0 chữ
Chương 17
Chương 20: Nếu có sự thật, hãy để lẽ phải dẫn đường
Âm thanh "xè xè xè" của máy cắt kim loại vang lên trong phòng, nhưng vì đã bị ngăn cách bởi cửa sổ, nên âm thanh truyền ra ngoài gần như không nghe được nữa.
Diệp Tang Tang đã thử dùng nó cắt đùi lợn tại nhà của Tôn Bân.
Có Lâm Thục hỗ trợ Diệp Tang Tang làm thí nghiệm, âm thanh trong đêm khuya không đủ gây chú ý.
Cô trói chặt chân giường rồi lót vải bông, đầu giường cũng phủ bông để tránh khi đối phương tỉnh dậy lại giãy giụa dữ dội tạo ra tiếng động.
Để có thể giảm bớt việc dọn dẹp, Diệp Tang Tang đã mua rất nhiều màng ni lông, sau đó dùng băng dính cố định chúng lên tường, giường, sàn nhà và cửa.
Vì bị lôi kéo qua lại, dưới ánh đèn, màng ni lông phản xạ ánh sáng, hệt như một tấm lụa mỏng, còn có chút đẹp mắt.
Diệp Tang Tang rất hài lòng với sự bố trí của mình.
Máy cắt có độ chính xác cao, khả năng cắt xẻ cũng cực kỳ mạnh mẽ.
Ở mức độ nào đó, nó là một vũ khí có sát thương cực lớn, công cụ này đắc lực đến mức khiến cô không nỡ rời tay.
Diệp Tang Tang cầm lên thao tác thử, nụ cười trên mặt cô càng lớn hơn.
Máy quay livestream quay cận mặt cô, phòng phát sóng trực tiếp vang lên tiếng hét kinh hoàng liên tiếp.
[A a a a a! Quay cận mặt kẻ tội phạm, hệ thống livestream thông minh thật vô lương tâm mà!]
[Bạn đằng trước à, nó là máy móc, là trí tuệ nhân tạo, vốn dĩ không có trái tim!]
[Oa oa oa oa oa, tôi muốn về nhà gọi mẹ, tôi sợ quá.]
Nét mặt của Diệp Tang Tang không có vẻ gì là dữ tợn, thậm chí còn mang theo chút ấm áp, nhưng ý cười và sự hưng phấn như muốn tràn ra mắt cô. Cộng với những gì cô đang làm, mọi người bỗng thấy da đầu mình tê dại.
Cảm giác kinh dị hoang đường đó tức khắc tràn ngập đầu óc, khiến mọi người cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Khi máy cắt của Diệp Tang Tang chuẩn bị chạm vào da, còn chưa kịp cắt xuống, cô đã phát hiện ra một điều rất thú vị.
Mắt của đối phương đang chuyển động.
Nghĩ lại thì, lúc này thuốc mê của Vương Chí cũng đã hết tác dụng rồi.
Nói cách khác, gã đã tỉnh.
Gã nhận ra rằng mình không thể nói được.
Miệng bị nhồi đầy, cả một chiếc khăn mặt nhồi nhét trong miệng, khiến cổ họng gã không thể cử động.
Gã vẫn chưa nhận ra bản thân sắp bị phân thây nên lựa chọn giả vờ ngất, coi đây chỉ là một vụ bắt cóc bình thường để dò la tình hình thôi?
Ngay lúc này, cô nảy sinh một ý nghĩ xấu xa.
Phòng phát sóng trực tiếp nhìn Diệp Tang Tang đột nhiên ngừng tay, đầu đầy dấu chấm hỏi.
[Có chuyện gì vậy? Đừng dừng lại mà aaaa! Nếu làm chậm trễ thì phải làm sao?]
[Vương Chí tỉnh rồi, tôi vừa thấy cổ họng gã cử động.]
[Trực giác mách bảo tôi rằng, chị Tang lại sắp làm chuyện gì rồi.]
Những suy nghĩ trong bình luận tình cờ trùng khớp với ý nghĩ của Diệp Tang Tang, cô nhìn đối phương, khẽ nói: "Mở mắt ra xem đi."
Cô thì thầm như quỷ dữ, nâng cao máy cắt trong tay lên cho đối phương thấy.
Vương Chí vốn muốn giả vờ, nhưng âm thanh "xè xè xè" bên tai quá kỳ quái, gã không thể kiềm chế nỗi sợ hãi của mình mà mở mắt ra.
Giây tiếp theo, máy cắt chỉ còn cách mắt gã đúng một centimet.
Lưỡi cưa quay nhanh ngay trước mặt khiến gã tức khắc kinh hoàng đến mức nghẹt thở, toàn thân cứng đờ trên giường.
[A a a a a! Thật kinh khủng, hức hức, cố tình chuyển góc quay để dọa chúng tôi đúng không!]
[Tôi vứt cả điện thoại đi rồi! Máy cắt dí sát mắt luôn!]
[Chị Tang không phải con người, hệ thống livestream thông minh mày cũng không còn tính người nữa đúng không?]
Bình luận bắt đầu phát điên, toàn bộ đều bị kí©h thí©ɧ đến tột độ.
Người sợ hãi nhất chính là người trong cuộc.
Gã muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, nhưng thực tế thì gã không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần nháy một cái là sẽ vừa hay lấp đầy khoảng cách giữa mắt gã và lưỡi cưa.
"Thật kí©h thí©ɧ phải không?" Diệp Tang Tang hỏi.
Vương Chí không dám trả lời, cũng không thể trả lời.
Diệp Tang Tang nhìn Vương Chí sợ đến mức tè ra quần, rút lại máy cắt: "Giờ tao làm lại nhé!"
Giọng nói đó liền khiến Vương Chí kích động, gã bắt đầu giãy giụa.
Lúc này, gã còn có gì để không hiểu nữa, đối phương không phải đang bắt cóc, mà là muốn gϊếŧ người phân xác.
Nghĩ đến sự tàn nhẫn của đối phương đối với Chu Cường và những người khác, gã càng giãy giụa mạnh hơn, điên cuồng vùng vẫy.
Cái giường bị rung chuyển bởi sự giãy giụa của người đàn ông trung niên, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Diệp Tang Tang mỉm cười, cắt đúng phần tay hệt như trong nhiệm vụ trò chơi, từ khớp ngón tay đến cánh tay.
Để giữ cho Vương Chí tỉnh táo, Diệp Tang Tang đã học một số kiến thức chuyên môn từ Lâm Thục.
Vương Chí đau đớn đến ngất đi, rồi tỉnh lại, rồi lại ngất đi, lặp đi lặp lại trong cái vòng luẩn quẩn vô tận đó.
Gã cố gắng hết sức để phát ra một tiếng gầm thấp từ cổ họng, nhưng đáng tiếc là âm thanh quá nhỏ, không thể truyền ra ngoài.
Ba phút sau, Vương Chí đã mất bàn tay phải.
Diệp Tang Tang không có ý định dừng lại, cô tiếp tục với tay trái.
Sau khi xử xong tay trái, cả căn phòng bị máu bắn lên tung tóe khắp nơi khiến nó hệt như địa ngục.
