0 chữ
Chương 20
Chương 20
Thịnh Ninh nghe vậy, nhìn Đường Tư một cái, cô nàng này từ lúc nãy trên xe mắt cứ dán chặt vào cái túi của mình, e rằng nói “tiện” là giả, mà để ý cái hộ chiếu của mình mới là thật.
Đường Tư đúng là một cô gái ngốc nghếch, vô tư. Cô ấy tưởng mình nói thế là giấu được, nhưng thực ra chẳng giấu được gì cả, chút tâm tư ấy đều lộ hết ra trong ánh mắt rồi.
Thịnh Ninh không vội vàng chuyện tiền nong, cô ấy chỉ có vài điều băn khoăn khác.
“Có tiện không?”
“Tiện cái gì?” Đường Tư không hiểu ý người này.
“Tôi nói là, tôi lên đó có tiện không?” Mặt Thịnh Ninh không biểu cảm, nhưng đôi mắt cô ấy biết nói, chỉ cần nhướng mày khẽ chớp, ý tứ đã rõ ràng.
Đường Tư hiểu ra ngay –
“Có gì mà bất tiện chứ? Chỉ có một mình tôi thôi mà, được không?”
“Cái người như cô, tôi nên nói cô thông minh hay ngu ngốc đây? Nếu tôi có bạn đồng hành, thì còn cần gì phải mặt dày hỏi cô mượn tiền chứ, gọi điện cho cô ấy là được rồi mà ...”
Mặt dày?
Thịnh Ninh lại sững lại, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe người khác miêu tả mình như vậy, cô gật đầu rồi lại lắc đầu:
“Là tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Nhưng cô cũng không tính là mặt dày, dù sao ra ngoài khó tránh khỏi gặp chuyện khẩn cấp mà.”
Đường Tư phụt cười:
“Cô không cần phải bào chữa cho tôi đâu, vốn dĩ chuyện này là tôi mặt dày thật mà. Lúc mở lời với cô tôi còn ước gì có cái hố để đào chui xuống đó tự chôn mình. Cô lại chẳng buồn cười, tôi cứ nghĩ là hết hy vọng rồi chứ! Nhưng mà… cô đúng là người trượng nghĩa! Chỉ riêng việc cô chịu cho tôi mượn tiền lại còn đưa tôi về, sau này có chuyện gì cứ nói! Lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ nan!”
Nói xong, cô vỗ ngực: “bùm bùm” hai tiếng, rõng rạc dõng dạc.
Thịnh Ninh cứng đơ ở đó, mãi đến khi xuống xe, cô mới chậm chạp phản ứng lại một câu:
“Đập nhẹ thôi… cũng đâu nghiêm trọng như cô nói.”
…
Vào đến khách sạn, cửa thang máy vừa mở ra, hai người lách qua nhau, người trước người sau bước vào.
Không gian khá rộng rãi, nhưng người đi vào cũng không ít, hai người họ đứng sát cạnh nhau, vai kề vai, hòa lẫn vào một đám người đủ mọi màu da từ già đến trẻ, từ Tây đến ta.
Thịnh Ninh không thể nói rõ cảm giác hiện tại của mình là gì, có chút mới mẻ lại có chút bất ngờ. Cô không nghĩ rằng mình có thể gặp lại Đường Tư, thực sự cứ nghĩ trên máy bay sẽ là lần cuối cùng hai người gặp mặt, giống như kẹo nổ chua ngọt, ban đầu bạn tưởng nó chua lè, nhưng khi cho vào miệng cuối cùng lại ngọt ngào. Dùng hình ảnh này để miêu tả cảnh tượng lúc này thì không còn gì phù hợp hơn, một mối quan hệ bạn nghĩ rằng nên kết thúc, lại luôn có những ngoại lệ bất ngờ.
Nhưng cô ấy chưa từng ăn kẹo nổ chua ngọt, cũng chưa từng gặp trường hợp ngoại lệ như thế này. Trong không gian thang máy chật chội, vai Đường Tư khẽ cọ qua… dính vào cánh tay Thịnh Ninh, tiếng vải cọ xát nhẹ không thể nghe rõ.
Thịnh Ninh cụp mắt xuống, lướt qua cổ của Đường Tư, vài sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dính vào đó… trắng muốt đến mức mỡ màng.
“Nóng quá đi mất…” Đường Tư đột nhiên thốt lên một câu.
