TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
CON ĐƯỜNG MÀU XANH - Chương 10

Cơn gió nhẹ thoảng đưa sợi tóc Quỳnh Chi, nàng bỗng nhíu mày, đưa tay lên thái dương.

- Em…sao thế?– tôi lo lắng lấy tay đỡ lấy vai nàng.

- ……….. – nàng im lặng.

- Em đau ở đâu…nói anh nghe? – tôi rối rít hỏi.

- Em hơi chóng mặt…tựa anh chút nhé. – nàng nói yếu ớt.

- Ừ…. – nàng tựa hẳn vào vai tôi. Không hiểu sao, nàng đã cầm bàn tay tôi tự lúc nào, tay tôi để lên vai nàng. Nghe lòng mình xao xuyến, một cảm giác ấm áp lạ lùng.

- Em ốm phải không? – tôi nói nhỏ vào tai nàng.

- Em không sao…chỉ hơi mệt thôi…mấy hôm nay bận quá. – nàng cựa đầu trên vai tôi.

- Phải chú ý sức khỏe một chút…mệt thì nghỉ ngơi, đừng cố. – tôi khẽ vuốt mái tóc nàng.

- Ừa….

- Hứa đi.

- Em hứa….

- Hứa với anh, sau này phải sống thật vui vẻ.

- Anh… - nàng nhìn tôi, đôi mắt như muốn nói.

- Hứa đi. – tôi khẽ cười.

- Ừa…em hứa, sau này sẽ luôn cười. – nàng nói nhỏ.

- Nếu thất hứa thì sao?

- Nếu em khóc…Em sẽ khóc trên vai anh.

Mặt nước yên tĩnh, không gian như trải rộng, tiếng cười nói đâu đây cũng biến mất. Dường như thế giới này chỉ còn có tôi và Quỳnh Chi. Tôi nghe tim mình vừa sai một nhịp nào đó. Mùi hương từ mái tóc nàng làm tôi rung động, tôi muốn hôn lên mái tóc ấy, nàng cựa đầu ngước lên…đôi môi hé mở. Tôi bối rối.

- Để anh đưa em về.

- ………. – nàng khẽ cười.

- Tựa vào anh nhé.

- Em đi được mà.

- Vậy đợi đây để anh lấy xe.

- Anh…đi dạo cùng em về nhà được không?

- ……... – nàng nhìn tôi đợi câu trả lời.

- Ừ….

Vậy là chúng tôi sóng đôi đi trên con đường nhỏ hướng ra ngoài công viên, đi qua những hàng nước, những quán café, những chiếc xe máy lướt qua chẳng khiến chúng tôi bận tâm. Cứ thế lặng lẽ bên nhau, tôi và nàng như có điều muốn nói, nhưng không ai nói với nhau câu nào.

Về đến nhà, nàng vén tóc mai, khẽ cười chào tôi.

- Anh về cẩn thận…cảm ơn đã đi cùng em.

- Em ăn cơm chưa?

- Em có nấu cơm rồi.

- Ăn nhiều vào nhé…em hơi nhợt nhạt đấy.

- Anh cũng gầy đi nhiều.

- Ừ….

- Anh còn đau không?

- Đỡ nhiều rồi, chỉ bị ngoài da, vài hôm là lành thôi. – tôi cười.

- ………..

- Em vào đi…anh về đây – tôi vẫy tay chào, lẵng lẽ đi về. Tôi biết nàng nhìn theo, tôi cứ đi cho đến khi nghe thấy tiếng mở cổng mới dừng lại. Tôi tựa lưng vào tường, nhìn lên khung cửa sổ phòng Quỳnh Chi, ánh điện được bật lên, cửa sổ mở ra, nàng nhìn ra ngoài, ánh mắt xa xăm. “Quỳnh Chi…Anh xin lỗi” – tôi thoáng nghe lòng mình bồi hồi. Đến khi nàng đi vào trong, tôi mới về.