Máu trên tấm màng nhựa chảy theo những nếp gấp, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lúc này Vương Chí hít vào thì nhiều nhưng thở ra không được bao nhiêu.
Trong phòng livestream, mọi người đều hoàn toàn tê liệt khi nhìn vào những lớp mosaic dày đặc trên màn hình.
Diệp Tang Tang ra tay, hiệu ứng làm mờ phủ kín chặt chẽ đến mức không có một kẽ hở.
Ngay khi Diệp Tang Tang chuẩn bị bắt đầu cắt chân trái, tiếng ồn ào từ bên ngoài cửa sổ vọng vào.
"Đại ca mất tích rồi, mọi người mau đi tìm xung quanh xem sao!"
"Hỏi thăm những người quanh đây đi."
"Chết tiệt, bị chơi khăm rồi, dám đánh thuốc luôn cơ đấy!"
Đôi mắt Vương Chí lập tức sáng lên, hai chân còn lại bắt đầu giãy giụa, cố gắng thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.
Bởi vì gã nghe thấy, tiếng ồn ào bên ngoài là giọng của đàn em gã.
Chỉ cần có thể tạo ra tiếng động, để đối phương nghe thấy được thì gã sẽ được cứu!
Dù đã mất rất nhiều máu nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến gã cố gắng nâng chân và di chuyển.
Gã liều mạng xê dịch chân mình, dù cho bản thân đau đến mức cả cơ thể run rẩy.
Nhưng rất nhanh, ánh sáng trong mắt Vương Chí tắt lịm, bởi vì dù gã có giãy dụa thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.
Gã cố gắng mở miệng, nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.
Ngược lại, do la lên sẽ sinh ra cảm giác buồn nôn, gã muốn ngăn không nôn ra, bắt đầu trợn mắt trắng.
Diệp Tang Tang lẳng lặng nhìn gã chằm chằm, cô biết rõ tác dụng của loại thuốc đó, kéo dài được hai tiếng đã rất tốt.
Chỉ cần có người có khả năng kháng thuốc tốt một chút, khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ đánh thức những người khác.
Vương Chí biến mất, những người này không tìm thấy, đương nhiên sẽ tìm kiếm khắp nơi.
Nếu Diệp Tang Tang đoán không sai, nhân chứng sắp tới rồi.
Đây cũng chính là lý do ‘anh ta’ dùng xe taxi.
Cô đi tới bên cửa sổ, kéo chiếc rèm làm từ ga giường và màn ni lông ra, như những người khác, hé cửa sổ nhìn ra ngoài.
Khu nhà ổ chuột đông đúc, nhiều người bị tiếng động làm thức giấc, bật đèn và nhìn ra ngoài.
Có người lên tiếng hỏi chuyện gì đang xảy ra, bọn côn đồ bắt đầu đe dọa những người đó, rồi hỏi xem họ có thấy Vương
Chí hay bất kỳ người khả nghi nào đến đây không.
Giọng điệu hung dữ, có vẻ như chỉ cần một lời trái ý là chúng sẽ lao vào đánh đập đối phương ngay lập tức.
Một số người lầm bầm một cách bực bội, có người trả lời rằng họ đã thấy một chiếc taxi đến đây hơn một tiếng trước, rồi nhanh chóng rời đi.
Vào đầu những năm 2000 không giống như thời nay mà hầu như nhà nào cũng có xe, đặc biệt là những ngôi nhà trong khu ổ chuột thường có cách âm kém, nên mỗi khi có xe đi ngang qua, ánh đèn và tiếng động cơ xe rất dễ gây chú ý, nhiều người sẽ dỏng tai nghe xem xe đi về hướng nào, đến lúc nào và đi lúc nào.
Bọn côn đồ nghe thấy câu trả lời này, bắt đầu gọi điện tìm người hỏi thăm.
Những người này vẫn còn ở bên ngoài, nhưng Diệp Tang Tang không định quan sát thêm nữa, cô đóng cửa sổ lại và kéo rèm xuống.
Căn phòng nhỏ kiểu cũ này có cửa sổ và cửa ra vào ở ngay bên cạnh, Diệp Tang Tang nhìn thấy máu dính trên cửa, ca thán một tiếng việc dọn dẹp sau đó sẽ rất khó khăn.
Lúc này Vương Chí hoàn toàn tuyệt vọng, rõ ràng sự sống chỉ cách gã đúng một bước, nhưng gã đã không còn hy vọng sống sót nữa.
Giá mà gã biết trước, nếu lúc đó gã không đi gây sự, không ngờ rằng bố của cô bé đó lại tàn nhẫn đến vậy.
Diệp Tang Tang nhìn vào mắt đối phương, gã đang cảm thấy hối hận sao?
Nhưng bây giờ đã quá muộn, huống chi đối phương chỉ đang hối hận, chứ không phải đang ăn năn về những việc gã đã làm.
Chút hậu quả còn lại đã được giải quyết, Diệp Tang Tang tiếp tục công việc của mình.
Tất cả những kẻ đã gϊếŧ người phân xác đều biết, phần khó nhất trong việc phân xác, là đầu.
Một bộ phận được xương cốt bao bọc, việc phân tách nó thực sự khá khó khăn.
Sau khi hoàn thành công việc phân xác, Diệp Tang Tang nhìn vào phần đầu còn lại, thở dài một tiếng, quyết định giữ nguyên như trong nhiệm vụ trò chơi, không thực hiện thêm bất kỳ thao tác thừa nào.
Đến cuối cùng, Vương Chí vẫn không thể thốt ra một lời.
Diệp Tang Tang hoàn tất mọi việc, lặng lẽ cất kỹ những mảnh vụn thịt của Vương Chí.
Cất kỹ rồi, tiếp theo chính là công việc dọn dẹp yêu thích nhất của Diệp Tang Tang.
May mắn là rèm cửa cũng được che chắn, sau khi thay quần áo, Diệp Tang Tang bắt đầu cẩn thận thu gom các tấm ni lông.
Sau khi thu gom xong, cô đeo găng tay, ủng và mũ, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm những dấu vết còn sót lại.
Máu dính trên cửa, nhỏ xuống sàn, thấm vào các ván giường.
Chơi đùa một lúc thì vui, đến khi dọn dẹp rồi thì tốn công như ở lò hoả táng.
Diệp Tang Tang phải mất khá nhiều thời gian mới có thể dọn dẹp xong, khi trời vừa hừng sáng, cô mang theo hành lý và bước ra khỏi cửa.
Ném xa chôn gần, Diệp Tang Tang chọn chôn xa.
Lái xe, đào đất rồi chôn xác xuống, sau đó dọn dẹp phần còn lại trong xe.
Rồi mới trở về căn phòng đã thuê, cưỡng ép bản thân dọn dẹp lần nữa, xịt thuốc để khử đi mùi máu cùng các loại mùi khác.
Sau khi trả phòng như quy trình bình thường, cô rời đi.
Chủ nhà đã xem qua phòng, hoàn lại tiền đặt cọc.
Bà chủ đã gặp nhiều người làm công như vậy, việc đổi phòng cũng là điều thường thấy.
