0 chữ
Chương 8
Chương 8
Tên: Tô Lị.
Tuổi: 18.
Chủng loại: Người cá.
Chức năng: Trị liệu tinh thần.
Cấp độ: Cao cấp nhất.
Chỉ số thông minh: 8 tuổi.
Thức ăn yêu thích: Sô-cô-la, thịt bò, đồ ngọt, các món từ gạo nếp, yêu thích món Trung.
Thức ăn ghét: Sầu riêng, đậu Hà Lan.
Sở thích: Nằm dài trên giường và đi dạo bên ngoài, thỉnh thoảng chơi vài trò chơi nhỏ, thích được ở bên người mình thích, không mấy ưa đồng loại.
Những điều ghét: Cắt móng tay, chải tóc, đeo vòng cổ, bị sờ mó, bị nhìn chằm chằm, bị sai bảo như thú cưng, bị ép ăn những món không thích, mặc đồ không thích, không thích ăn trong bể nước...
"Đúng là có nhiều thứ không thích thật."
Thì ra lúc nãy là không thích bị sờ, nên mới giơ tay lên từ chối.
Freya vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nha, tại em dễ thương quá nên tôi không kiềm được...” Nói rồi, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông: “Diệu, anh nhất định phải xem cái này.”
Freya đưa cho anh cuốn sổ tay nuôi dưỡng Lị Lị mà Emily đã dày công chuẩn bị.
Người đàn ông kia thậm chí chẳng buồn ngước mắt: “Không cần. Dù sao 1 tháng nữa, nó cũng sẽ bị trả về thôi.” Ngừng một nhịp, hàng chân mày anh khẽ chau lại: “Với lại, đừng nói chuyện với người cá. Ngớ ngẩn lắm.”
Freya lật vài trang trong sổ tay: “Nhưng ở đây ghi là cô ấy có thể hiểu được những câu đơn giản mà?”
Lục Diệu cúi mắt, đôi đồng tử màu vàng dưới vành mũ đen đổ bóng lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tô Lị.
Tóc anh vẫn chưa khô hẳn, bên viền mũ còn đọng lại vài giọt nước chưa kịp thấm.
Ngay sau đó, anh bật ra một tiếng cười khẩy rõ ràng.
Tô Lị: "..."
***
Lần đầu tiên được ra ngoài, nhờ phúc của công chúa, Tô Lị không bị nhốt trong bể nước mà được ngồi trong xe thưởng ngoạn thế giới bên ngoài.
Là một thế giới tương lai, nơi đây tất nhiên có nhiều sản phẩm công nghệ cao hơn thế giới cũ của cô. Chẳng hạn như trí não nhân tạo, hình chiếu 3D - những thứ vốn chỉ tồn tại trong tiểu thuyết - cô đã từng thấy trên người Emily, cũng như trong tổ chức và cả ở ngoài đường, đâu đâu cũng có thể gặp robot.
Nhưng thật ra cũng không khác biệt quá lớn. Thành phố vẫn là một khối thép khổng lồ, cây cối u ám như đã chết, khắp nơi chỉ toàn là những khối kim loại lạnh lẽo. Vì chiến tranh kéo dài suốt nhiều năm, cuộc sống của người dân nơi đây thậm chí còn không bằng những ngày hiện đại mà cô từng sống.
Đế quốc August nơi Tô Lị đang sống là quốc gia thắng trận trong cuộc chiến gần đây, được chia thành 12 khu. Hiện giờ cô đang ở Khu số 1 trung tâm Herberia, thủ đô của đế quốc, nơi có trình độ kinh tế và y học phát triển nhất.
Đây cũng là khu vực an toàn nhất trong toàn bộ Đế quốc August. Nhưng dù vậy, chỉ cần ngẩng đầu, cô vẫn có thể nhìn thấy chiến đấu cơ tuần tra lượn lờ trên bầu trời.
Nghe nói chiến tranh giữa Đế quốc August và nước láng giềng Alva vừa mới kết thúc, hai bên hiện đang bước vào giai đoạn phục hồi sau chiến tranh.
Và vị thượng tướng bên cạnh cô, chính là người vừa trở về từ chiến trường khốc liệt ấy.
Dù là nước thắng trận, nhưng August cũng chẳng thu được gì nhiều. Ngược lại, toàn quốc rơi vào tình trạng trì trệ kinh tế kéo dài.
Chiến tranh tàn phá nặng nề. Đồng ruộng bị ô nhiễm khiến rau quả không thể sinh trưởng dễ dàng. Số lượng gia súc thiệt hại khổng lồ khiến giá thịt tăng vọt. Mọi người chỉ có thể sống qua ngày bằng những hộp thực phẩm đóng sẵn đơn giản và rẻ tiền.
Ở ngoài Khu 10, thậm chí còn có người ngay cả đồ hộp cũng không mua nổi. Họ là những người nằm ngoài rìa xã hội của đế quốc, bị chiến tranh càn quét sớm nhất và cũng hồi phục chậm nhất.
