0 chữ
Chương 16
Chương 16
“Cô đợi đã, cái gì gọi là người chịu thiệt là cô?”
“Đó là cô chịu thiệt sao?”
Thịnh Ninh nhìn đôi mắt đang chụm lại gần của người này, không khỏi lùi lại một bước. Mặc dù hai người chỉ gặp nhau vỏn vẹn ba lần, hai lần đầu tiên không có giao tiếp gì, nhưng Thịnh Ninh đại khái cũng đoán được tính cách của cô ta qua các hành vi, đặc biệt là vẻ mặt này... Đầu óc chắc chắn không nghĩ ra điều gì tốt lành.
“Cô thật sự không nhớ sao?”
“Tôi chỉ nhớ là cô đã đưa tôi đi thôi.”
Hoàn toàn là nói nhảm, Thịnh Ninh gần như không muốn nghe, cái gì mà cô ấy đã đưa mình đi chứ? Rõ ràng là cô ta cứ lôi kéo mình không chịu buông tay mà đi theo mình!
Để tránh người này tiếp tục nói linh tinh, Thịnh Ninh nói rõ ràng cho cô ấy chuyện xảy ra tối hôm đó ...
“Tối hôm đó không có gì xảy ra cả, cô say rồi, tôi hỏi nhà cô ở đâu, cô cũng không nói, cuối cùng thật sự hết cách tôi mới đưa cô đến khách sạn, cô vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, tôi thì ngồi trên ghế cả đêm.”
“Chỉ... vậy thôi sao?” Đường Tư nửa tin nửa ngờ?
“Vậy cô muốn thế nào?”
“Không đúng chứ, vậy cổ tay tôi là sao? Cô đừng tưởng hôm nay cô không mặc cái áo khoác đó là tôi không biết nhé, tay tôi chính là bị cô dùng dây lưng siết đấy!”
“Là tôi siết đấy, là vì cô làm loạn khi say rượu, cào cấu người khác, tôi không dùng chút biện pháp thì không được.”
“Vậy chân tôi còn đau nữa này? Cô giải thích thế nào?”
“Đó là vì cô cứ nhảy nhót lung tung khắp giường rồi dưới sàn, còn định chạy ra ngoài phòng nữa.”
Đường Tư biết tửu lượng của mình không tốt, nhưng cũng không đến mức lố bịch như vậy chứ?
“Cô không tin à?”
“Tôi làm sao mà tin được chứ...”
“Vậy cô thử nhớ lại kỹ hơn xem.”
Đường Tư ngập ngừng, trong đầu cô hiện lên một đoạn ký ức mơ hồ, cô ấy mang giày nhảy lên giường...
Cô ấy không nói nên lời, hoàn toàn ngớ người... Hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm.
Thịnh Ninh khoanh tay, nhìn người trước mặt. Cô ấy tuy không thích cười, không thích nói nhiều, nhưng quan niệm đúng sai rõ ràng, bất kể đối xử với người hay vật đều chú trọng việc giải quyết mọi chuyện một cách khách quan, không thích trêu đùa người khác.
“Vậy có nghĩa là, cô nghĩ tôi sẽ vì chuyện này mà cố tình có thái độ tồi tệ với cô?”
“Tôi đâu có nói!”
Đường Tư phản ứng khá nhanh, nhưng khi đối mắt với Thịnh Ninh thì lại đặc biệt chột dạ.
Cô ấy đúng là đã nghĩ như vậy.
Hơn nữa, giác quan thứ sáu mách bảo cô, suy nghĩ này của mình đã bị Thịnh Ninh nhìn thấu rồi.
Mắt Đường Tư đảo liên tục, tự dưng cô ấy cười hì hì với người ta.
“Hiểu lầm... đều là hiểu lầm cả.”
“Vậy cô còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Không còn nữa...”
Đường Tư xấu hổ bừng mặt, không thể ở lại thêm một giây nào nữa.
Cô quay người định chuồn, vừa nhấc chân... điện thoại "ting" một tiếng, cúi đầu nhìn, chỉ còn 1% pin.
Quả nhiên, khi người ta xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc răng.
1% pin thì làm được gì chứ? Bước ra khỏi đây là tự động tắt máy ngay.
Chỉ vài bước chân ngắn ngủi mà Đường Tư lề mề mãi... Mũi chân cô đột ngột xoay, rồi quay người lại ...
“Cái đó... có thể cô không tin, nhưng ngay trước khi tôi đến đây, tôi bị người ta trộm mất tiền...”
Thịnh Ninh nhìn cô ấy, không nói gì.
Đường Tư mặt dày, lại nhích thêm hai bước ...
