Chương 2
CON ĐƯỜNG MÀU XANH - Chương 2
Hôm nay là thứ 7, một ngày đẹp trời, nắng nhẹ, nhiệt độ thấp hơn hôm qua vài độ, có gió, và điều tuyệt vời nhất, lượng xe cộ trên đường có lẽ giảm đi 10%, con số có thể không chính xác lắm, nhưng quan tâm làm gì, quan trọng là trên đường từ công trường về, tôi không gặp tắt đường, thật may mắn. Đợt thực tập tốt nghiệp đã kết thúc, tôi bắt tay vào viết báo cáo. Cảm giác nhẹ nhõm khi những cửa ải cuối cùng của thời sinh viên sắp qua đi. Khoảng 2 tuần nữa sẽ nhận đồ án tốt nghiệp. Tôi mở cúc áo, ném cái sơ mi nhàu nhĩ, sặc mùi mồ hôi vào thau đồ. Rót ly nước, cảm nhận sự mát lạnh chạy dọc cuốn họng, hôm nay tôi đã nói rất nhiều, khát khô cả cổ. Có điện thoại, là Tiểu Vy.
- Anh nghe nè Vy. – tôi cố giữ giọng mình không khàn khàn như lúc ở công trường.
- Anh Minh…vẫn khỏe chứ?
- Anh khỏe như trâu ấy, ha ha.
- Hi…tốt quá, tối chủ nhật này anh rảnh không?
- Anh rảnh…gặp nhau đúng không? – tôi đoán ngay ra ý định của Tiểu Vy.
- Anh Ngọc nói với anh rồi à?
- Thì em nhờ nó mà?
- Em sợ anh Ngọc quên…nên gọi điện hỏi anh.
- Nhất định phải đi, còn phải nhậu một bữa ra trò nữa chứ.
- Hứ…lần nào cũng say bí tỉ…không sợ à.
- Có em chở về mà sợ gì..ha ha. – tôi cố tình chọc Tiểu Vy, lâu rồi không được đóng vai ông anh ma mãnh.
- Mơ đi…em không rảnh.
- Phũ thế em…không lo cho anh à?
- Hứ…biết thế thì đừng uống. – Tiểu Vy vờ giận.
Câu chuyện vui vẻ cứ thế lái sang chuyện học hành, công việc, mấy chuyện phiếm dịp nghỉ tết vừa rồi. Tiểu Vy ít nói, cười một cách miễn cưỡng, không rõ có chuyện gì hay là cảm nhận vớ vẩn, tôi đoán em ấy có chuyện buồn. Tám chuyện được 20 phút thì hai đứa bỗng im lặng không biết nói thêm gì.
- …………...
- ………………...
- À . – tôi ngập ngừng.
- Dạ.
- Bảo Tuấn đi cùng cho vui…lâu rồi không gặp nó. – Tuấn là bạn trai của Tiểu Vy.
- Umm…Anh Nhân chở em. – Tiểu Vy né tránh, tôi ngờ ngợ đoán ra, không hỏi thêm.
- Uh.
- Thôi bye nhé anh.
- Bye em.
Cuộc điện thoại kết thúc, tôi bước ra ngoài lấy bộ võ phục đang phơi xếp ngay ngắn rồi bỏ vào ba lô. Chiều nay tôi lại đi học Aikido. Sau câu chuyện hôm trước, tôi không thể ngừng suy nghĩ về Tiểu Quỳnh, nàng trở nên bí ẩn và khó đoán. Tôi gần như bị nàng ám ảnh, không thể thôi nghĩ về cô nàng, vẻ đẹp hoàn mỹ, đôi mắt biết cười, có thể, nhưng thái độ lạnh nhạt mới là điều khiến tôi đau đầu mấy bữa nay. Thực sự, quá khó để giải thích vì sao nàng lại hành động như vậy, rõ ràng buổi tối ở công viên, người đẹp còn rất nhiệt tình và niềm nở, vậy mà mấy ngày sau, nàng quay phắt 180 độ.
Theo quan điểm duy tâm của tôi, cùng với sự phát triển của nền văn minh, con gái càng ngày càng khó hiểu, khó nắm bắt, người càng đẹp thì điều đó càng đúng. Để giải thích cho trường hợp của “cô nàng mau quên”, tôi buộc phải đưa ra mấy giả thuyết, mà theo tôi chúng rất chi hợp lý. Thứ nhất, nàng - một tiểu thư nhà giàu, một hot girl thứ thiệt. Chỉ cần thoáng nhìn là có thể nhận ra ngay, vì thế con trai tiếp cận làm quen trở thành việc cơm bữa, nàng trở nên mẫn cảm và từ chối một cách thẳng thừng. Thứ hai, nàng ghét tôi, có thể nàng vẫn nghĩ tôi là một gã dê xòm, cố tìm cách tiếp cận nàng, không thể tự nhiên lại xuất hiện đột ngột trong lớp võ, vì vậy, tránh mặt tôi là cách tốt nhất để khỏi gặp rắc rối. Cuối cùng, khả năng này tuy thấp nhưng cũng không thể bỏ qua, nàng bị mất trí nhớ, kiểu như đập đầu vào chỗ nào đó, đùng một cái, hôm sau quen bén mọi việc.
