huy tác dụng lớn. Chiếc quạt cầm tay cô đang dùng để quạt không chỉ bé tẹo... mà còn thổi ra toàn gió nóng. Búi tóc gọn gàng Đường Tư đã búi lúc trước, giờ cũng xẹp lép xuống, như thể đội một quả đào chín mọng trên đầu. Mồ hôi trên mặt cô cứ chảy như mưa, thỉnh thoảng cô lại đưa tay lên lau trán, chốc lát sau mặt cô cũng rám nắng đỏ như quả đào.
Có lẽ vì có một cô gái xinh đẹp ngồi đó, quầy vẽ chân dung bỗng nhiên đông khách hẳn lên. Thêm vào đó, tay nghề vẽ của Đường Tư cũng không tồi, từ khi cô ngồi xuống... công việc chưa bao giờ ngớt, sau đó thậm chí còn có người xếp hàng chờ.
Nền tảng hội họa của Đường Tư được học từ nhỏ, mười mấy năm công lực không phải là vẽ bừa. Cô một tay cầm bút, một tay đo tỷ lệ trên giấy, trong lúc rảnh rỗi còn hướng dẫn người ta tạo dáng. Một khi đã hạ bút, vẻ mặt chuyên tâm liền hiện ra, từng nét bút đều đâu ra đó, đường nét và đổ bóng quả thực là tài tình như thần.
Khoáng Li thấy cảnh này khá lạ, bước chân khựng lại, cằm hất về phía trước ...
“Sao lại là cô ấy? Cô ấy còn biết vẽ nữa à?”
Thịnh Ninh không nói gì, cô không ngạc nhiên khi Đường Tư biết vẽ, nhưng lại rất kinh ngạc khi người này có thể ngồi yên như vậy. Quen với vẻ ngoài sắc sảo, bất cần của cô gái này thường ngày, chợt thấy cô ấy dịu dàng như vậy, cứ như thể đã thay đổi hoàn toàn, không còn giống cô ấy nữa.
Khoáng Li có chút muốn qua chào hỏi, nhưng quay đầu thấy Thịnh Ninh không động đậy, lại rụt chân về. Vừa định nói gì đó thì bị Thịnh Ninh cắt ngang.
“Đi thôi, lát nữa đến giờ hẹn lại bị lỡ mất.”
“Đừng mà, để tôi xem cô ấy có vẽ được không. Lỡ lát nữa bị phá đám thì hai chúng ta cũng tiện lên giúp một tay.”
“Không đâu, cô ấy sẽ vẽ tốt thôi.”
“Cậu chắc chứ?”
Cứ đứng chờ thế này không được, phải chờ đến bao giờ? Cứ buồn chán thế này nữa, mình thành đồ ngốc mất.
Răng sữa cắn cắn ống hút, không được... Cô phải tự tìm việc gì đó làm. Cô ngẩng đầu nhìn quanh, bỗng nhiên mắt sáng lên ... Có rồi!
Giữa phố, có người đang bày quầy vẽ chân dung.
Đường Tư đi đến, không khỏi lộ vẻ ghét bỏ, cái này vẽ cái gì vậy? Vẽ trừu tượng à? Thảo nào không có khách.
“Muốn vẽ một bức không?” Chủ quầy hỏi cô.
“Tôi không vẽ, nhưng tôi có thể vẽ hộ ông. Khách đến thì ông cứ thu tiền, được không?”
Người chủ quầy chưa từng nghe yêu cầu như vậy, nhất thời không hiểu cô ấy muốn làm gì? Sợ là đồng nghiệp đến tranh khách.
Đường Tư nhìn thấu suy nghĩ của người này, cười hì hì ...
Chủ quầy nghe cô nói vậy liền đồng ý, dù sao thì chuyện này có lợi chứ không lỗ.
Đường Tư thấy người kia gật đầu, lập tức kéo chiếc ghế nhỏ ngồi trước giá vẽ, tháo sợi dây buộc tóc màu đen trên cổ tay, gom mái tóc xõa ngang vai lại, tùy ý dùng tay vuốt mấy cái rồi búi thành một búi tóc củ tỏi trên đầu. Dáng vẻ cầm bút vẽ của cô, trông khá giống một họa sĩ đường phố.
Bên này, Thịnh Ninh và Khoáng Li gần bốn giờ từ phòng khám ra ngoài đi ăn. Đến nơi, vừa đỗ xe xong, định đi thì thấy Đường Tư đang “biểu diễn nghệ thuật” ở giữa phố.
Trời quá nóng, bóng cây rậm rạp cũng khó phát huy tác dụng lớn. Chiếc quạt cầm tay cô đang dùng để quạt không chỉ bé tẹo... mà còn thổi ra toàn gió nóng. Búi tóc gọn gàng Đường Tư đã búi lúc trước, giờ cũng xẹp lép xuống, như thể đội một quả đào chín mọng trên đầu. Mồ hôi trên mặt cô cứ chảy như mưa, thỉnh thoảng cô lại đưa tay lên lau trán, chốc lát sau mặt cô cũng rám nắng đỏ như quả đào.
Nền tảng hội họa của Đường Tư được học từ nhỏ, mười mấy năm công lực không phải là vẽ bừa. Cô một tay cầm bút, một tay đo tỷ lệ trên giấy, trong lúc rảnh rỗi còn hướng dẫn người ta tạo dáng. Một khi đã hạ bút, vẻ mặt chuyên tâm liền hiện ra, từng nét bút đều đâu ra đó, đường nét và đổ bóng quả thực là tài tình như thần.
Khoáng Li thấy cảnh này khá lạ, bước chân khựng lại, cằm hất về phía trước ...
“Sao lại là cô ấy? Cô ấy còn biết vẽ nữa à?”
Thịnh Ninh không nói gì, cô không ngạc nhiên khi Đường Tư biết vẽ, nhưng lại rất kinh ngạc khi người này có thể ngồi yên như vậy. Quen với vẻ ngoài sắc sảo, bất cần của cô gái này thường ngày, chợt thấy cô ấy dịu dàng như vậy, cứ như thể đã thay đổi hoàn toàn, không còn giống cô ấy nữa.
“Đi thôi, lát nữa đến giờ hẹn lại bị lỡ mất.”
“Đừng mà, để tôi xem cô ấy có vẽ được không. Lỡ lát nữa bị phá đám thì hai chúng ta cũng tiện lên giúp một tay.”
“Không đâu, cô ấy sẽ vẽ tốt thôi.”
“Cậu chắc chứ?”
1
0
12 giờ trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