Điểm này có chút khác biệt so với thực tế, vụ án thực sự đã xảy ra trong một căn nhà ở vùng hoang vu.
Nhưng điều đó với Diệp Tang Tang mà nói thì không quan trọng, việc hoàn thành nhiệm vụ trò chơi mới là điều tiên quyết.
Cô quay trở lại căn nhà đã thuê chung với Lâm Thục, chờ đợi cuộc gọi đến.
Khi biết về cái chết của Vương Chí, Lâm Thục lại không cảm thấy quá vui sướиɠ, cô ấy vừa khóc vừa cười, cũng trở nên càng thêm chán nản.
[Ôi, điều này quá bình thường, thù lớn đã báo xong, nhưng cũng mất đi điều duy nhất chống đỡ cô ấy sống sót.]
[Nhiệm vụ có vẻ sắp hoàn thành xong rồi nhỉ! Giờ chỉ còn xem có bị bắt hay không thôi.]
[Tôi có tội, trong hiện thực Tôn Bân không bị bắt, tôi lại cảm thấy có chút may mắn.]
[Có cảm giác không chắc lắm, nhưng có thể là trong hiện thực họ đã không công bố nội tình nên khiến người ta vẫn nghĩ đây là một vụ án chưa có lời giải, dù đã có nhiều chi tiết đến vậy rồi.]
Câu nói này khiến nhiều người trong phòng livestream im lặng, cảm xúc lẫn lộn.
Còn về Diệp Tang Tang trong trò chơi, mọi người đều biết đây là trò chơi thực tế ảo, ngay cả khi bị bắt và không hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, cô vẫn có thể bắt đầu lại thêm lần nữa.
Sau đó là sự chờ đợi vô tận như thể mỗi ngày trôi qua như một năm dài đằng đẵng, họ đang chờ đợi, hoặc là sự phán quyết, hoặc là khoảnh khắc chôn vùi tất cả tội lỗi này.
Đến ngày thứ ba, Diệp Tang Tang và Lâm Thục nhận được cuộc điện thoại từ quê nhà.
Cuộc điện thoại này báo hiệu cho điều gì, tất cả mọi người đều biết rõ.
Lâm Thục cố giữ bình tĩnh, nắm chặt tay, như đang hàn huyên mà hỏi: “Ông nội cháu nó ơi, mọi việc vẫn ổn chứ?”
Nói xong cô ấy nhắm mắt lại, chờ đợi bên kia báo tin.
“Mấy hôm trước nước lũ dâng lên, Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng rơi xuống sông rồi biến mất…” Giọng nói nghẹn ngào hoảng hốt vang lên, mang theo tiếng nức nở.
Sau khi câu nói vừa dứt, chiếc điện thoại nhỏ xíu trong tay Lâm Thục trượt xuống, ngay khoảnh khắc đó, cô ấy bị bao phủ bởi một nỗi buồn khôn tả.
Ông nội của con gái cô ấy nói rằng, con gái họ Tôn Nguyệt Lượng đã "mất tích" vài ngày, bảo hai vợ chồng về ngay.
Trong điện thoại, ông khóc nghẹn ngào, đều là bộc lộ chân thành.
Bởi trước đó họ không thể khóc, vì sẽ bị người khác nhận ra điều bất thường. Nghẹn lâu như thế, giờ cuối cùng họ có thể khóc mà không cần lo lắng bất kỳ ai.
Tiếng khóc nức nở khiến nước mắt Lâm Thục tuôn như mưa, cả người cô ấy chìm trong sự sụp đổ hoàn toàn.
Con gái cô ấy, Nguyệt Lượng của cô ấy.
Mặc dù biết rằng đó chỉ là một lời nói dối, rằng con gái cô ấy đã chết từ lâu, nhưng khi nghe những lời này, tim cô ấy vẫn đập loạn, trái tim cô ấy đau nhói như bị hàng ngàn mũi kim đâm.
Đau quá, đau quá.
Lúc này, nỗi đau của cô ấy cứ từng chút, từng chút một tràn lên trong lòng.
Cô ấy ngồi sụp xuống, đôi mắt đẫm lệ nắm chặt điện thoại, giọng nói run rẩy thốt lên những lời đã soạn sẵn: “Chúng con, chúng con sẽ về ngay… tìm… tìm Nguyệt Lượng…”
Nói xong, cô ấy lấy tay che miệng, cố gắng kìm lại.
Nhưng nỗi đau cơ bản là không thể kìm nén, cô ấy nhanh chóng bật khóc thành tiếng, như thể muốn giải tỏa tất cả cảm xúc trong khoảnh khắc này.
"Hu hu hu hu hu"
"A a a a a a a a a a a a a a"
"A a a a a a a a a a a a a a a a"
Tiếng thét ấy thảm thiết như tiếng hót cuối cùng của chú chim trước khi chết, trong khoảnh khắc đó, nỗi đau đớn và tuyệt vọng vì mất con gái của cô ấy như đã thực sự hoá thành hình.
[Không thể chịu nổi nữa, tôi không thể chịu nổi được nữa, quá đau đớn rồi.]
[Thật quá bi thương.]
[Hu hu hu, con bé tên Nguyệt Lượng, cô bé chính là mặt trăng của bố mẹ bé!]
[Nguyệt Lượng chắc chắn là một cô gái rất tốt, mẹ cô bé không thể chịu nổi việc mất đi cô bé!]
Nỗi đau là thứ dễ lây lan, phòng livestream cũng tràn ngập tiếng than thở, ai cũng cảm nhận được nỗi đau đớn tột độ này.
Diệp Tang Tang mím môi, đôi tay luống cuống, cuối cùng ngồi xổm xuống, ôm đầu của Lâm Thục vào lòng, trong mắt hiện lên chút lúng túng.
Cô không biết phải thể hiện biểu cảm gì, cô cảm thấy mình như thể bị tách ra khỏi những cảm xúc này, nhưng trong lòng lại có chút xúc động.
Cô cứ ôm lấy Lâm Thục như thế, cho đến rất lâu sau, khi cảm xúc của cô ấy dịu lại.
Khi đã bình tĩnh, hai người bắt đầu lên đường về nhà.
Bầu trời đen kịt như báo hiệu cơn bão sắp đến, Diệp Tang Tang lái xe, sau khi dọn dẹp sơ qua, cả hai bắt đầu khởi hành.
Khi xe của họ vừa rời khỏi cổng, cảnh sát cũng nhận được tin về việc Vương Chí, kẻ đang bị truy nã, đã mất tích.
Dĩ nhiên là đám côn đồ không báo cảnh sát, lúc này chúng vẫn tin rằng việc tự mình tìm kiếm, rồi tự cứu Vương Chí ra để trả thù cho đại ca là cách làm đúng đắn.
Chúng hoàn toàn không biết rằng Vương Chí không chỉ đơn giản là bị bắt cóc, mà là bị trả thù.
Đến khi cảnh sát nhận được tin tức Vương Chí tìm tới cửa, thẩm vấn đám côn đồ, chúng mới biết rằng Vương Chí đã mất tích ba ngày.