Nhưng tại sao phải băn khoăn về “cô nàng khó hiểu” ấy chứ, tôi nhủ thầm, từ lâu đã tự dặn lòng nên tránh xa xa bọn con gái, những kẻ hay đem lại đau khổ cho đàn ông. Vậy mà tính mê gái, đánh chết không bỏ, suýt nữa đã chiến thắng lý trí. Mặc kệ Tiểu Quỳnh, dù nàng có đẹp đến đâu chăng nữa, dù nàng mất trí nhớ thật, tôi cũng không cần có trách nhiệm nhớ nhung, suy nghĩ chi cho mệt óc, tôi sẽ tiếp tục học Aikido, không để uổng phí mấy trăm nghìn tiền học phí.
Hôm nay “cô nàng mau quên” lại đi muộn, lúc nàng đến, hầu như tất cả bọn con trai trong lớp, trừ mấy đứa chưa dậy thì, đều mất tập trung, ánh mắt họ đang hướng về Tiểu Quỳnh (toàn một bọn mê gái), phải đến khi sư phụ hô nhịp tiếp theo thì mọi người mới tập trung quay về với buổi tập. Nàng hôm nay không khác hôm trước, vẫn mái tóc ngắn hung nâu và đôi mắt mộng mơ, uyển chuyển trong chiếc hakama, ấy khoan, nụ cười của nàng, không lạnh lùng và băng giá? Đôi mắt tôi rất nhạy cảm với những chi tiết trên mặt con gái, họ cười, họ nói, mỗi người một vẻ không giống ai. Và tôi chắc chắn rằng nàng hôm nay khác với cô nàng hôm trước, nhưng vì sao khác thì tôi đành bó tay.
Tiểu Quỳnh khởi động ở góc phòng, xoay hông, uốn người, nghiêng bên này, nghiêng bên kia, đầu óc tôi bắt đầu tưởng tượng tùm lum. Tôi hình dung nàng đang mặt bộ áo da bó sát giống các VDV aerobic và biểu diễn những động tác vô cùng gợi cảm, những đường cong mềm mại và hoàn hảo. Thôi, tôi sẽ không kể tiếp những gì mình tưởng tượng tiếp sau đó, kể ở đây không phù hợp.
Suốt buổi, tôi không dám nhìn Tiểu Quỳnh, cười tình với nàng như hôm trước nữa, tôi không muốn bị ăn mắng, và quan trọng hơn tôi không muốn là gã mặt dày, nhưng sự tò mò và hiếu kì thật khó cưỡng lại, tôi cho phép mình len lén liếc nhìn, chỉ là lén thôi. Và khi tôi liếc nàng thì tôi thấy nàng nhìn tôi. Tôi điếng người, khi thấy Tiểu Quỳnh đang nhìn mình với sự ngạc nhiên, tôi chắc chắn việc mình nhìn lén đã bị phát hiện và giờ đây nàng đi đến chỗ tôi. Cảm thấy bất an, có thể “ cô nàng đáng sợ” sẽ túm cổ tôi treo ngược lên trần nhà, nhẹ hơn là vật tôi ra như hôm trước vì cái tội “dám nhìn” nàng với đôi mắt của một tên “dê xòm”, lùi người thủ thế, sẵn sàng dùng chước 36 của Khổng Minh.
- Hi, ông cũng học ở đây à?. – Tiểu Quỳnh mỉm cười nhìn tôi, vẻ thân thiện.
- Hở? – tôi ngạc nhiên không để đâu cho hết, mọi suy tính đều trật lất, cái sự “thân thiện đột ngột” không làm tôi vui, thay vào đó nó khiến tôi cảnh giác.
- Hở gì? Bọn mình có duyên quá ha. – nàng vẫn cười, một cách vô tư.
- À, ừ…chuyện hôm bữa là sao? – tôi nhìn nàng thắc mắc, lúc này tôi cần gấp một câu giải thích nếu không đầu tôi nổ tung mất.
- Hôm bữa nào, hôm ở công viên à? – Tiểu Quỳnh tủm tỉm.
- Không, hôm vừa rồi Tiểu Quỳnh bảo nhận nhầm là sao?
- Tui không hiểu….chuyện gì vậy? – Tiểu Quỳnh nhíu mày.
- ……………. – tôi lại bất ngờ lần nữa không nói được lời nào, đưa tay gãi đầu, các nơ ron thần kinh của tôi không rõ có còn hoạt động.
- Nhìn ông kìa…khù khờ quá đi. – nàng lại cười, nụ cười dễ thương, nhưng với tôi thật đáng ghét.