May mà chính phủ còn phát trợ cấp thất nghiệp, đồng thời cung cấp bữa ăn miễn phí định kỳ. Nhưng đối với những người bị nhiễm phóng xạ hạt nhân, kết cục cuối cùng chỉ là nằm im trong bao tải chờ chết, không ai cứu được, bị đối xử như rác thải chiến tranh. Chỉ có những ai còn nhớ đến họ mới thực sự đau lòng vì sự ra đi ấy.
Tuổi: 18.
Chủng loại: Người cá.
Chức năng: Trị liệu tinh thần.
Cấp độ: Cao cấp nhất.
Chỉ số thông minh: 8 tuổi.
Thức ăn yêu thích: Sô-cô-la, thịt bò, đồ ngọt, các món từ gạo nếp, yêu thích món Trung.
Thức ăn ghét: Sầu riêng, đậu Hà Lan.
Sở thích: Nằm dài trên giường và đi dạo bên ngoài, thỉnh thoảng chơi vài trò chơi nhỏ, thích được ở bên người mình thích, không mấy ưa đồng loại.
Những điều ghét: Cắt móng tay, chải tóc, đeo vòng cổ, bị sờ mó, bị nhìn chằm chằm, bị sai bảo như thú cưng, bị ép ăn những món không thích, mặc đồ không thích, không thích ăn trong bể nước...
"Đúng là có nhiều thứ không thích thật."
Thì ra lúc nãy là không thích bị sờ, nên mới giơ tay lên từ chối.
Freya vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nha, tại em dễ thương quá nên tôi không kiềm được...” Nói rồi, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông: “Diệu, anh nhất định phải xem cái này.”
Người đàn ông kia thậm chí chẳng buồn ngước mắt: “Không cần. Dù sao 1 tháng nữa, nó cũng sẽ bị trả về thôi.” Ngừng một nhịp, hàng chân mày anh khẽ chau lại: “Với lại, đừng nói chuyện với người cá. Ngớ ngẩn lắm.”
Freya lật vài trang trong sổ tay: “Nhưng ở đây ghi là cô ấy có thể hiểu được những câu đơn giản mà?”
Lục Diệu cúi mắt, đôi đồng tử màu vàng dưới vành mũ đen đổ bóng lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tô Lị.
Tóc anh vẫn chưa khô hẳn, bên viền mũ còn đọng lại vài giọt nước chưa kịp thấm.
Ngay sau đó, anh bật ra một tiếng cười khẩy rõ ràng.
Tô Lị: "..."
***
Lần đầu tiên được ra ngoài, nhờ phúc của công chúa, Tô Lị không bị nhốt trong bể nước mà được ngồi trong xe thưởng ngoạn thế giới bên ngoài.
Nhưng thật ra cũng không khác biệt quá lớn. Thành phố vẫn là một khối thép khổng lồ, cây cối u ám như đã chết, khắp nơi chỉ toàn là những khối kim loại lạnh lẽo. Vì chiến tranh kéo dài suốt nhiều năm, cuộc sống của người dân nơi đây thậm chí còn không bằng những ngày hiện đại mà cô từng sống.
Đế quốc August nơi Tô Lị đang sống là quốc gia thắng trận trong cuộc chiến gần đây, được chia thành 12 khu. Hiện giờ cô đang ở Khu số 1 trung tâm Herberia, thủ đô của đế quốc, nơi có trình độ kinh tế và y học phát triển nhất.
Nghe nói chiến tranh giữa Đế quốc August và nước láng giềng Alva vừa mới kết thúc, hai bên hiện đang bước vào giai đoạn phục hồi sau chiến tranh.
Và vị thượng tướng bên cạnh cô, chính là người vừa trở về từ chiến trường khốc liệt ấy.
Dù là nước thắng trận, nhưng August cũng chẳng thu được gì nhiều. Ngược lại, toàn quốc rơi vào tình trạng trì trệ kinh tế kéo dài.
Chiến tranh tàn phá nặng nề. Đồng ruộng bị ô nhiễm khiến rau quả không thể sinh trưởng dễ dàng. Số lượng gia súc thiệt hại khổng lồ khiến giá thịt tăng vọt. Mọi người chỉ có thể sống qua ngày bằng những hộp thực phẩm đóng sẵn đơn giản và rẻ tiền.
Ở ngoài Khu 10, thậm chí còn có người ngay cả đồ hộp cũng không mua nổi. Họ là những người nằm ngoài rìa xã hội của đế quốc, bị chiến tranh càn quét sớm nhất và cũng hồi phục chậm nhất.
May mà chính phủ còn phát trợ cấp thất nghiệp, đồng thời cung cấp bữa ăn miễn phí định kỳ. Nhưng đối với những người bị nhiễm phóng xạ hạt nhân, kết cục cuối cùng chỉ là nằm im trong bao tải chờ chết, không ai cứu được, bị đối xử như rác thải chiến tranh. Chỉ có những ai còn nhớ đến họ mới thực sự đau lòng vì sự ra đi ấy.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