Sau khi bị đánh thuốc mê, gã bị kéo ra khỏi chỗ ở của mình.
Trong ba ngày qua, đám côn đồ cứ lởn vởn quanh nơi Vương Chí mất tích, hiện trường đã bị phá hủy hoàn toàn.
Cảnh sát tập trung vào quán thịt nướng, nhận được một bức phác thảo chân dung tội phạm hoàn toàn khác với những gì Vệ Thanh Chính mong đợi.
Khoảng thời gian vàng 48 giờ để phá án đã trôi qua mà không mang lại một chút kết quả nào.
Mọi nỗ lực đều trở nên vô ích, thời hạn điều tra và bắt giữ đã hết, tất cả bị phê bình thậm tệ.
Không tìm được người, Vương Chí hoàn toàn biến mất, vụ án rơi vào bế tắc.
Nhiều người bắt đầu có ý định từ bỏ vụ án này.
Bên ngoài cũng bắt đầu xuất hiện nhiều tin đồn, rằng vụ án này là do có người thay trời hành đạo để trừng phạt kẻ ác.
Chuyện này lại càng khiến cho sĩ khí của mọi người bị đả kích.
Trong tổ trọng án số ba, chỉ có Vệ Thanh Chính vẫn tiếp tục điều tra phía Lâm Thành.
Sau một khoảnh khắc mơ hồ ngắn ngủi, anh ta quyết định kiên định tin tưởng vào trực giác của mình, không còn bị lung lay nữa.
Nếu giả định Tôn Bân là nghi phạm, và Vương Thuận, Chu Cường, Tưởng Kiến Sinh và Vương Chí đã phạm phải những tội ác đủ nghiêm trọng để bị trả thù, thì vụ án này hẳn phải có một nạn nhân để kết nối thành một chuỗi sự kiện.
Trong một gia đình, thường thì những tình cảm gắn bó nhất sẽ đến từ vợ và con gái.
Anh ta từng nghĩ rằng Lâm Thục rất có thể là nạn nhân, nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc trong phòng hỏi cung sau khi bắt giữ cô ấy, anh ta lại nhận định có vẻ như cô ấy không phải là nạn nhân đó.
Vậy thì chỉ còn một người, đó là con gái của họ.
Khi xem lại mục thành viên trong gia đình, anh ta có tìm thấy thông tin của một cô bé mười hai tuổi tên là Tôn Nguyệt Lượng.
Nguyệt Lượng, nghĩa là ánh trăng trong trẻo, là biểu tượng của ánh sáng dịu dàng và đẹp đẽ.
Cái tên này chứa đựng rất nhiều sự mong đợi của vợ chồng họ.
Là giáo viên và y tá, làm sao họ có thể nhẫn tâm bỏ lại con gái, rời khỏi quê hương để đến Giang Thành được cơ chứ.
Dựa trên những suy đoán này, Vệ Thanh Chính dẫn theo Tề Gia đến Lâm Thành.
Điều khiến Vệ Thanh Chính chắc chắn về suy đoán của mình là việc Tôn Nguyệt Lượng chuyển trường, về quê học tập.
"Tôn Bân và Lâm Thục đều là những người bố mẹ hết mực yêu thương con cái, nếu không có nguyên do, họ sẽ không bao giờ làm những việc như thế!" Vệ Thanh Chính giải thích với Tề Gia, người mà đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu được vấn đề.
Tề Gia suy nghĩ kỹ lại và hiểu ra ý của Vệ Thanh Chính.
Tôn Bân là giáo viên, làm sao có thể để cô con gái có thành tích xuất sắc của mình chuyển trường vào thời điểm quan trọng như lúc ôn thi cấp hai thế này được chứ.
Nắm được điểm mấu chốt, họ bắt đầu sắp xếp các mảnh ghép lại với nhau để tìm ra sự thật, đồng thời điều tra các chi tiết liên quan đến việc Tôn Nguyệt Lượng rời đi.
Họ đi thẳng đến trường, và chắc chắn rằng những gì Vệ Thanh Chính suy đoán là đúng khi biết rằng từ hai ngày trước khi chuyển trường vào mấy tháng trước, mọi người đã không còn nhìn thấy Tôn Nguyệt Lượng.
Đến khi chuyển trường, Tôn Nguyệt Lượng cũng không xuất hiện.
Việc kiểm tra camera giám sát thời điểm đó để xem liệu Tôn Nguyệt Lượng có gặp nạn hay không là điều không thể, bởi vì số lượng camera giám sát rất hạn chế và dữ liệu cũng không thể lưu trữ lâu như vậy.
Càng nghĩ, Vệ Thanh Chính quyết định sử dụng phương pháp thủ công.
Anh đi hỏi, hỏi cụ thể cái ngày mà Vương Thuận, Chu Cường, Tưởng Kiến Sinh và Vương Chí trốn khỏi Lâm Thành.
Nhờ việc hỏi thăm tổ trọng án và cảnh sát khu vực, anh xác nhận được rằng đó là vào mùng 8 tháng 10 năm ngoái.
Anh ta giả định rằng bốn người này đã tụ tập lại với nhau và tình cờ gây ra án mạng, người bị sát hại ở đây chính là Tôn Nguyệt Lượng.
Vậy thì, chỉ cần có chứng cứ hỗ trợ, động cơ gϊếŧ người của Tôn Bân sẽ được xác nhận và có thể tiến hành bắt giữ.
Sau đó, chỉ cần thu thập đầy đủ chứng cứ, sự thật sẽ được phơi bày.
Anh không kịp nghĩ quá nhiều, liền cùng với Tề Gia bắt đầu đi khảo sát khu vực quanh trường, đặc biệt là từ trường đến khu vực gia đình nhà họ Tôn sinh sống. Họ đến từng nhà để hỏi xem vào đầu tháng mười năm ngoái có chuyện gì xảy ra không.
Họ mất hai ngày để hỏi thăm khắp nơi, nhưng không thu được bất kỳ thông tin nào.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, hầu như chẳng ai còn nhớ được những bất thường đã xảy ra.
Không chỉ Tề Gia cảm thấy đây là một nhiệm vụ mò kim đáy bể, mà chính Vệ Thanh Chính cũng biết rõ rằng cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không thể thu thập thêm được bất cứ thông tin nào.
Về phía Vương Chí, chỉ có thể hy vọng gã tự biết đường mà trốn cho kỹ.
Gã quyết định tự ý bỏ trốn, thì sự an toàn của gã chỉ có thể do chính gã chịu trách nhiệm.
Sau khi bình tâm lại, Vệ Thanh Chính quyết định đến quê của Tôn Bân. Mặc dù anh ta chắc chắn rằng Tôn Nguyệt Lượng đã chết, nhưng anh ta vẫn muốn xem xét cách mà vụ việc xảy ra.
Điều khiến anh ta bất ngờ là ngay trong ngày hôm đó, anh ta nhận được tin Tôn Nguyệt Lượng bị trượt chân rồi rơi xuống sông trong trận mưa lớn.
Sau đó, anh ta tham gia vào việc tìm kiếm, nhìn thấy hai ông bà đã lừa gạt vợ chồng Tôn Bân.