- Dẹp đi – tôi bực mình vì vẻ chế giễu của nàng, bực mình vì có thể nàng đang đùa dai với mình.
- Học cái này vui không? – nàng tiếp ngay, nhỏ nhẹ, như muốn làm tôi nguôi ngoai.
- Mới học có hai bữa, có biết gì đâu. – tôi gãi đầu, hững hờ đáp.
- Phải từ từ chứ, tui học 3 năm rồi đấy.
- Ba năm lận à? – tôi trố mắt.
- Hi…chứ ông nghĩ nhanh à?
- Không thể luyện nhanh hơn sao? – tôi cảm thấy nản, nghĩ đến quãng thời gian đằng đẵng học taekwondo.
- Không…thôi tui tập tiếp đây, lát nói chuyện sau nhé. – nàng quay đi, tiếp tục luyện đòn.
Tôi hơi đần người, đến hôm nay, “cô nàng khó hiểu” đã quay tôi chóng mặt đến lần thứ ba, tôi cảm thấy như đang rơi vào một trò đùa vô hình, dám chắc có kẻ đang rất vui, nhưng đừng vội mừng. Cuối buổi tập hôm ấy, tôi và Tiểu Quỳnh nói chuyện rất vui vẻ. Tôi chọc nàng cười tít mắt và cố ý không nhắc đến chuyện hôm trước làm như - “ta đây không hề nghi ngờ nhà ngươi”. Tôi không xin Tiểu Quỳnh số điện thoại, điều đó chẳng khác nào, tự nhận mình đang có âm mưu nào đó với nàng, còn quá sớm. Từng trải qua nhiều lần tán gái thất bại, tôi rút ra một kinh nghiệm xương máu, rằng chỉ khi nào tiếp cận được đối phương và khiến đối phương thinh thích mình mới nên xin số, nếu không thì chỉ uổng phí tiền nuôi nhà mạng mà thôi, nhiều khi còn phản tác dụng vì đối phương nghĩ bạn đang làm phiền. Chà, lâu lắm rồi tôi mới lại có suy nghĩ bạo dạn và nhiệt tình trong chuyện tán gái.
Vì sao con gái lại khó hiểu đến như vậy? Tôi cũng đã từng hỏi câu hỏi ấy và sau nhiều năm tháng trầy da tróc vẩy mà vẫn không thể tốt nghiệp được ở môn “hiểu con gái” tôi bèn nhất trí rằng “hiểu con gái” là một việc cũng vô vọng như việc bắt trái đất ngừng quay quanh mặt trời. Đôi lúc tôi mơ màng nghĩ rằng giá như thế giới này chỉ toàn đàn ông thì tuyệt biết bao, chúng ta có thể la cà đi chơi, đi nhậu, đi đá banh, tha hồ làm những trò điên rồ mà không bị: vợ gọi về nhà, bạn gái giận dỗi hay bị mẹ vạch mông ra mà quất roi vào. Nhưng tôi nhanh chóng xóa tan cái suy nghĩ “bá đạo” ấy khi phải giặt đồ, phải nấu cơm, phải lau nhà và không biết phải đào đâu ra cảm giác “sung sướng”. Thôi thì nếu bạn không thể hiểu hết họ thì cũng nên hiểu sơ sơ nhé. Cũng như tôi lúc này, tôi đã bắt đầu hiểu sơ sơ về Tiểu Quỳnh rằng nàng thật là khó hiểu.
Ngược lại, một thằng bạn thân như thằng Ngọc thì tôi cam đoan là tôi hiểu. Bị tôi tra khảo "sao nay lại đến quán mới ?", nó bắt đầu huyên thuyên.
- Quán đó đẹp lại yên tĩnh, giá cả cũng khá được với lại cũng phải đổi gió chứ mày – nó giải thích, nhưng không dấu được “mùi dối trá”.
- Thiệt là đổi gió không? Mày toàn đến quán có các em chân dài, chứ có thấy mày thích đẹp với yên tĩnh bao giờ đâu, quán đó có gái xinh đúng không? – tôi bơm đểu.
- Mày đoán tầm bậy tầm bạ… - nó ngừng lại gằn giọng – Nhưng trúng tùm lum, ha ha. – rồi cười tóet miệng.
- Biết ngay mà, có sai đâu.
- Chỉ có chú hiểu anh, hê hê.
- Em nó thế nào mày? – tôi tò mò.
- Đến đó rồi khắc biết. - nó làm tôi chưng hửng.
Tôi đi chung xe với thằng Ngọc đến quán café mà nó tung hô lên tận mây xanh. Đó là một biệt thư hai tầng theo lối kiến trúc tây phương, bên cổng phụ là một khu vườn xinh xắn được bố trí khá khoa học, quán café nằm giữa khu vườn, quán tên Trúc Quỳnh. Quán khá đông nhưng vừa may, mấy đứa bạn của tôi đã đến từ trước. Cả bọn có thảy chục đứa, trong số đó có Tiểu Vy và Nhân. Vừa ngồi vào chỗ chưa ấm đít thì thằng Ngọc đã lom lom ngó trước ngó sau, coi bộ đang kiếm ai đó, tôi đoán ra ngay.
