TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Cô nhét chiếc khăn tay đó vào túi, đi thẳng tới phòng khám nha khoa. Mượn đồ của người ta thì phải trả chứ.

Thời tiết vẫn nóng như cũ, cây xanh hai bên đường như thể được phủ một lớp sơn xanh đậm do cái nắng gay gắt, bóng bẩy lấp lánh.

Đường Tư vừa xuống xe, chỉ qua quãng đường ngang qua, trán cô đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Những giọt mồ hôi lấp lánh, nhìn từ xa như một chiếc móc khóa nhỏ phát sáng toàn thân.

Giờ thì đã có lý do để tìm người, nhưng trong lòng Đường Tư vẫn hơi chột dạ. May mắn là cô không phải kiểu con gái rụt rè, cô thật sự là người thẳng thắn, lời mình nói ra thì mình dám nhận.

Đến văn phòng tầng hai, cô cong ngón tay gõ gõ lên cánh cửa, nghe thấy tiếng “vào đi” từ bên trong, cô liền mạnh dạn đẩy cửa bước vào ...

“Bác sĩ Thịnh, tôi đến trả khăn tay cho cô.”

Người ngồi trên ghế quay lưng lại, phía sau đầu búi tóc đuôi ngựa thấp, lộ ra đôi tai hồng hồng. Dái tai thật to, sờ chắc sẽ rất dễ chịu… Cảm giác hẳn sẽ rất tuyệt…

Xì! Đường Tư chỉ muốn nói dái tai to thì tốt, có phúc khí đó chứ.

Đợi mãi không thấy cô ấy quay người lại, Đường Tư tiện tay đóng cửa, đi thêm hai bước về phía trước, chậm rãi và mềm mại cất lời ...

“Tối qua, tôi thật sự say rồi… Bà cố tôi… Khách sạn đó có thể không sạch sẽ… Tôi…”

Đường Tư không quen nói chuyện mà không nhìn mặt người khác, không thấy được biểu cảm gì… cô ấy không vững tâm.

“Cô có thể quay lại trước được không?”

“Tôi sợ tôi quay lại thì cô lại không nói với tôi nữa.”

Giọng nói này?

Chưa kịp để Đường Tư thốt ra câu hỏi nghi ngờ, người ngồi trên ghế đã quay người lại.

“Lại gặp mặt rồi...” Khương Li ngả người ra sau ghế, dáng vẻ tự do tự tại và lười biếng, khác một trời một vực so với vẻ nghiêm túc của Thịnh Ninh.

Cô ấy cười toe toét với Đường Tư.

Thật đáng ghét.

“Cô còn dám cười với tôi! Cô mời tôi uống rượu gì vậy? Hại tôi một ly đã gục luôn?”

Đường Tư cuối cùng cũng tìm được kẻ chủ mưu, vẻ mặt như muốn tính sổ với cô ấy.

Khương Li không thấy khó chịu, trái lại còn thấy buồn cười ...

“Cô đừng có mà nói thế, đặt tay lên ngực tự hỏi xem cô có thật sự say không? Vả lại nếu không phải tôi, cô ấy cũng không đến đón cô đâu.”

“Cô ấy” là ai, không cần nói cũng biết.

Đường Tư thấy người này mắt thật tinh, vừa nhìn đã thấu tâm tư của cô. Giờ đang cân nhắc có nên rút lui trước không, nhưng đã đến rồi thì không thể đi công cốc được.

Thế là cô cũng chẳng thèm nói nhảm với cô ấy nữa, hỏi thẳng ...

“Cô ấy đâu?”

“Tìm cô ấy làm gì?”

“Liên quan gì đến cô?”

“Nếu cô đến khám răng, tôi cũng có thể khám cho cô. Nếu cô đến trả khăn tay, vậy cứ để ở đây, tôi sẽ chuyển giúp cô ấy.”

Khương Li nói chuyện với giọng điệu từ tốn, không vội vàng, trong mắt còn mang theo nụ cười nhìn thấu nhưng không nói ra.

Đường Tư gặp phải một kẻ lì lợm, lại còn là loại khó đối phó. Con người là thế đấy, chẳng mấy khi thích những người có đặc điểm giống mình. Dù sao thì ấn tượng đầu tiên của Đường Tư về Khương Li cũng chẳng ra sao.

Không nói thì thôi, mình quay lại sau. Phòng khám mở ở đây, lẽ nào lại mọc chân chạy mất được.

Cô quay người bước đi.

Nhưng chân cô còn chưa kịp bước ra đã vội vàng rụt lại, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra kẽo kẹt, một người phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoài thanh tao lộ mặt.

0

0

13 giờ trước

13 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.