Anh ta bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của tất cả sự việc. Trong những ngày đó, anh ta liên tục hỏi thăm hai ông bà để biết thêm chi tiết, mong tìm ra kẽ hở trong lời nói của họ.
Nhưng khi tin tức về sự mất tích của Vương Chí được truyền đến, anh ta lại đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh ta xót xa nghĩ, mình là một cảnh sát chẳng làm nên trò trống gì.
Khi nhận được tin vợ chồng Tôn Bân trở về, anh ta cảm thấy bản thân như một kẻ ngoài cuộc.
Diệp Tang Tang nhìn thấy Vệ Thanh Chính đang đứng trước cửa nhà Tôn Bân. Anh ta dừng xe và nhìn chằm chằm vào cô.
Sau đó, cô đỡ Lâm Thục, bước qua Vệ Thanh Chính.
Cô có thể cảm nhận được rằng Vệ Thanh Chính muốn nói lại thôi, úp úp mở mở nhưng rồi ngậm miệng.
Bố mẹ chồng đang được láng giềng vây quanh đi tới, khi thấy mái tóc của họ đã bạc thêm, nước mắt của Lâm Thục lại không kìm được mà trào ra.
Cô ấy không có bố mẹ, ngoài chồng mình ra thì bố mẹ chồng chính là những người tốt nhất mà cô ấy từng gặp.
“Mẹ ơi!” Cô ấy lao vào vòng tay của mẹ chồng, khóc nức nở không thành tiếng.
Lâm Thục được cụ già ôm vào lòng để an ủi, đưa vào trong nhà.
Diệp Tang Tang bị những người trong làng bao quanh, họ nói rằng hai ngày trước nước sông chảy rất xiết, có lẽ không thể tìm thấy được.
“Xin chia buồn, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, sau này vẫn còn có thể có con mà.”
“Đừng trách bố mẹ con, họ cũng chỉ sợ con sẽ trách móc họ mà thôi.”
“Nếu không được, chúng ta sẽ tổ chức một nhóm để tìm kiếm lại.”
Diệp Tang Tang cúi đầu không nói gì, cuối cùng chỉ im lặng gật đầu rồi đi vào nhà.
Cô không ở lại lâu, sau đó mang theo áo mưa ra khỏi nhà.
Lâm Thục đi cùng, cả hai không nói gì, chỉ âm thầm đi tìm.
Những người trong làng thấy vậy cũng không ngăn cản, họ nghĩ rằng vợ chồng họ vừa mới trở về, để họ đi tìm một chút sẽ tốt hơn.
Diệp Tang Tang nhìn dòng sông lớn màu đất vẫn còn chảy xiết, cô nghĩ có lẽ Tôn Bân và Lâm Thục đang hy vọng con gái mình thực sự bị cuốn trôi, như vậy họ còn có chút hy vọng con mình sống sót.
Hai người đi dọc theo bờ sông, phía sau là Vệ Thanh Chính, Tề Gia và Viên Vân đi theo.
Họ nhanh chóng tiến vào khu rừng rậm, dưới khu rừng là dòng sông, Vệ Thanh Chính bước nhanh hai bước về phía trước, gọi: “Tôn Bân.”
Diệp Tang Tang quay đầu lại, nhìn anh ta với vẻ thản nhiên: “Sao thế? Lại định bắt tôi về sao?”
Vệ Thanh Chính cứng họng, bước chân cũng chững lại.
“Vậy nên, tôi có thể biết được chân tướng thực sự không?” Vệ Thanh Chính nhìn họ, một lúc sau thì hỏi ra lời.
Diệp Tang Tang và Lâm Thục đứng dưới bóng cây, hoàn toàn bị che khuất bởi tán lá.
Diệp Tang Tang quay đầu lại, nhìn Vệ Thanh Chính, nắm chặt tay Lâm Thục, trong mắt lộ ra vẻ đau buồn: “Hai vị cảnh sát, nếu có thời gian thì hãy cùng chúng tôi tìm con gái, thay vì đứng đây nói những lời không có căn cứ thế này.”
“Nếu các anh có bằng chứng, xin cứ còng tay vợ chồng chúng tôi rồi đưa ra tòa. Còn có, tôi cũng không thích các anh đi theo chúng tôi, nếu có thể, xin rời đi!” Lâm Thục quay lưng lại, sắc mặt đen kịt, đáy mắt chất chứa nỗi đau sâu thẳm.
Con đường mà họ chọn, cô ấy sẽ không oán trách bất kỳ ai.
Nhưng Vệ Thanh Chính đã hết lần này đến lần khác làm phiền họ, thậm chí suýt làm hỏng kế hoạch, điều này khiến cô ấy vừa sợ hãi vừa tức giận.
Cuối cùng, thù lớn được báo, cô ấy đã có thể yên tâm phần nào, có thể trực diện nói chuyện với vị cảnh sát này.
Thời gian không còn nhiều, cô ấy chỉ muốn ở bên nhau lâu hơn một chút.
Chỉ một chút nữa thôi.
Vậy mà ngay cả điều đó cũng không thể thỏa mãn cho cô ấy được sao?
Vệ Thanh Chính đã từng xử lý rất nhiều vụ án, và đối phó với vô số nghi phạm. Cùng hung cực ác, đáng thương đáng hận, anh ta đã gặp đủ loại.
Nhưng khi nhìn Lâm Thục, lòng anh ta chấn động, cảm nhận được nỗi đau không nói thành lời trong mắt cô ấy. Anh ta mím môi, kéo theo Tề Gia quay trở lại con đường cũ.
“Đội trưởng Vệ, chúng ta vẫn chưa biết được chân tướng thật sự! Anh kéo tôi đi làm gì!” Tề Gia nhất quyết muốn biết sự thật, rõ ràng đối phương đã gϊếŧ bốn người vì mục đích trả thù, sự thật đã rất gần, tại sao lại phải quay lưng bỏ đi.
Vệ Thanh Chính vẫn không nói gì, tiếp tục kéo Tề Gia đi thật xa.
Khi không còn nhìn thấy hai người kia nữa, Tề Gia giật tay khỏi Vệ Thanh Chính:“ Không điều tra nữa sao? Để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật à? Rốt cuộc sự thật là thế nào, chẳng lẽ để anh ta hồ đồ mãi như thế?”
Tề Gia nhìn Vệ Thanh Chính, không hiểu anh ta đang nghĩ gì.
Vì vụ án này, Triệu Thăng hiện vẫn đang nằm viện, Vệ Thanh Chính cũng suýt mất vị trí đội trưởng tổ trọng án.
Cậu ấy thực sự không hiểu.
Vệ Thanh Chính nhìn dòng sông lớn đang cuộn trào: “Hãy để họ có chút thời gian bình tĩnh lại, rồi chúng ta sẽ đi viếng thăm và tiếp tục điều tra, không phải còn manh mối tìm ra thi thể Tôn Nguyệt Lượng hay sao?”
Tề Gia cảm thấy có gì đó ẩn ý trong lời của Vệ Thanh Chính, nhưng vẫn đồng ý đi theo.