- Tìm em nó à?
- Ừ, chứ mày nghĩ tao đang làm gi. – nó nói khe khẽ, mắt láo liên.
- Bệnh mày hơi nặng rồi đấy. – tôi thở dài thường thợt, chẳng màn để ý vì còn bận chọn đồ uống từ menu.
- Kìa mày, em nó đó. – nó lay lay vai tôi.
Từ trong quần bar, một em phục vụ mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mang tập dề hướng về phía bàn chúng tôi. Đến khi ánh mắt của tôi nhìn lên khuôn mặt em ấy thì tim như muốn ngừng đập, vô cùng sửng sốt, đó là Tiểu Quỳnh. Nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ của tôi, thằng Ngọc cười đắc ý.
- Đẹp đúng không? Thiệt tao chưa thấy em nào ngon như em này mày ạ.
Tôi vẫn không biết nói gì với nó, so với vẻ non nót của thằng bạn thì tôi đã có kha kha kỉ niệm với cô nàng, lúc này Tiểu Quỳnh đã đến bàn, mấy thằng bạn chuyển hết ánh mắt về phía Tiểu Quỳnh. Nàng cầm theo cuốn order nhỏ. Đứng ở đầu bàn, nàng hỏi.
- Mấy anh chị uống gì ạ?
Mấy thằng háo sắc chúng tôi vẫn chưa có vẻ gì là nghe thấy lời em ấy nói, vẫn đần mặt ra, mắt mở to.
- Anh Minh uống gì ?– Tiểu Vy hỏi tôi - À…hả…nước lọc. – tôi đáp không cần suy nghĩ, cả bọn cười ầm lên khi thấy bộ dạng của tôi.
- …………... – Tiểu Vy chau mày, chắc em ấy đang khó chịu vì Tiểu Quỳnh đã hút hết hồn vía mấy gã con trai.
- À cho anh ly cocktail, Blue Spring – tôi tự chữa ngượng, mắt cụp xuống cuốn menu.
Tiểu Quỳnh đã nhận ra tôi, nàng khẽ nhíu mày làm bộ ngạc nhiên nhưng vẫn không mở lời nhận mặt. Tôi đoán là nàng không muốn, thật kì lạ. Bọn bạn tôi tranh nhau kêu nước, y như chúng chưa từng được uống nước trên trái đất không bằng.
- Cho anh ly café đá nhé.
- 2 café đá nhé em. … - Em đẹp quá à. – một thằng chêm vào, “loại nước uống không có có trong menu”, Tiểu Quỳnh đỏ mặt.
- Mấy ông kỳ quá. – Tiểu Vy nạt nó - Đẹp thì khen chứ sao.
Tiểu Quỳnh hý hoáy ghi ghi chép chép. Order xong, nàng chào chúng tôi rồi đi nhanh về quầy bar, tôi nhấp ly trà đá để làm tâm tư ổn định trở lại. Sao lại có thể tình cờ đến thế, thật là quả đất tròn, hôm qua ở võ đường, hôm nay lại ở đây. Nhưng điều bất ngờ hơn, hôm qua Tiểu Quỳnh còn rất vui vẻ, niềm nở, hôm nay lại trông lạnh lùng, xa lạ, chẳng có lấy một câu chào. Đang trầm tư suy nghĩ thì thằng Ngọc nói vào tai tôi.
- Thấy sao mày?
- Ừ…đẹp, mà sao mày biết? – tôi quay ra nó thắc mắc.
- Hôm trước mấy thằng bạn tao rủ đến đây uống, tình cơ phát hiện em ấy, không biết có người yêu chưa?
- Tao không biết – tôi trả lời.
- Cái thằng, tất nhiên là mày không biết, khù khờ như mày biết khi nào mới quen được mấy em ngon như vậy. – nó bơm đểu.
- Ừ…để rồi coi. – tôi gằn giọng. Trong đầu rủa nó không thương tiếc - “đệch…có mày khù khờ thì có”.
Lát sau, một cô phục vụ mang nước uống ra cho chúng tôi. Gác sang những suy nghĩ về Tiểu Quỳnh, âu cũng là trùng hợp mà thôi, nghĩ nhiều chi cho mệt. Tôi quay ra bắt đầu chém gió với mấy thằng bạn, lâu lâu quay sang Tiểu Vy và mấy đứa con gái khác hóng chuyện rồi chêm mấy câu hỏi thăm. Thằng Ngọc thì không ngừng huyên thuyên sự nghiệp tán gái hoành tráng của nó nhưng bị mấy đứa con gái kê tủ đứng vô họng mấy lần - “vậy mà vẫn F.A hen”, nó phải gắng gượng lắm mới sống sót qua cơn bão tố - “ế không phải nhan sắc hạn chế mà vì mình quá tử tế”.