Đang đi về nhà thì có điện thoại, tôi tấp xe vào lề đường để nghe máy, là thằng Nam.

- Alo…tao nghe.

- Bây giờ có bận gì không?

- Không…đang trên đường về, có gì nói đi.

- Tao hơi buồn…định kêu mày đi café.

- Uống ở đâu?

- Tao đang ở cái quán cũ…gần hồ bơi Rạch Miễu.

- Ừ…đợi lát, tao qua.

Tôi đến nơi thì đã thấy chiếc moto của Nam dựng ngoài quán. Nó đang ngồi, vẻ mặt rầu rầu, nó phả khói thuốc vào không khí. Tôi ngồi xuống ghế, nó khẽ cười. Người phục vụ đến bên, tôi gọi mọt ly café đá.

- Đầu mày sao vậy? – nó chăm chú.

- À…tai nạn. – tôi đang nghĩ xem có nên kể cho nó nghe chuyện không.

- Nghiêm trọng không?

- Sơ sơ thôi – tôi cười.

- Sơ sơ mà phải may thế kia…kể nghe coi.

- Bữa thứ Hai, tao bị đứa nào đó chơi bẩn. Nó đạp xe tao rồi bỏ chạy.

- Đệch…mày nghi đứa nào không? – mặt nó nhíu lại.

- Nghi thì cũng có…nhưng chưa có cơ sở chắc chắn.

- Nói đi xem nào…sốt ruột quá… Thế là tôi kể lại toàn bộ sự việc, từ việc quen Tiểu Quỳnh, đi học võ rồi đến vụ tên Long giằng mặt mình. Nam yên lặng nghe, chốc chốc lại ậm ừ.

- Dính đến con gái là lắm chuyện thế đấy.

- Mày nói chí phải… - tôi thở dài.

- Tao nghĩ thằng Long đó không đánh mày đâu.

- Sao mày nghĩ thế?

- Chỉ có bọn trẻ trâu mới chơi trò đánh lén bỉ ổi như thế thôi. Mà theo mày nói thì tao nghĩ thằng Long không phải đứa lỗ mãng.

- Tao cũng đang băn khoăn… - Theo tao thì mày cứ bình tĩnh quan sát đã…đừng đã động đến tên Long.

- Ừ…cái đó tao biết.

- Hút không? – Nam đưa tôi điếu thuốc.

- Thôi…tao bỏ thuốc lâu rồi. Sao hôm nay mày tâm trạng vậy?

- Thì chuyện tình cảm.

- Nói tao nghe được không?

- Với mày tao đâu có gì phải giấu…Hôm qua, tao và bọn bạn chơi xe đi bar, vô tình gặp người yêu cũ. – Nam chậm rãi.

- Con bé hôm trước mày nói với tao ở hồ bơi đó hả.

- Ừ…Chắc cũng hơn một năm rồi. Hôm qua tao thấy nó uống bia, nhảy nhót điên loạn. Nó làm tao thấy xót xa quá.

- Mày còn yêu nó à?

Thằng Nam yên lặng, nó uống ngụp café, nhìn ra ngoài đường, ánh mắt lơ đãng.

- Có thể…Nó vẫn còn trong tim tao. – Ánh mắt Nam buồn bã.

- Chuyện bọn mày thế nào.

- Ngày đó…à…ngày xưa, tao gặp nó trong một lần giao lưu văn nghệ giữa các trường đại học, rồi yêu nhau. Khi đó, trong mắt tao nó là một cô gái hoàn toàn trong sáng, hiền lành, nết na…đôi lúc tao cứ nghĩ nó là tiên nữ chứ không phải người trần nữa...Hì. – Nam khẽ cười.

- ………... – tôi chăm chú nghe.

- Đúng lúc tình cảm của tao và nó đang tốt đẹp thì một con nhỏ trong trường kết tao, suốt ngày bám theo rồi gọi điện, nhắn tin. Có lần nó phát hiện vậy là giận nhau….Nhưng nói thấy thật là tao với nhỏ kia không có gì, tao đã thẳng thừng từ chối mấy lần mà vẫn bám tao dai như đỉa.