Họ có thể tìm thấy thi thể của Tôn Nguyệt Lượng, giành lại công lý cho cô bé, cuối cùng sự thật chắc chắn sẽ được phơi bày.
Nếu cứ tiếp tục tra hỏi vợ chồng Tôn Bân, rất khó có được câu trả lời.
Diệp Tang Tang nhìn về phía người vừa quay lưng lại, nửa thân hình đối diện với cô ấy:“ Đừng giận nữa, chúng ta đi dạo một chút đi.”
Lâm Thục dừng lại một chút rồi quay người bước tiếp.
Cô ấy đã khóc một trận ở Giang Thành, lúc này cảm xúc của đã nguôi ngoai phần nào, bắt đầu lảm nhảm về Nguyệt Lượng.
Phòng phát sóng trực tiếp im lặng lắng nghe tất thảy về cô bé bị hại kia.
Thành tích học tập tốt, xinh đẹp, tính cách hoạt bát và bướng bỉnh, là dòng máu tiếp nối của hạnh phúc mà Lâm Thục đạt được trong cuộc đời.
Cô ấy yêu thương và dạy dỗ con gái hết mực, giá như mọi thứ cứ yên bình như thế thì tốt biết bao.
Cô ấy nhớ lại đêm mưa đó, khi cô ấy ở trong bùn đất, ôm lấy cơ thể tàn tạ, tan vỡ của con gái mình, nước mắt không kìm nổi mà tuôn rơi.
Cô ấy đẩy Tôn Bân ra khi ‘anh ta’ cố gắng ôm lấy con gái, vừa khóc vừa hỏi tại sao ‘anh ta’ lại làm thêm giờ ở trường mà không đón con gái về.
Trong mắt Tôn Bân đầy sự đau khổ, ‘anh ta’ quỳ xuống đất, đấm vào người mình.
‘Anh ta’ hối hận, hối hận vì sao không đón con, chỉ vì con gái nói muốn tự mình về nhà nên ‘anh ta’ đã để cô bé tự về.
Nỗi đau thiêu đốt lòng ngực, cơn giận như sóng cuộn dâng trào.
Lâm Thục muốn báo cảnh sát, bắt kẻ cầm đầu.
Nhưng ngay khi cô ấy rút điện thoại ra, một bàn tay lớn đã giữ lại.
Việc có bắt được hung thủ hay không vẫn chưa rõ, kẻ đó rõ ràng là tội phạm có kinh nghiệm, rất khó để có chứng cứ chứng minh.
Và kể cả có bắt được, thì sao? Có thể hắn sẽ chỉ bị giam mười mấy, hai mươi năm rồi lại được thả.
Thay vì để bọn chúng gây hại cho xã hội, chi bằng họ tự tay nhổ cỏ tận gốc, báo thù rửa hận.
Sau ba tháng vất vả tìm hiểu từ nhiều nguồn, họ phát hiện ra rằng hung thủ là người đến cả cảnh sát còn chưa bắt được, điều này càng củng cố niềm tin vào quyết định ban đầu.
“Chúng ta phải tự mình trả thù.”
Chỉ với một câu nói, họ bắt đầu một loạt kế hoạch.
Họ nghỉ việc, chuẩn bị công cụ, tìm nơi ẩn náu của đối phương, rồi thuê nhà để bắt đầu kế hoạch.
Ở phía bên kia, thông qua việc điều tra kỹ lưỡng, họ đã xác định được địa điểm giấu xác.
Ở Giang Thành, tổ trọng án đã tìm được bà chủ của cửa hàng tạp hóa nhỏ, người xác nhận rằng Tôn Bân đã đến thuê nhà và rời đi sau vụ việc.
Mọi thứ, cuối cùng liệu có được phơi bày ra ánh sáng không?
Càng đến gần hồi kết, khán giả càng thêm căng thẳng.
Nếu cảnh sát bắt giữ và tuyên án Diệp Tang Tang, thì phó bản này sẽ thất bại.
[Bức huyết thư của một người, cầu xin đừng thất bại!]
[Tôi thực sự tò mò, liệu có thể đạt được cái kết cứu rỗi hoàn mỹ hay không?]
[Cứu tôi, đã xem lâu thế này, nếu thất bại thì thật sự rất uổng.]
Diệp Tang Tang và Lâm Thục biết rõ động tĩnh của Vệ Thanh Chính, họ đã chôn cất đứa con tại phần mộ gia đình và lặng lẽ chờ cảnh sát điều tra.
Họ leo lên núi, đi điều tra khắp Lâm Thành, nhưng không có bất kỳ manh mối nào rõ ràng.
Họ gây ra tội ác chỉ vì muốn con gái mình được yên nghỉ, sẽ không làm tổn hại thêm bất kỳ mạng sống nào khác.
Không khí trong gia đình lúc này dường như đã bình yên như trước khi Nguyệt Lượng gặp chuyện.
Diệp Tang Tang đi mua thịt và rau, cùng với rượu, sau đó ngồi xuống dọn lên bàn.
Chiếc bàn ngày thường dành cho năm người, giờ thiếu mất một chỗ.
"Ăn thôi, ăn thôi! Mừng vì Nguyệt Lượng của chúng ta có thể yên nghỉ rồi." Diệp Tang Tang cố nở nụ cười, nâng cốc lên.
Lâm Thục cũng nâng cốc: "Bố, mẹ, hai người vất vả rồi, tuổi tác đã cao mà vẫn phải lo lắng cho bọn con."
Ông bà nhìn nhau, trong mắt đầy lệ, gật đầu liên tục.
Không ai động vào thức ăn trên bàn, chỉ uống rượu từng ly một, uống đến khi say mèm.
Nước mắt hòa cùng rượu cay tràn vào dạ dày.
[Thật khó khăn, tôi có chút khâm phục Tôn Bân.]
[Nguyệt Lượng yên nghỉ đi nhé.]
[Tất cả đều là những người yêu thương cô bé, nếu ông trời có linh thiêng, Nguyệt Lượng kiếp sau sẽ hạnh phúc!]
Buổi tiệc rượu kéo dài rất lâu, Diệp Tang Tang nhìn hai người già đã say khướt, cô đỡ họ vào phòng.
Nhớ lại những giọt nước mắt nơi khóe mắt của bố mẹ chồng, Lâm Thục đứng trong phòng khách, cố nở một nụ cười: "Đi đi, anh đã làm đúng với Nguyệt Lượng rồi, em không trách anh nữa."
"Cảm ơn em, A Thục." Cuối cùng Diệp Tang Tang cũng biết Tôn Bân gọi cô ấy là gì.
Cô cũng hiểu tại sao Tôn Bân không để Lâm Thục ra tay cùng mình.
[Tôi có một dự cảm không lành.]
[Còn điều gì mà chúng ta chưa biết!]
[Tôi đã dự đoán được điều này, Tôn Bân không thể chịu đựng tội lỗi. Họ muốn để tất cả tội lỗi chấm dứt cùng với cái chết.]
Hàng ngàn người trong phòng phát sóng trực tiếp đều sững sờ, dường như họ chưa bao giờ nghĩ đến con đường này.