Lúc này, quán mở những bản nhạc cổ điện rất nhẹ nhàng, tôi thích nhạc không lời đặc biệt là piano và violon. Bỗng nhạc tạm dừng vài giây sau tiếng nhạc lại cất lên nhưng không phải là từ loa mà vang lên từ phía biệt thự. Mọi người đều hướng ánh mắt về khung cửa sổ màu trắng đang phát ra tiếng piano ngọt ngào, trong trẻo, "giai điệu nhẹ nhàng như đang khẽ nói điều gì chăng?" - tôi thầm nghĩ. Bên dưới khung của sổ, nhờ ánh đèn từ trong phòng, có thể thấy những bông hoa màu đỏ, tôi không biết là hoa gì, chỉ thấy chúng đưa mình trong gió qua từng nốt nhạc. Quả thực là một khung cảnh tuyệt đẹp và tôi dám cá rằng người chơi bản nhạc ấy phải là một thiếu nữ tuyệt trần, chí ít cũng phải được như Tiểu Vy hay Tiểu Quỳnh. Tiểu Vy xuýt xoa - “ôi hay quá”.
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, có mấy thằng còn đứng cả lên mà vỗ, không biết là tụi nó nhiệt tình hay là cố dòm vô trong để xem nghệ sĩ kia. Nhưng không như mọi người chờ đợi, nghệ sĩ bí mật kia chẳng muốn bật mí danh phận của mình. Hết háo hức và chờ đợi, không khí quán trở lại như cũ và những bản nhạc từ loa lại được phát lên.
Khoảng 9h, chúng tôi quyết định đi tăng hai. Tôi xung phong gom tiền từ mấy thằng bạn, lần nào đi chơi anh em cũng rất galang bao hết chị em phụ nữ. Lấy tiền xong không đợi phục vụ ra tính tiền, tôi lò dò đến quầy bar, định bụng tìm gặp Tiểu Quỳnh, nàng ngồi trong góc, trên một chiếc ghế cao, bên cạnh là sổ sách và máy tính.
- Cho mình tính tiền nhé Quỳnh. – tôi tươi cười.
- Bàn anh số mấy? – Nàng hỏi lại giọng hờ hững.
- Số 7 – tôi hụt hẫng trả lời - Của anh hết 370 nghìn.
- Mà tình cờ quá, Quỳnh lại làm việc ở đây?
Tôi vừa nói vừa đưa tiền cho Tiểu Quỳnh thối, lòng hy vọng một chút biến chuyển về cảm xúc nơi nàng.
- Đây là quán café của gia đình tui mà.
- Thiệt hả? – tôi trố mắt, ngạc nhiên.
- Uh, kia là nhà tui.
Tôi bất ngờ, nàng gõ máy tính và in hóa đơn, vẻ vô tâm trước sự hiện diện của tôi nơi góc bàn, thái độ đó khiến tôi khó chịu, buộc miệng nói một câu.
- Quỳnh khách sáo quá, mình học chung lớp võ mà sao hôm nay lạ quá vậy.
- Lạ là sao? - Tiểu Quỳnh nhíu mày làm bộ không hiểu.
- Thì lạnh lùng, sao coi như không quen biết vậy? – tôi cố giải thích.
- Thì mình học chung lớp võ, mình là bạn chứ sao. – Tiểu Quỳnh đáp tỉnh queo, chẳng có lấy chút áy náy hay băn khoăn.
- Ừ, là bạn…nhưng mà. – tôi đâm bối rối, “cô nàng băng giá” không vẻ gì muốn tan chảy.
- Tiền của anh nè. –Tiểu Quỳnh ngắt lời, làm vẻ khó chịu, tôi chưng hửng nhận lấy cuốn sổ có kẹp tiền thối.
Tôi để lại 30k tiền boa rồi chào nàng.
- Chào Quỳnh nhé. – mất hết cảm xúc, tôi quay đi, lòng buồn bã.
- Uhm…. – nàng chẳng thèm nhìn theo, mặt cúi xuống cuốn sổ xem gì đó. Lững thững đi về bàn, trong đầu tôi lại hiện lên muôn vàn câu hỏi.
Tối hôm đó chúng tôi đi karaoke, thằng Ngọc cố ý chọn bài cho tôi và Tiểu Vy hát song ca, trước giờ đi hát tôi thường không hứng thú trong việc chọn bài, ai cho hát ké thì hát, không thì chỉ ngồi nghe và uống bia. Đến bài thằng Ngọc chọn, cả hội phải lôi đầu tôi dậy, đẩy về phía Tiểu Vy. Gãi đầu vẻ bối rối tôi cầm lấy mic nhìn qua Tiểu Vy, em ấy tủm tỉm cười thẹn thùng. Bài hát “cô bé mùa đông”.