- Vậy là 2 đứa bay chia tay lảng nhách vậy à?

- Không…chuyện đó có đáng gì, yêu nhau thì ghen tuông, giận hờn là chuyện thường.

- Kể tiếp đi.

- Sau đó bọn tao làm lành, tao định dẫn ra mắt gia đình, bạn bè để gọi là chính thức…thế thì nó sẽ không nghi ngờ tao nữa, ai dè xảy ra chuyện… - Nam dừng lại…yên lặng…Nhấp ngụm café.

- ………... – tôi chờ đợi.

- Tao dẫn ra mắt gia đình, ai cũng mến nó. Nhưng mấy bữa sau, có một bưu phẩm gửi đến nhà tao, trong đó là ảnh của nó đang nhảy nhót trong quán bar, ảnh đang ngủ cùng một thằng khác. Bố mẹ và tao hoàn toàn bị sốc, họ cấm tao qua lại với nó. Nhưng tao thì không tin nó lại là người như vậy. Tao cố liên lạc để hỏi cho ra ngọn ngành nhưng không được…nhưng tao vẫn tin vào tình yêu của hai đứa… Bố mẹ tao nhất quyết cấm tao, họ bảo nó là đứa con gái hư hỏng, tao cãi nhau với bố và ông lên cơn đau tim… - ………. – tôi chau mày.

- Bố tao nằm viện, tao rối trí lắm, không biết làm thế nào…lúc bố tao nằm ở bệnh viện, ông nói nếu tao không bỏ nó thì sẽ từ tao. Sau đó tao vẫn cố gắng liên lạc với nó, nhưng không được. Những tháng sau đó... tao buồn bã, bỏ bê luôn việc học, lao vào rượu chè, tao thường xuyên ghé quán bar, uống đến khi say ngất mới về…tình cờ một bữa, tao thấy nó trong quán, nồng nặc mùi bia…nhảy điên cuồng. Mày thấy đó, tao buộc phải tin những gì chính mắt tao thấy. Tao cảm giác như suốt thời gian bên nhau, nó đã mang một chiếc mặt nạ vậy. Một- thứ -tình -yêu -giả -tạo… - Nam nhấn từng chữ - Lúc đó mày vẫn còn yêu nó chứ?

- Yêu…còn…có lẽ là vậy. Nhưng tình cảm không đủ mạnh để chiến thắng lý trí, rõ ràng nó đã có người khác, nó che giấu con người thật, mày bảo tao phải làm sao?

- Vậy sau đó mày có liên lạc với nó nữa không?

- Không…vậy là hết. Cho đến hôm nay…tao lại thấy nó ở bar.

- Nó có nói gì không?

- Không…tao ngồi trong góc, tao chỉ thấy nó thôi, chứ không nói chuyện, cũng chẳng có gì để nói. Tốt nhất là không nên gặp…tao chỉ buồn là sau từng đó thời gian nó vẫn sống như vậy…và buồn vì trong tao vẫn còn hình bóng của nó.

- Được rồi, chuyện qua rồi thì cứ để nó qua…suy nghĩ nhiều cũng không thay đổi được gì.

- …..

- …….

Chúng tôi yên lặng nghe một bản nhạc trữ tình trong quán. Tôi nhấp ngụm café, sao mà đắng thế.

Biết em không quay về đây Biết bao yêu thương vụt bay Cớ sao riêng anh còn ôm mê say? .............

Và nhớ đến ngày xưa êm đềm Biết đêm còn dài, biết em không trở lại Và biết tình đã phôi phai...