"Lách tách"
Những hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, nhỏ xuống mặt đất, lá cây và mái hiên, hơi ẩm lan tỏa khắp nơi.
Sự ra đi của người thân, hệt như cơn mưa lớn này, đến thật bất ngờ.
Nhưng điều còn đọng lại trong lòng, là sự ẩm ướt mà cơn gió chẳng thổi tan sau bao năm tháng.
Khi con gái mất, trời cũng mưa lớn như vậy.
Khi gϊếŧ chết Vương Thuận, mưa cũng lớn thế này.
Và giờ, Tôn Bân cũng chết dưới cơn mưa này.
Diệp Tang Tang bước vào màn mưa, chậm rãi đi về phía cây cầu lớn ở phía Đông của thôn.
Dự liệu việc kết thúc bằng cái chết không phải điều khó khăn, tam quan một người có thể bị bóp nghẹt bởi một sự việc nào đó, nhưng không thật sự vỡ tan.
Tôn Bân là một vị thầy giáo, anh ta đã luôn cống hiến hết mình cho công việc.
Nỗi đau khi gϊếŧ người, sẽ không vì trả thù mà giảm đi.
Những cảnh tượng tàn nhẫn sẽ giống như cơn ác mộng ám ảnh suốt đời.
Anh ta không muốn gia đình mình phải chịu cái tiếng là thân nhân của một kẻ gϊếŧ người.
Anh ta là một người chính trực và lương thiện, chỉ là tạm thời trở thành biểu tượng của tội lỗi.
Diệp Tang Tang bước từng bước lên cầu, nhìn dòng nước đen ngòm của con sông.
Chỉ khi nhảy xuống, mọi chuyện mới có thể kết thúc.
Từ xa, Vệ Thanh Chính đang chạy như điên về phía cô.
Anh đã biết tất cả mọi chuyện.
Cơn mưa lớn làm mờ tầm nhìn của cả hai, tạo cảm giác mọi thứ không còn chân thật nữa.
“Chúng tôi vẫn chưa có bằng chứng để chứng minh thầy là hung thủ, nên thầy đi xuống đi.” Vệ Thanh Chính vịn vào lan can, đứng cách Diệp Tang Tang ba mét.
Tề Gia đứng phía sau, nét mặt bối rối.
Cậu ấy nhớ lại hình ảnh cô bé đã thối rữa nhưng được chắp vá hoàn chỉnh trong chiếc quan tài, da thịt được khâu vá và mặc trên mình bộ váy, gương mặt không thể phân biệt nổi nước mắt hay là nước mưa.
Giờ đến cả bố của cô bé cũng phải chết sao?
Cậu ấy chịu đả kích cực mạnh.
Diệp Tang Tang đứng sau lan can nhìn họ, cô vốn dĩ không hiểu, tại sao nhất định phải chết.
Không có bằng chứng, ‘anh ta’ có thể sống tốt, tiếp tục cuộc sống trong thế giới này.
Cô đã sớm đoán được, từ những thông tin tiết lộ trong trò chơi thực tế ảo, có thể thấy cảnh sát hiểu rất rõ nội tình của vụ án.
Nhưng tại sao vụ án vẫn chưa được khép lại, tại sao lại thông báo với công chúng rằng không tìm ra hung thủ.
Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là hung thủ không cách nào bị xét xử.
Tình huống nào mới không bị xét xử.
Diệp Tang Tang nghĩ đến cái chết.
Sự lạnh lùng ban đầu của Lâm Thục cũng đã có câu trả lời.
Cô ấy muốn giả vờ như căm ghét chồng, đổ toàn bộ lỗi về cái chết của con gái lên anh ta, để giảm bớt nỗi đau của mình.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không làm được điều đó, cuối cùng cô ấy đành thỏa hiệp, lựa chọn thản nhiên chấp nhận kết cục này.
Và Tôn Bân không để cô ấy ra tay là vì anh ta muốn cô ấy có thể chăm sóc cho bố mẹ, cùng nhau sống sót và nương tựa vào nhau.
Vợ anh ta không có bố mẹ, sau một vài năm nữa, nỗi đau cuối cùng cũng sẽ qua đi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt mọi việc, Diệp Tang Tang thản nhiên chấp nhận.
Cô nhìn Vệ Thanh Chính: "Anh không thể thay đổi điều gì, đây là một ván cờ chết. Anh là một cảnh sát tốt."
Sự kiên trì và niềm tin của anh ta, đối với Diệp Tang Tang mà nói, là kiến thức trong sách vở được hiện thực hóa trên con người của Vệ Thanh Chính.
"Xin lỗi." Vệ Thanh Chính một tay nắm chặt lan can, gân xanh nổi lên, nhìn Diệp Tang Tang, nói với sự trịnh trọng tuyệt đối.
Nếu họ có thể bắt được những người đó sớm hơn, có lẽ bi kịch đã không xảy ra.
Diệp Tang Tang lắc đầu nói: "Lâm Thục không ra tay, đừng điều tra cô ấy nữa. Tất cả thuốc đều do tôi tự mua qua một vài người, cô ấy sẽ không lấy trộm."
“Thầy Tôn xuống đi, tôi sẽ giúp thầy, trước tiên hãy xuống đi... Xuống đây...” Trong giọng nói của Vệ Thanh Chính mang theo cầu khẩn và cảm giác bất lực sâu sắc.
Diệp Tang Tang nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy dưới bóng đêm, rồi buông tay khỏi lan can: “Mọi chuyện kết thúc rồi.”
"Đừng!!!"
Vệ Thanh Chính lao nhanh về phía trước, cố gắng nắm lấy bàn tay gần ngay trước mắt mình.
Tề Gia đã tiến sát đến gần Diệp Tang Tang, nhưng cô hành động quá nhanh.
"Bõm."
Âm thanh rơi xuống nước vang bên tai, nước bao quanh cơ thể khiến cô cảm nhận được sự ngạt thở mạnh mẽ.
Cảm giác đó không kéo dài lâu, thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Hình mô phỏng của cô lơ lửng bên cạnh, nhìn Tôn Bân nhắm mắt lao vào dòng nước mà không chút do dự.
[A a a a a a a a a a a! Phó bản "Taxi Đêm Mưa" đã kết thúc!!!]
[Dù vẫn còn chút buồn nhưng tôi phải nói rằng chị Tang thật ‘trâu’!]
[Trời ơi, độ khó của phó bản này cao thật! Chị Tang là người đầu tiên hoàn thành phó bản phải không? Phải không?]
Rất nhanh, trong không gian tối mờ của trò chơi, một màn hình phát ra ánh sáng màu xanh nhạt hiện lên trước mặt Diệp Tang Tang.
[Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang đã hoàn thành xuất sắc phó bản "Taxi Đêm Mưa". Đánh giá: SSS.]
[Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang là người đầu tiên vượt qua phó bản "Taxi Đêm Mưa". Thông báo toàn hệ thống.]
[Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang đã nhận được phần thưởng nhiệm vụ hạng SSS: 3 điểm thuộc tính cơ thể có thể tự do phân phối vào thuộc tính cơ bản.]
