TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

“Tập cùng bà.”

“Bà nói gì? Tập cùng tôi? Tôi không nghe nhầm đấy chứ Lâm Tuệ Nhan? Bà bị kích động gì lớn lắm sao?”

“Bà kết hôn, tôi nhất định phải đi. Bà không phải muốn tôi ăn mặc chỉnh tề hơn sao?”

“…Đúng vậy, ơn trời đất, cuối cùng bà cũng thông suốt rồi.”

Đám cưới của Tần Phượng Như vào cuối tháng 12, là lần tái hôn của cô ấy. Chú rể kém cô ấy 7 tuổi, là lần đầu kết hôn.

Cô ấy góa chồng nhiều năm, lại không con cái, nhưng hôn lễ tái hôn vẫn được tổ chức long trọng, không sợ bị người đời nói ra nói vào.

Để đến lúc đó mặc váy cưới cho đẹp, không làm mất mặt phụ nữ trung niên, cô ấy hạ quyết tâm sẽ tập thể dục trong ba tháng từ tháng 9 đến tháng 11, ít nhất phải giảm xuống dưới 55 kg.

Giảm 7.5 kg trong 100 ngày, đối với tuổi này của cô ấy, độ khó vẫn rất cao.

Ngay từ đầu khi lập kế hoạch, cô ấy đã cố gắng thuyết phục Lâm Tuệ Nhan cùng mình rèn luyện sức khỏe, nghĩ rằng hai người cùng động viên, đốc thúc nhau thì sẽ có động lực hơn, hiệu quả cũng rõ rệt hơn.

Nhưng Lâm Tuệ Nhan hoàn toàn không chịu hợp tác.

Trơ như gỗ đá.

Dù cô ấy có khuyên khô cả họng cũng chẳng mảy may động lòng.

Lâm Tuệ Nhan dáng cao, chiều cao thực tế đã đủ 169 cm, bình thường không vận động không tập gym, cũng chẳng thấy cô ấy tăng cân phát phì.

Thế nên cô ấy không khuyên được thì cũng lười khuyên luôn, dù sao Lâm Tuệ Nhan nặng chưa đến 55 kg, giảm cái gì mà giảm.

Ngoài sự kinh ngạc, Tần Phượng Như cũng không dám “không biết điều” mà chế giễu Lâm Tuệ Nhan là người hay thay đổi.

Cô ấy tiếp tục khuyến khích: “Đã chịu đi tập gym cùng tôi rồi, hay là chúng mình hẹn một buổi đi làm tóc trước nhé?”

“Làm tóc sao?”

“Đúng vậy, hay là bà nhuộm tóc đi? Tôi thấy năm nay rất thịnh hành mấy màu nâu trà, nâu lạnh gì đó, nếu bà nhuộm thì chắc chắn sẽ cực đẹp. Chúng ta quen nhau hơn hai mươi năm rồi, tôi chưa từng thấy bà làm tóc bao giờ, thử xem sao?”

“…” Lâm Tuệ Nhan im lặng, trong đầu hồi tưởng lại Lâu Dĩ Tuyền đã khiến cô ấy kinh ngạc, cũng như màu tóc nổi bật của Lâu Dĩ Tuyền.

“Tôi nói thẳng nhé, tóc bạc trên đỉnh đầu bà mấy năm nay cứ mọc lên như nấm sau mưa, hết đợt này đến đợt khác, bản thân bà không thấy thì “mắt không thấy lòng không phiền”, cũng chẳng bận tâm. Nhưng tôi thấy đấy chứ, tôi lo thay cho bà, lo chết đi được!”

“…” Ra là vậy.

Chiều nay ở cầu thang, tiếng Lâu Dĩ Tuyền bất chợt gọi cô ấy, chính là vì đã nhìn thấy tóc bạc trên đầu cô ấy rồi sao.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Tần Phượng Như hồi hộp đến nín thở.

Mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Khụ, Tuệ Nhan à, lời thật mất lòng, bà…”

“Thử xem.”



Sau hai ngày lên lớp, sáng sớm thứ Năm, tức ngày 4 tháng 9, chín chiếc xe buýt lớn chở học sinh khối 10 mới đã rầm rộ khởi hành từ trường Thiên Mộc đi đến khu huấn luyện quân sự trên núi ở ngoại ô.

Giáo viên chủ nhiệm các lớp đều đi theo.

Hiện nay hầu hết các trường đều huấn luyện quân sự ngay trong khuôn viên trường, nhưng trường Thiên Mộc lại kiên quyết cho học sinh đến vùng núi.

Những chiếc xe buýt lớn tuần tự di chuyển trên con đường quanh co nhưng bằng phẳng, ngoài cửa sổ xe là một rừng núi xanh tươi mơn mởn. Sóng nhiệt mùa hè cuộn lên giữa những tán cây, chợt một làn gió núi thổi qua, mang đến chút hơi mát lành.

Dọc hai bên đường núi, những bông hoa dại đủ hình đủ sắc thi nhau khoe sắc.

1

0

3 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.