Thứ 7, tôi quyết định đi đến lớp võ, dù chân vẫn hơi đau, mục đích chính là cảm ơn Long. Dù cho có những nghi ngờ nhưng hiện giờ Long vẫn là ân nhân. Tôi đến nhà văn hóa thì vào ngay phòng thay đồ. Đang mặc bộ đồ võ thì có điện thoại, tôi móc điện thoại ra, là của Minh Huệ.

- Minh nghe nè.

- Chiều mai Minh rảnh không?

- Ừ...rảnh, sao thế?

- Chiều mai ghé qua nhà mình nhé, mình mới xin được việc nên muốn mời mọi người một bữa…ông nhớ đến đó.

- Chúc mừng nhé, chiều mai khoảng mấy giờ?

- Chắc 5h nhé, qua giúp bọn mình nhặt rau….

- Uầy...biết bóc lột quá ..ha ha.

- Mà này, hôm trước ông làm gì mà Phương Vy buồn bã mấy bữa nay vậy?

- Tui đâu có làm gì đâu...tính Phương Vy hay trẻ con nên vậy thôi.

- Không dám đâu...nhất định là ông làm gì rồi...mai qua đây tui hỏi tội.

- Dọa thế thì khỏi đi cho nó lành.

- Thách ông dám không qua đó...mai 5h nhé...bye. - nói đến đây thì nàng cúp máy. Tôi thở dài ngao ngán, cầm điện thoại định bỏ vào balo thì bên ngoài có bước chân người vào phòng bên cạnh.

- Mày đăng kí thi lên đai chưa? – là giọng của Hùng.

- Chút nữa nộp cho thầy nè – tiếng của Long - Bữa trước mày có hơi nặng tay đó. – Hùng.

- Chuyện gì? – Long. Tôi vừa nghe đến đây thì như một phản xạ…đưa tay đến mục ghi âm trên điện thoại.

- Thì thằng hôm trước mày đánh đó.

- Như vậy còn nhẹ…ai bảo nó đụng đến Quỳnh.

- Nhưng như thế có vẻ hơi nặng…không biết bữa nay nó có đi nữa không.

- Chắc không dám đâu…thằng đó coi bộ nhát, chắc chạy mất dép rồi…ha ha – Long cười. Tôi nghe máu trong người sôi lên.

- Mày cũng ghê gớm thiệt…hê hê.

- Mày cũng cẩn thận…tao nghi nghi mày rồi đó.

- He he…yên tâm, tao không dám.

- Hôm nay đi sớm một chút để chuẩn bị, bữa nay chắc đông đấy.

- Okê… - có tiếng bước chân ra ngoài. Tôi nắm chặt nắm đấm, mở cửa đi ra.

Ngay lập tức chúng tôi giáp mặt nhau, tôi nhìn Long hằn học, cả hai thằng đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Tay tôi vẫn nắm chặt…sẵn sàng.

- Minh…cậu khỏe chưa? – Long cười cười.

- ……….. – tôi nhìn hắn.

- Sao không nghỉ cho khỏe đã, mới hôm nay đã đi học lại rồi? “Có nên đánh hắn ngay không? Không chắc ăn, bên hắn hai, mình chỉ có một. Về võ nghệ thì chưa chắc Teawondo của mình địch lại Aikido của hắn, dù sao mình cũng đang cầm bằng chứng. Phải làm cho hắn đau đớn hơn những gì mình phải chịu mới hả cơn giận” – tôi thu nắm đấm, cười lạnh với Long.

- Vâng, cảm ơn…hôm nay khỏe nhiều rồi. – Tôi cười khẩy. Long và Hùng quay sang nhìn nhau, bộ dạng ngạc nhiên.

- Cậu khỏe rồi thì tốt, hôm đó tôi và Quỳnh lo quá.

- Thật à…anh đóng kịch cũng khéo gớm nhỉ, nhưng vai diễn sắp hạ màn rồi – tôi cười và quay đi lên lớp.

- Này…cậu có ý gì hả. - Long gọi lại, nhưng tôi chẳng thèm quan tâm. Cứ đợi đấy.