Thịnh Ninh không đáp, mím chặt môi, lùi lại phía sau.
…
Ra khỏi thang máy, Đường Tư lấy thẻ phòng ra, chạm nhẹ một cái, cửa phòng liền mở.
Đúng là chỉ có một mình cô ấy ở, Thịnh Ninh đứng ở cửa đã nhìn thấy một đôi giày du lịch đặt trên sàn nhà, và một bộ ga trải giường dùng một lần trên một trong những chiếc giường.
Đường Tư đúng là một cô gái ngốc nghếch, vô tư. Cô ấy tưởng mình nói thế là giấu được, nhưng thực ra chẳng giấu được gì cả, chút tâm tư ấy đều lộ hết ra trong ánh mắt rồi.
Thịnh Ninh không vội vàng chuyện tiền nong, cô ấy chỉ có vài điều băn khoăn khác.
“Có tiện không?”
“Tiện cái gì?” Đường Tư không hiểu ý người này.
“Tôi nói là, tôi lên đó có tiện không?” Mặt Thịnh Ninh không biểu cảm, nhưng đôi mắt cô ấy biết nói, chỉ cần nhướng mày khẽ chớp, ý tứ đã rõ ràng.
Đường Tư hiểu ra ngay –
“Có gì mà bất tiện chứ? Chỉ có một mình tôi thôi mà, được không?”
Mặt dày?
Thịnh Ninh lại sững lại, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe người khác miêu tả mình như vậy, cô gật đầu rồi lại lắc đầu:
“Là tôi nghĩ nhiều rồi.”
“Nhưng cô cũng không tính là mặt dày, dù sao ra ngoài khó tránh khỏi gặp chuyện khẩn cấp mà.”
Đường Tư phụt cười:
“Cô không cần phải bào chữa cho tôi đâu, vốn dĩ chuyện này là tôi mặt dày thật mà. Lúc mở lời với cô tôi còn ước gì có cái hố để đào chui xuống đó tự chôn mình. Cô lại chẳng buồn cười, tôi cứ nghĩ là hết hy vọng rồi chứ! Nhưng mà… cô đúng là người trượng nghĩa! Chỉ riêng việc cô chịu cho tôi mượn tiền lại còn đưa tôi về, sau này có chuyện gì cứ nói! Lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ nan!”
Thịnh Ninh cứng đơ ở đó, mãi đến khi xuống xe, cô mới chậm chạp phản ứng lại một câu:
“Đập nhẹ thôi… cũng đâu nghiêm trọng như cô nói.”
…
Vào đến khách sạn, cửa thang máy vừa mở ra, hai người lách qua nhau, người trước người sau bước vào.
Không gian khá rộng rãi, nhưng người đi vào cũng không ít, hai người họ đứng sát cạnh nhau, vai kề vai, hòa lẫn vào một đám người đủ mọi màu da từ già đến trẻ, từ Tây đến ta.
Thịnh Ninh không thể nói rõ cảm giác hiện tại của mình là gì, có chút mới mẻ lại có chút bất ngờ. Cô không nghĩ rằng mình có thể gặp lại Đường Tư, thực sự cứ nghĩ trên máy bay sẽ là lần cuối cùng hai người gặp mặt, giống như kẹo nổ chua ngọt, ban đầu bạn tưởng nó chua lè, nhưng khi cho vào miệng cuối cùng lại ngọt ngào. Dùng hình ảnh này để miêu tả cảnh tượng lúc này thì không còn gì phù hợp hơn, một mối quan hệ bạn nghĩ rằng nên kết thúc, lại luôn có những ngoại lệ bất ngờ.
Thịnh Ninh cụp mắt xuống, lướt qua cổ của Đường Tư, vài sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dính vào đó… trắng muốt đến mức mỡ màng.
“Nóng quá đi mất…” Đường Tư đột nhiên thốt lên một câu.
Thịnh Ninh không đáp, mím chặt môi, lùi lại phía sau.
…
Ra khỏi thang máy, Đường Tư lấy thẻ phòng ra, chạm nhẹ một cái, cửa phòng liền mở.
Đúng là chỉ có một mình cô ấy ở, Thịnh Ninh đứng ở cửa đã nhìn thấy một đôi giày du lịch đặt trên sàn nhà, và một bộ ga trải giường dùng một lần trên một trong những chiếc giường.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