“Từng cơn gió khẽ vô tình... Chiếc lá lìa cành buông xuống lòng đường...Ngồi nhặt chiếc lá tôi nhớ về... Cô bé đáng yêu của tôi” - Tôi nhìn Tiểu Vy, em ấy đỏ mặt hướng đôi mắt thơ ngây về tôi. “Mùa đông đến em vẫn cười... Em ước mình là bông tuyết ngoài trời... Để được bay mãi lên thiên đường... Một thiên đường, tuyết rơi”. Tiểu Vy có mái tóc dài, đen bóng, làn da trắng, em mang vẻ đẹp của một cô thôn nữ, rất trang nhã, dễ thương, không cao sang đài cát như Tiểu Quỳnh nhưng cũng đủ khiến tim tôi xao xuyến, chiếc lún đồng tiền cười lên xinh quá thể. Cảm thấy lòng mình như có làn gió nhẹ khẽ thổi, tôi cất lời ca -“Tuyết chẳng có đâu em ơi... Chỉ có tôi bên cạnh em thôi”. Tôi đưa tay mình về phía Tiểu Vy, em ngượng ngập đưa tay cầm lấy, quay đôi má ửng đỏ đi hướng khác, tiếng vỗ tay của bọn bạn vang lên rào rào. “Mùa đông đến dẫu khiến em se lạnh”, "Đừng lo vì còn tôi đây", “Bước cùng với nhau dưới cơn mưa phùn rất lâu...Tôi nhìn em, em đỏ mặt... Em không nói khiến cho lòng tôi bồi hồi”. “Trong ngần mắt em thấy long lanh muôn ngàn tuyết rơi... Một mùa đông em đứng đó... Một mùa đông êm đềm”
Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay của bọn bạn, nhưng tôi dường như chẳng nghe thấy gì, trong giây lát tôi nhìn Tiểu Vy, em ấy nhìn tôi. Cái nhìn này, ánh mắt này…ôi, quen quá.
Sau giây phút tình cảm mặn nồng hơn mức quy định ấy, tôi và Tiểu Vy đâm ra ngượng ngùng khi nhìn nhau. Tôi ngồi chiếc ghế cạnh thằng Ngọc, xem cách nó sàn tới sàn lui cái quyển danh sách bài hát mà muốn phát điên. Bên này Tiểu Vy lấy con dao nhỏ, gọt trái cây cho mọi người, trông em ấy đầy nữ tính, tôi tự dưng thấy lòng xao động, đành phải quay đi.
Lát sau, Tiểu Vy thể hiện một bài hát khác, bài “ Mơ một hạnh phúc”. Giọng em ấy ấm áp, nhẹ nhàng, nhập tâm vào từng lời ca. “…Mơ một hạnh phúc Ấm áp nơi con tim anh Có quá lớn lao không anh Hãy nói em nghe đi anh Để em được sống mãi với tiếng yêu đầu Chất ngất khi ta gặp nhau Không được sao anh?...” Tôi có thể nhận thấy nét mặt Tiểu Vy lộ rõ vẻ buồn, những lời ca cũng buồn. Tôi đoán hình như nơi mắt em đang long lanh. Tiểu Vy không khóc, em ấy đã không còn bé nữa rồi. Nhưng vì sao Tiểu Vy nhập tâm đến thế? Câu hỏi ấy lay động tôi. Tiểu Vy về lại chỗ ngồi nhường mic cho mấy thằng bạn đang xông xáo chạy lên. Chúng nó ôm nhau rống lên đến điếc lỗ tai bài “tôi là ai em là ai”, vừa hát vừa nhảy, bọn con gái thì ôm bụng cười. Tiểu Vy đưa dĩa trái cây về phía tôi và thằng Ngọc.
- Mấy anh ăn đi – em mỉm cười - He he…cảm ơn người đẹp nha. – thằng Ngọc chòm người qua tôi lấy ngay miếng to nhất. “Cái thằng mất hết hình tượng bảo sao vẫn F.A.” – tôi nghĩ thầm.
- Cảm ơn em. – tôi khẽ cười, thấy Tiểu Vy vén tóc mai rồi đôi tay nhỏ xinh xắn đan vào nhau.
Nốc được khoảng bốn lon tiger thì tôi quyết định chuồn ra ngoài cùng thằng Nhân. Tôi ụp mặt vào làn nước, nhìn mình trong gương, vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, thằng Nhân lúc này đang đứng bên cạnh, tôi quay qua hỏi nó chuyện Tiểu Vy.
- Nhân.
- Gì mày?
- Tao thấy Tiểu Vy buồn buồn sao ấy.
- Uh….. – nó thở dài.
- Có chuyện gì à?
- Mày thiệt không biết à? – nó ngơ ngác nhìn tôi.
