TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36

“Sao cậu biết?”

“Tôi có một cô em khóa dưới làm ở đó, tình cờ nhìn thấy.”

“Lại là em khóa dưới à?”

“Gì mà thái độ thế, đúng là em khóa dưới thật mà.”

“Cậu nhiều em khóa dưới thật đấy.”

Thịnh Ninh khóe môi cong lên, hiếm hoi lắm mới có tâm trạng trêu chọc cô ấy, sau đó lại quay về chủ đề vừa nãy...

“Không có gì. Đã giải quyết rồi. Cô ấy vừa mới đến thì bị người ta trộm mất túi, hôm qua lại tình cờ gặp lại kẻ đó. Tôi cũng chỉ đi ngang qua nên tiện tay giúp một phen thôi.”

Huống Li nghe xong cũng không cảm thấy lạ, dù sao thì nhìn vẻ ngoài cô gái đó quả thật không giống người sợ phiền phức, nhưng vẫn không kìm được mà nói một câu...

“Cô ấy gan quá. Nếu không gặp cô, có khi đã chịu thiệt rồi.”

Thịnh Ninh không nói gì nữa, đứng dậy rót một cốc cà phê, tay nâng cốc, không biết đang nghĩ gì, khẽ nhấp một ngụm.

Huống Li còn muốn nói gì đó với Thịnh Ninh, thì cửa văn phòng bị gõ. Quay đầu nhìn lại, là Âu Nhiên.

“Đến tìm cậu mấy lần rồi đấy...” Huống Li nghiêng mặt nói nhỏ với Thịnh Ninh một câu, sau đó quay đầu cười với Âu Nhiên rồi rời khỏi văn phòng.

Lúc này cửa văn phòng đóng lại, không khí yên tĩnh bỗng dâng lên một sự ngượng ngùng khó tả.

Âu Nhiên người như tên, tên thanh tú mà dáng vẻ cũng thanh tú. Cô ấy nhỏ hơn Thịnh Ninh hai tuổi. Hai người quen nhau trong một buổi giao lưu hồi đại học. Lần đó chân Âu Nhiên bị thương, không thể nhận lời mời nhảy của người khác. Cô ấy một mình ngồi ở một góc đại sảnh, và người cũng cô độc như cô ấy chính là Thịnh Ninh. Không biết là do không khí lúc đó quá tốt, hay là khớp xương tạm thời không hoạt động cảm thấy quá cô đơn giữa một không gian ồn ào, mà hai người cứ thế trò chuyện với nhau. Cả hai đều là những người kín đáo và nội tâm, lại có sở thích khá tương đồng.

Cuộc trò chuyện bất chợt đó đã khởi đầu một tình bạn thoải mái, và nó được duy trì cho đến sau khi tốt nghiệp. Âu Nhiên cũng không biết tình bạn với Thịnh Ninh biến chất từ lúc nào, không còn hài lòng với mối quan hệ bạn bè nữa. Có lẽ là do sự dịu dàng quá mực khiêm nhường của Thịnh Ninh, dù có lạnh lùng... lại càng khiến người ta say mê đặc biệt.

Những năm nay Âu Nhiên vẫn luôn thích Thịnh Ninh, Thịnh Ninh đối xử với cô ấy cũng rất tốt, nhưng ngoài chữ “tốt” ra, dường như chẳng còn bất kỳ biểu hiện nào khác. Âu Nhiên đã ám chỉ rõ ràng lẫn mập mờ nhiều lần rằng mối quan hệ của họ có thể tiến xa hơn, nhưng vẫn luôn không nhận được hồi đáp.

Cô ấy có niềm kiêu hãnh của riêng mình, luôn chủ động mà không nhận được hồi đáp, ngược lại lại giống như mình đang tự dâng đến tận nơi vậy.

Mối quan hệ của hai người cứ thế dừng lại ở một vị trí khó xử, không phải bạn bè mà cũng chẳng phải người yêu, nhưng trong mắt người khác lại có chút mập mờ, nửa vời.

“Mời ngồi.”

“Không ngồi đâu, lát nữa tôi còn có việc, nói với cậu một câu rồi đi ngay.”

Nói thì nói vậy, nhưng Thịnh Ninh vẫn tiếp đãi chu đáo, cô rót một cốc nước cho Âu Nhiên.

Âu Nhiên nhận lấy nước, nói lời cảm ơn rồi đặt cốc nước lên bàn.

“Tôi bị công ty cử đi công tác nước ngoài rồi, lần này đi ít nhất hai năm.”

“Cơ hội được cử đi công tác nước ngoài không nhiều, đây là chuyện tốt, chúc mừng cậu.”

Âu Nhiên nhìn cô ấy, nhìn vào đôi mắt Thịnh Ninh, tràn đầy sự chân thành chúc phúc. Nhưng Âu Nhiên chẳng hề cảm thấy vui vẻ chút nào, cô ấy chỉ thấy buồn bã và chán nản.

0

0

20 giờ trước

20 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.