“Răng tôi là do lúc đuổi theo tên trộm mà bị gãy đấy...”
Thịnh Ninh vẫn không nói gì.
“Đó là cô chịu thiệt sao?”
Thịnh Ninh nhìn đôi mắt đang chụm lại gần của người này, không khỏi lùi lại một bước. Mặc dù hai người chỉ gặp nhau vỏn vẹn ba lần, hai lần đầu tiên không có giao tiếp gì, nhưng Thịnh Ninh đại khái cũng đoán được tính cách của cô ta qua các hành vi, đặc biệt là vẻ mặt này... Đầu óc chắc chắn không nghĩ ra điều gì tốt lành.
“Cô thật sự không nhớ sao?”
“Tôi chỉ nhớ là cô đã đưa tôi đi thôi.”
Hoàn toàn là nói nhảm, Thịnh Ninh gần như không muốn nghe, cái gì mà cô ấy đã đưa mình đi chứ? Rõ ràng là cô ta cứ lôi kéo mình không chịu buông tay mà đi theo mình!
Để tránh người này tiếp tục nói linh tinh, Thịnh Ninh nói rõ ràng cho cô ấy chuyện xảy ra tối hôm đó ...
“Tối hôm đó không có gì xảy ra cả, cô say rồi, tôi hỏi nhà cô ở đâu, cô cũng không nói, cuối cùng thật sự hết cách tôi mới đưa cô đến khách sạn, cô vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay, tôi thì ngồi trên ghế cả đêm.”
“Vậy cô muốn thế nào?”
“Không đúng chứ, vậy cổ tay tôi là sao? Cô đừng tưởng hôm nay cô không mặc cái áo khoác đó là tôi không biết nhé, tay tôi chính là bị cô dùng dây lưng siết đấy!”
“Là tôi siết đấy, là vì cô làm loạn khi say rượu, cào cấu người khác, tôi không dùng chút biện pháp thì không được.”
“Vậy chân tôi còn đau nữa này? Cô giải thích thế nào?”
“Đó là vì cô cứ nhảy nhót lung tung khắp giường rồi dưới sàn, còn định chạy ra ngoài phòng nữa.”
Đường Tư biết tửu lượng của mình không tốt, nhưng cũng không đến mức lố bịch như vậy chứ?
“Cô không tin à?”
“Tôi làm sao mà tin được chứ...”
“Vậy cô thử nhớ lại kỹ hơn xem.”
Đường Tư ngập ngừng, trong đầu cô hiện lên một đoạn ký ức mơ hồ, cô ấy mang giày nhảy lên giường...
Thịnh Ninh khoanh tay, nhìn người trước mặt. Cô ấy tuy không thích cười, không thích nói nhiều, nhưng quan niệm đúng sai rõ ràng, bất kể đối xử với người hay vật đều chú trọng việc giải quyết mọi chuyện một cách khách quan, không thích trêu đùa người khác.
“Vậy có nghĩa là, cô nghĩ tôi sẽ vì chuyện này mà cố tình có thái độ tồi tệ với cô?”
“Tôi đâu có nói!”
Đường Tư phản ứng khá nhanh, nhưng khi đối mắt với Thịnh Ninh thì lại đặc biệt chột dạ.
Cô ấy đúng là đã nghĩ như vậy.
Hơn nữa, giác quan thứ sáu mách bảo cô, suy nghĩ này của mình đã bị Thịnh Ninh nhìn thấu rồi.
Mắt Đường Tư đảo liên tục, tự dưng cô ấy cười hì hì với người ta.
“Hiểu lầm... đều là hiểu lầm cả.”
“Không còn nữa...”
Đường Tư xấu hổ bừng mặt, không thể ở lại thêm một giây nào nữa.
Cô quay người định chuồn, vừa nhấc chân... điện thoại "ting" một tiếng, cúi đầu nhìn, chỉ còn 1% pin.
Quả nhiên, khi người ta xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc răng.
1% pin thì làm được gì chứ? Bước ra khỏi đây là tự động tắt máy ngay.
Chỉ vài bước chân ngắn ngủi mà Đường Tư lề mề mãi... Mũi chân cô đột ngột xoay, rồi quay người lại ...
“Cái đó... có thể cô không tin, nhưng ngay trước khi tôi đến đây, tôi bị người ta trộm mất tiền...”
Thịnh Ninh nhìn cô ấy, không nói gì.
Đường Tư mặt dày, lại nhích thêm hai bước ...
“Răng tôi là do lúc đuổi theo tên trộm mà bị gãy đấy...”
Thịnh Ninh vẫn không nói gì.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