- Kể nghe coi - Tao tưởng mày biết rồi chứ…Tiểu Vy chia tay thằng Tuấn rồi.
- Lâu chưa?
- Được 4 tháng.
- Sao mà chia tay?
- Mẹ…cái thằng sở khanh ấy, nhắc đến nó là tao ứa gan. – thằng Nhân nghiến răng, đấm tay vào tường.
- ……………. – tôi yên lặng, đợi phản ứng tiếp theo của nó.
- Nó quen một con nhỏ hot girl cấp 3 nào đó hơn một năm trước, nó lừa Tiểu Vy suốt một năm, đến khi nó làm con nhỏ kia có thai, thì gia đình con nhỏ bắt nó cưới. Nó lặng lẽ bỏ Tiểu Vy mà cưới vợ, vậy mà em tao vẫn đợi điện thoại nó suốt một tháng ròng, đến khi biết chuyện Tiểu Vy nó khóc ngất luôn, khóc suốt một tháng trời. Tết vừa rồi Tiểu Vy cố ý về Huế là để tránh mặt bạn bè đấy. Nhìn nó lúc ấy trông tội lắm. – nói rồi thằng Nhân thở dài.
Tôi nổi máu xung thiên khi nghe hết câu chuyện, đập tay vào cửa nghe cái “rầm”, cánh cửa rung lên. Tôi gằn giọng hỏi thằng Nhân.
- Giờ thằng đó giờ ở đâu?
- Tao biết mày nghĩ gì, tao với thằng Ngọc tính đập nó rồi nhưng chẳng có cơ hội đâu. Thằng đó cưới xong thì hai bên gia đình cho nó và con nhỏ kia đi du học luôn, rồi nghe nói con nhỏ sinh đẻ bên Mỹ luôn cho khỏi mang tiếng.
Nỗi bực tức không được giải tỏa tôi giật mạnh cái cửa, để lại thằng Nhân phía sau nhìn theo. Dừng lại trước cửa phòng karaoke. Định bước vào nhưng với bộ dạng này thì không ổn, lúc này, tôi như muốn đánh nhau ngay tức thì. Nhân ở sau lưng, nó vẫy tay kêu tôi theo nó. Hai thằng ra đứng bên cửa sổ nhìn ra đường. Gió thổi nhẹ vào trong, nó châm điếu thuốc rồi đưa tôi một điếu. Mặt dù bỏ thuốc đã lâu nhưng tôi vẫn nhận lấy, châm lửa từ cái zippo của nó. Hai thằng cứ thế hút hết nửa điếu thuốc mà không nói gì, tôi ném nửa điếu còn lại ra ngoài cửa sổ, phả một hơi thuốc rồi hỏi nó.
- Tiểu Vy còn nhớ thằng đó à?
- Không, tao nghĩ nó chỉ buồn thôi. Chứ loại người như thằng đó thì không đáng để nhớ. Chia tay thì nói thẳng một câu, làm cái trò mèo ấy, đáng khinh quá.
- Uhm.
Chúng tôi yên lặng, đầu óc tôi bị cơn giận khi nãy làm cho lú lẫn, tôi nghĩ về Tiểu Vy, chợt nghe lòng thắt lại, đau nhói. Và thằng sở khanh kia lại hiện lên trong đầu, dùng tâm trí mình tôi cố xóa đi hình ảnh nó và Tiểu Vy bên nhau khỏi kí ức.
- Vào thôi. – tôi kêu thằng Nhân.
Khi tôi và thằng Nhân đi vào không khí trong phòng đã bớt huyên náo, lát sau tiệc tàn. Chúng tôi tính tiền rồi để bọn con gái về trước, bọn tôi quyết định đi tăng ba. Lúc về Tiểu Vy nhìn tôi mỉm cười một cái, nhưng hình như thấy bộ dạng lạnh lùng của tôi mà em ấy hơi buồn. Tôi nhìn Tiểu Vy, chẳng biết phải nói gì.
Bọn con trai tìm một quán lẩu rồi nhậu đến 1h sáng. Tối đó cả bọn say bí tỉ, tôi say đến mức, khi đặt mình xuống chiếc nệm phòng trọ của thằng Nhân thì ngủ ngay tức thì, để nguyên bộ đồ sốc xếch. Cả thảy sáu thằng nằm la liệt trong phòng. Nhân thuê nguyên tầng 3 của một cái nhà phố cho bạn bè vào ở chung. Nhà nó rộng, phía trước hướng ra ngoài đường có ban công đủ để phơi đồ. Khoảng 5h sáng, tôi đoán vậy khi nhìn đồng hồ, giá như tôi đủ tỉnh táo để chắc chắn hơn, thấy trong người khó chịu quá, hình như mắc ói, mồ hôi túa như tắm, tôi lòm còm mò dậy mắt nhắm mắt mở tìm công tắc đèn rồi vào phòng vệ sinh, tôi nôn đến mấy lần, sau đó thì ngồi thừ ra tựa vào cánh cửa. Phải một lúc sau thấy tỉnh táo hơn, mới bò dậy rửa mặt, lúc này ngoài đường đã sáng dần, có vài tiếng xe máy rồ ga. Tôi lững thững đi về phía ban công, mở cửa ra ngoài, con gió sớm mai nhẹ nhàng làm tôi tỉnh ngủ, rất dễ chịu. Ngồi xuống chiếc ghế gỗ để phía trước, tôi hít một hơi thật sâu, nhìn ra xa, những ánh đèn lấp ló của thành phố đang thưa dần, không khí yên tĩnh. Tôi như rơi vào vô không với những suy nghĩ mơ màng.