Vừa vào lớp con bé Hà đã nhanh nhảu hỏi thăm về cái đầu bị thương, tôi nói là bị tai nạn, rồi ậm ừ cho qua chuyện. Thảo thì khác, con bé thông minh quá thể, biết ngay tôi nói dối.

- Anh nói dối… - Thảo chau mày.

- Ơ…sao em biết – tôi tròn mắt.

- Em không biết là anh bị tai nạn thế nào, nhưng chắc chắn là anh đang dấu điều gì đó. Mỗi lần anh nói dối là nhắm mắt lại.

- Chuyện đó…tha cho anh đi, khi nào thích hợp anh sẽ kể em nghe.

- Còn đau không?

- Lát nữa tập nhẹ tay chút nhé.- tôi khẽ cười.

Long và Hùng vào lớp ngay sau đó, Long nhìn tôi đầy hoài nghi, nhưng không tỏ vẻ nao núng vẫn ung dung như thường. Tôi khởi động cùng mọi người nhưng chỉ tập những động tác đơn giản, đang tập thì Đông sư phụ và Tiểu Quỳnh vào lớp, nàng nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, họ đi về cuối phòng và khởi động riêng.

Khởi động xong thì tôi chẳng tập tành gì, ngồi ở góc phòng “thư giãn” một mình. Tiểu Quỳnh tập chung với Long và mấy lần nàng quay sang nhìn tôi khẽ cười làm hắn khó chịu. Nhưng tên này vẫn rất bình tĩnh, hắn nói chuyện với Tiểu Quỳnh khá nhẹ nhàng và còn làm nàng cười nữa. Sẽ ra sao nếu tôi đem bằng chứng trong tay vạch mặt hắn trước Tiểu Quỳnh, nàng sẽ phản ứng thế nào? Chia tay với Long ư? Nghe cũng hay đấy. Nàng có buồn không? Chắc là có rồi…có khi là rất buồn…thế thì không được vui rồi. Long sẽ hận tôi thấu xương, đảm bảo hắn sẽ ra tay nặng hơn…cái này chưa dám nghĩ đến, nhưng nhiều khả năng là sẽ như thế. Như vậy cái bằng chứng tưởng như hay ho kia xem ra đem đến nhiều phiền toái đây.

Hay cứ lặng lẽ trả đũa hắn, cách này cũng được…nhưng phải quang minh chính đại một chút, đánh lén thì hơi mất mặt. Nhưng đánh trực diện thì chưa chắc có phần thắng, bọn nó là giang hồ, có thể có cả tá đàn em. Hay hẹn hắn ra chỗ nào đó đánh tay đôi…cái nãy xem ra khả thi nhất, nhưng vẫn không chắc thắng. Chán thật, cách nào cũng không xong.

- Minh…đang nghĩ gì vậy? – Tiểu Quỳnh đứng ngay trước mặt tôi.

- Hả…à…đâu có gì. – tôi lúng búng đáp. Nàng ngồi xuống bên cạnh.

- Đang bị thương mà, sao không nghỉ cho khỏe đã?

- Vì muốn gặp Quỳnh. – tôi đáp không suy nghĩ.

- Sao cơ? – nàng ngạc nhiên.

- À không…ý là…là muốn đến cảm ơn Quỳnh. – tôi chống chế.

- Hi… - nàng tủm tỉm cười.

- Quỳnh mới cắt tóc à?

- Giờ mới để ý hả…cắt hôm qua, nhìn ngộ lắm phải không?

- Không…xinh mà.

- Ai cũng bảo Quỳnh nên để tóc dài…nhưng thích tóc ngắn hơn.

- Sao lại thích.

- Hi…chuyện này…ngày xưa, sau anh hai, ba Quỳnh muốn sinh thêm một cậu con trai nữa, nhưng mẹ lại sinh cho ba hai đứa con gái, thế là từ bé, hai chị em Quỳnh đã ăn mặt y như con trai, để tóc ngắn, mặt quần bò, đá bóng, tập võ…nhiều lúc đến trường có người còn nhầm Quỳnh là con trai nữa đó. Không hiểu sao nhưng Quỳnh thích như vậy…nhìn cá tính.

