TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Vừa bước đến cửa, điện thoại của Đường Tư liền reo. Là Lâm Y, người bạn thân từ thuở nhỏ của cô. Chỉ cần nghe giọng trong điện thoại, Đường Tư đã biết cô bạn sắp nổi điên.

“Trời ơi bà cố ơi, cậu đến chưa! Máy bay còn một tiếng nữa là cất cánh rồi đấy!”

Chuyến đi này của Đường Tư hoàn toàn bí mật. Để tránh bị bố mẹ phát hiện và bắt về, cô đã gửi hành lý ở nhà Lâm Y, hẹn gặp nhau ở sân bay để lấy đồ.

Lúc này, cô vẫn ung dung xoay tay nắm cửa, thản nhiên đáp.

“Vẫn còn một tiếng nữa cơ mà.”

“Cậu…”

“Yên tâm đi, tớ tính cả rồi, từ đây ra sân bay cùng lắm nửa tiếng thôi. Thôi không nói nữa, tớ bắt xe đây.”

“Cậu còn chưa bắt được xe á? Trời ơi là trời! Nhanh lên đi!”

Điện thoại vừa cúp, Đường Tư đặt một chân ra ngoài cửa thì chợt khựng lại.

“Cái gì đây?”

Trên ghế có một túi giấy nhỏ, Đường Tư không nhớ mình đã mua thứ này, có lẽ là của cô ấy.

Đã là đồ cô ấy bỏ quên, vậy mình xem một chút cũng không sao đâu nhỉ?

Ngón tay cô mở túi ra, bên trong ngoài một hộp quà chưa bóc còn có một tờ hóa đơn, trên đó không ghi tên nhưng có đủ số điện thoại và địa chỉ.

Nhỡ rơi vào tay kẻ xấu thì sao?

Đường Tư quay đầu định bỏ đi, miệng lẩm bẩm: “Kể cả bị kẻ xấu nhặt được, quấy rối đến tận nhà, thì cũng là do cô ấy bất cẩn! Liên quan quái gì đến mình?”

Nhưng chưa đi được hai bước, Đường Tư lại quay người lại, xách chiếc túi lên.

Thôi kệ, cô ấy phũ phàng nhưng mình không thể làm người xấu được!

Lúc này, Bắc Kinh đang vào giữa mùa đông. Đường Tư khoác chặt áo lông vũ, đội mũ trùm lên đầu, vành lông xù che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt để nhìn đường. Đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, lúng liếng liếc nhìn xung quanh, dưới ánh bình minh mờ ảo trông như hai vì sao còn vương lại từ đêm.

Tại Sân bay Quốc tế Bắc Kinh.

Thời tiết mịt mờ cuối cùng cũng quang đãng. Thịnh Ninh bưng một ly cà phê đến chỗ ngồi của mình ở khoang hạng nhất, kéo tấm chắn nắng lên, toàn cảnh sân bay rộng lớn liền hiện ra trước mắt.

Chuyến bay này sẽ đến Đảo An, một hòn đảo nhỏ lân cận với cộng đồng người Hoa sinh sống đông đúc.

Thịnh Ninh vừa ngắm cảnh vừa uống cà phê. Dù đang trong trạng thái thư giãn, cô ấy ngồi trên ghế mà lưng vẫn thẳng tắp.

Nút áo cài đến chiếc cao nhất, tóc dài buông thẳng trên vai, áo khoác ngoài màu đen không một nếp nhăn, bên cạnh là chiếc túi đựng máy tính xách tay.

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.