Tiểu Vy lúc này chắc đang ngủ say. Đã bao giờ bạn tự hỏi nỗi buồn là gì? Và bạn có trả lời được không? Tại sao ta khóc? Tại sao trái tim thắt lại? Tại sao tâm trí lại vô định? Tôi biết mình buồn vì Tiểu Vy. Tôi cho rằng, con người càng lớn thì nỗi buồn cũng lớn theo. Đến một lúc chúng ta phải nhờ thời gian để làm tàn phai nỗi buồn, nhưng đôi khi chẳng phai tí ti nào. Từng hồi ức hiện về trong tâm trí.
- Mày không gặp tao mày có buồn không?
- Có…em buồn lắm lắm luôn ý. – Miệng Tiểu Vy chúm chím.
- Vậy là mày buồn giống tao hen, lạ hen.
- Ừa…. lạ thiệt –Tiểu Vy lay lay hai bím tóc. ................................
- Bữa giờ, sao nghỉ học vậy?
- Em ốm.
- Ốm hả, hết…hết chưa? – tôi lo lắng.
- Em hết lâu rồi, anh đừng có lo.
- Anh…anh đâu có lo. – tôi gãi đầu bối rối - Xạo...blêu. – Tiểu Vy tủm tỉm cười. ....................................
- Này...anh xin lỗi nha. - tôi làm mặt sầu thảm.
-............... - Tiểu Vy làm mặt lạnh.
- Anh xin mà, năn nỉ đó.
- ......................... - vẫn không thèm nhìn tôi lấy một cái.
- Này thì giận nè...ha ha.
- A...dám chọc lét em. - Tiểu Vy cười và chạy rượt tôi dưới những hàng phượng vĩ.
- Anh thua...anh không dám nữa...tha cho anh.
- Lần sau...mà còn thế thì biết tay bản cô nương...Hứ.
- Á...nhẹ tay thôi - Tiểu Vy véo tôi.
Tiểu Vy đã là một cô gái biết yêu, em ấy buồn khiến tôi buồn lây, nhưng tôi giờ đây chẳng biết làm sao để em ấy vui. Thật lòng tôi chỉ…uhm…đúng, tôi mong em ấy hạnh phúc. Với Tiểu Vy, tình cảm của tôi thật khó xác định, tôi như anh trai che chở cô em gái nhỏ. Nhưng có khi tự dưng tôi lại xao xuyến với cô em gái này. Nếu tình cảm huynh muội là tình “thương”, tình cảm trai gái là “yêu”, thì tôi đoán với Tiểu Vy, tôi đang đứng giữa “yêu” và “thương”. Càng cố đừng hẳn về một phía thì bên kia lại kéo tôi lại. Đã bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó. Vì sao? Tôi không thể tự trả lời được.
Bầu trời đã sáng tỏ, tôi vẫn mơ màng trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Thành phố thức dậy với vô vàng thứ âm thanh. Những tia nắng đầu tiên chiếu qua ô cửa sổ. Cơn say đã tan, tôi tỉnh táo hẳn. Thằng Nhân đi ra gọi tôi vào trong.
- Dậy hồi nào vậy? – nó vừa nói vừa ngáp dài.
- Lúc tụi mày còn ngủ. – tôi chậm rãi.
- Đi ra rửa mặt rồi đi ăn cùng mọi người. – nó vẫy tay.
Tôi vừa đứng dậy thì nó nhớ ra cái gì đó.
- Chủ nhật tuần sau rảnh không?
- Rảnh, chi?
- Tiểu Vy chuyển phòng, mày qua phụ một tay.
- Uhm, mà sao lại chuyển? – tôi ngạc nhiên.
- Nó chuyển đến gần trường để đi dạy cho tiện.
- Tiểu Vy dạy ở đâu?
- Nói mày cũng không biết, hôm đó đến là khắc rõ. – Nhân làm tôi chưng hửng.
Giấc mơ của Tiểu Vy là trở thành cô giáo và giờ đây giấc mơ ấy đã là sự thật. Cô giáo mầm non Tiểu Vy sẽ đi dạy vào tuần sau. “Mừng cho em, Tiểu Vy”.
193
0
6 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