- Để xem nào… - tôi nheo mắt, đưa mấy ngón tay làm thành khung ảnh và nhìn Quỳnh.

- ……… - Uhm…cắt ngắn thêm chút nữa thì có khi Minh cũng nhầm Quỳnh là con trai đó.

- Đấy…Quỳnh bảo mà. – Quỳnh cười, đôi mắt nàng hấp háy.

- Nhưng mà… - Sao… - Quỳnh sẽ là đứa con trai xinh gái nhất thế gian…ha ha.

- Chọc à… - nàng vỗ vai tôi, phụng phịu.

- Chứ còn gì nữa, con trai gì mà mặt trái xoan, môi mọng, da trắng hồng, cái mũi xinh xắn và còn đôi mắt… - tôi dừng lại.

- …………. – Quỳnh nhìn tôi, mắt chớp chớp.

- Mộng mơ – tôi nói. Má nàng chợt ửng hồng.

- Quỳnh…Quỳnh tập tiếp đây. – nàng đứng dậy.

- Ừ….ờ. – tôi vừa nói gì thế nhỉ.

Định thần lại, tôi chợt nhận ra Long đang quan sát mình. Mặt hắn lạnh tanh. Một dự cảm chẳng lành ào đến trong tâm trí tôi. Nhưng thấy hắn là tôi lại điên máu, chẳng nghĩ nhiều đến thế. Buổi tập hôm nay thật tẻ nhạt, tôi và Thảo ôn các đòn đánh, nhưng vì vết thương chưa lành nên chỉ tập cho nhớ thôi, chứ chẳng ra ngô khoai gì. Tập xong, tôi đang uống nước thì Thảo đúng bên nhìn chằm chằm.

- Anh.

- …... – tôi nhìn nó.

- Đẹp trai quá à.

- Ực…ặc…Gì. – tôi bị sặc, phun luôn nước ra ngoài cửa sổ.

- Hi hi… - Thảo khúc khích cười.

- Uầy…chỉ có nói đúng – tôi ung dung uống nước tiếp.

- Em thấy anh giống giống anh chàng trong phim “Tiệm café hoàng tử”.

- Phim gì?

- “Tiệm café Hoàng Tử” - Chưa nghe… - Cái gì…anh sống ở thế giới nào vậy. Phim có nữ diễn viên Yoon Eun Hye xinh như thế mà anh chưa xem…thật là đáng tiếc. – Thảo lắc đầu.

- Phim hàn à…sến súa…chẳng thật tí nào. Phí thời gian. – tôi bĩu môi.

- Hứ…không thèm nói chuyện với anh, người gì đâu… - …… - tôi tủm tỉm.

- Đi sau thời đại.

- Nhưng anh vẫn đẹp trai đúng không?

- Mơ đi…xấu quắc. – nói xong Thảo quay đi. Tôi ôm bụng cười.

Khoảng 8h, Long và Hùng ra về trước. Lúc đi ngang qua tôi, hắn lắc đầu và cười một cách khó hiểu. Quỳnh nói gì đó với Đông sư phụ rồi đi về phía tôi.

- Minh ơi.

- Quỳnh. – tôi khẽ cười.

- Học xong…Minh có bận gì không?

- Không… Minh rảnh…có việc gì Quỳnh cứ nói đi.

- Quỳnh định nhờ Minh chở Quỳnh đến công viên Lê Văn Tám nhé.

- Ừ…được mà. – tôi vui vẻ.

- Thật làm phiền Minh rồi, tại bác Đông có việc bận…còn anh Long thì đi với anh Hùng rồi.

- Có gì đâu…chuyện nhỏ như con thỏ.

8h30, tôi và Tiểu Quỳnh xin phép về trước, vào phòng thay đồ, tôi tắm luôn, dù gì hôm nay cũng chở người đẹp, phải sạch sẽ một chút. Xong xuôi, gọn gàng, đẹp trai đâu đó…tôi ra sân đợi Tiểu Quỳnh. Vài phút sau thì nàng thay đồ xong, hôm nay Tiểu Quỳnh ăn mặc giản dị nhưng rất dễ thương, chiếc áo pull có hình một con minion đang cười, quần jean rộng, đi giày thể thao, “có khi được hóa trang thì nàng là con trai cũng nên” – tôi cười thầm.

- Cười gì vậy?

- À…có gì đâu…đi thôi.

- Nhìn Quỳnh giống con trai chứ gì.

- Đâu có… - Nhắm mắt kìa. – nàng tủm tỉm.

Lần đầu tiên chở Tiểu Quỳnh, cảm giác thật lạ, có một chút hồi hộp. Nàng ngồi sau không ngừng kêu tôi chạy chậm như rùa. Nhưng tôi thì không muốn đi nhanh, tôi muốn giây phút bên nàng dài được phút nào hay phút ấy.

- À…quên nói Minh biết, Quỳnh tham gia câu lạc bộ từ thiện. Hôm nay, mọi người đi phát cơm.

- Ồ thích nhỉ…cho Minh tham gia với. – tôi hào hứng.

- Tất nhiên rồi, lạt nữa Minh gặp anh Long đăng kí là được mà.

- Long… - nghe đến tên hắn, lửa giận trong tôi lại bừng lên.

- Anh Long là chủ nhiệm câu lạc bộ đó.

- Anh ta tốt vậy sao? – tôi nói vẻ bực bội.

- Anh ấy tốt lắm…giúp đỡ rất nhiều người, ai cũng mến anh ấy. – Tiểu Quỳnh vẫn vui vẻ.

- ………... – tôi không ngờ tên đạo đức giả ấy lại có thể lừa gạt nhiều người đến vậy.

- Minh sao vậy?

- Minh nghĩ Long không tốt đến thế đâu?

- Sao Minh nói vậy…anh Long tốt bụng lắm, hôm trước còn giúp đưa Minh vô bệnh viện đó. –Tiểu Quỳnh ngạc nhiên.

- Hắn là tên đạo đức giả thì có – tôi bực mình nói thẳng, không thèm suy nghĩ.

- Sao…Quỳnh không cho phép Minh nói anh Long như vậy…Giữa hai người có chuyện gì à? – Nàng tức giận.

- Không phải Minh nói…mà là con người hắn như vậy.

- Minh… - nàng giận - Dừng xe…dừng xe.

- ………. – tôi tấp xe vào lề, Quỳnh bước xuống xe.

- Quỳnh không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng Minh nói người đã cứu mình như vậy thì không thể chấp nhận được. Xem như Quỳnh đã nhìn nhầm Minh. – nàng nói xong thì quay đi thẳng.

- Quỳnh…Tiểu Quỳnh… - tôi chạy theo kéo tay nàng lại.

- ………. – nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, giận dữ.

- Minh có bằng chứng. – tôi rút chiếc điện thoại trong túi ra.

- Cái gì đây. – nàng hoài nghi. Tôi đưa chiếc điện thoại có đoạn ghi âm về phía nàng.

- Quỳnh nghe đi…Nghe xong sẽ rõ. - vừa rồi tôi thực sự có hơi lỗ mãng , nàng giận tôi cũng đúng thôi. Chỉ còn cách này là cứu vãn được. Có thể sau đó Long sẽ “xử đẹp” tôi, nhưng lúc này, tôi chỉ muốn giải thích với nàng, không đắn đo suy nghĩ được nhiều đến thế.

- ……... – Tiểu Quỳnh đưa điện thoại lên tai, nghe xong nàng nhìn tôi rồi khúc khích cười.

160

0

6 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.