[Chúc mừng người chơi đã nhận được phần thưởng người đầu tiên vượt qua: 1 thẻ lưu trữ cốt truyện (với thẻ này, bạn có thể quay lại điểm cốt truyện mong muốn và thực hiện lại nhiệm vụ trò chơi).]
[Xin mời người chơi chọn thoát hoặc tiếp tục phó bản tiếp theo.]
Diệp Tang Tang chọn thoát, quay về giao diện cá nhân trong trò chơi.
Lúc này, trên đầu trò chơi hiện ra thông báo toàn hệ thống.
Diệp Tang Tang không quan tâm đến sự phấn khích của khán giả, cô thêm tất cả điểm thuộc tính cơ bản vào thể lực.
Trò chơi phản hồi rất nhanh, các thuộc tính cơ thể của Diệp Tang Tang thay đổi ngay lập tức.
[ID trò chơi: Diệp Tang Tang]
[Tinh thần: 8 (10)]
[Trí tuệ: 8 (10)]
[Thể lực: 6 (10)]
[Chúc mừng bạn đã đạt được thể lực trên mức tiêu chuẩn. Từ nay về sau, những vụ án cần đến sức mạnh sẽ không còn quá khó khăn đối với bạn nữa!]
Diệp Tang Tang xem xong, tiện tay tắt màn hình ảo trước mặt.
Sau khi ước tính thời gian đã bỏ qua, Diệp Tang Tang chọn ngẫu nhiên phó bản mới và nhấn bắt đầu.
[???]
[Tôi không nhìn nhầm chứ? Chị Tang đã bắt đầu ngay rồi sao?]
[Không cần điều chỉnh tâm trạng sao?]
Phần bình luận đều là những dấu chấm hỏi.
Chị Tang, chờ đã! Chị siêng năng đến đáng sợ luôn đó!
Trước khi khán giả kịp phản ứng, Diệp Tang Tang đã đứng trong hiện trường vụ án đầy máu me.
Máu đã khô đen trên mặt đất, đôi mắt mở to không nhắm lại nhìn thẳng vào Diệp Tang Tang.
"Hung thủ?" Diệp Tang Tang lạnh lùng cất tiếng.
Diệp Tang Tang đã thử dùng nó cắt đùi lợn tại nhà của Tôn Bân.
Có Lâm Thục hỗ trợ Diệp Tang Tang làm thí nghiệm, âm thanh trong đêm khuya không đủ gây chú ý.
Cô trói chặt chân giường rồi lót vải bông, đầu giường cũng phủ bông để tránh khi đối phương tỉnh dậy lại giãy giụa dữ dội tạo ra tiếng động.
Để có thể giảm bớt việc dọn dẹp, Diệp Tang Tang đã mua rất nhiều màng ni lông, sau đó dùng băng dính cố định chúng lên tường, giường, sàn nhà và cửa.
Vì bị lôi kéo qua lại, dưới ánh đèn, màng ni lông phản xạ ánh sáng, hệt như một tấm lụa mỏng, còn có chút đẹp mắt.
Diệp Tang Tang rất hài lòng với sự bố trí của mình.
Ở mức độ nào đó, nó là một vũ khí có sát thương cực lớn, công cụ này đắc lực đến mức khiến cô không nỡ rời tay.
Diệp Tang Tang cầm lên thao tác thử, nụ cười trên mặt cô càng lớn hơn.
Máy quay livestream quay cận mặt cô, phòng phát sóng trực tiếp vang lên tiếng hét kinh hoàng liên tiếp.
[A a a a a! Quay cận mặt kẻ tội phạm, hệ thống livestream thông minh thật vô lương tâm mà!]
[Bạn đằng trước à, nó là máy móc, là trí tuệ nhân tạo, vốn dĩ không có trái tim!]
[Oa oa oa oa oa, tôi muốn về nhà gọi mẹ, tôi sợ quá.]
Nét mặt của Diệp Tang Tang không có vẻ gì là dữ tợn, thậm chí còn mang theo chút ấm áp, nhưng ý cười và sự hưng phấn như muốn tràn ra mắt cô. Cộng với những gì cô đang làm, mọi người bỗng thấy da đầu mình tê dại.
Khi máy cắt của Diệp Tang Tang chuẩn bị chạm vào da, còn chưa kịp cắt xuống, cô đã phát hiện ra một điều rất thú vị.
Mắt của đối phương đang chuyển động.
Nghĩ lại thì, lúc này thuốc mê của Vương Chí cũng đã hết tác dụng rồi.
Nói cách khác, gã đã tỉnh.
Gã nhận ra rằng mình không thể nói được.
Miệng bị nhồi đầy, cả một chiếc khăn mặt nhồi nhét trong miệng, khiến cổ họng gã không thể cử động.
Gã vẫn chưa nhận ra bản thân sắp bị phân thây nên lựa chọn giả vờ ngất, coi đây chỉ là một vụ bắt cóc bình thường để dò la tình hình thôi?
Ngay lúc này, cô nảy sinh một ý nghĩ xấu xa.
Phòng phát sóng trực tiếp nhìn Diệp Tang Tang đột nhiên ngừng tay, đầu đầy dấu chấm hỏi.
[Vương Chí tỉnh rồi, tôi vừa thấy cổ họng gã cử động.]
[Trực giác mách bảo tôi rằng, chị Tang lại sắp làm chuyện gì rồi.]
Những suy nghĩ trong bình luận tình cờ trùng khớp với ý nghĩ của Diệp Tang Tang, cô nhìn đối phương, khẽ nói: "Mở mắt ra xem đi."
Cô thì thầm như quỷ dữ, nâng cao máy cắt trong tay lên cho đối phương thấy.
Vương Chí vốn muốn giả vờ, nhưng âm thanh "xè xè xè" bên tai quá kỳ quái, gã không thể kiềm chế nỗi sợ hãi của mình mà mở mắt ra.
Giây tiếp theo, máy cắt chỉ còn cách mắt gã đúng một centimet.
Lưỡi cưa quay nhanh ngay trước mặt khiến gã tức khắc kinh hoàng đến mức nghẹt thở, toàn thân cứng đờ trên giường.
[A a a a a! Thật kinh khủng, hức hức, cố tình chuyển góc quay để dọa chúng tôi đúng không!]
[Tôi vứt cả điện thoại đi rồi! Máy cắt dí sát mắt luôn!]
[Chị Tang không phải con người, hệ thống livestream thông minh mày cũng không còn tính người nữa đúng không?]
Bình luận bắt đầu phát điên, toàn bộ đều bị kí©h thí©ɧ đến tột độ.
Người sợ hãi nhất chính là người trong cuộc.
Gã muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, nhưng thực tế thì gã không dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần nháy một cái là sẽ vừa hay lấp đầy khoảng cách giữa mắt gã và lưỡi cưa.
"Thật kí©h thí©ɧ phải không?" Diệp Tang Tang hỏi.
Vương Chí không dám trả lời, cũng không thể trả lời.
Diệp Tang Tang nhìn Vương Chí sợ đến mức tè ra quần, rút lại máy cắt: "Giờ tao làm lại nhé!"
Giọng nói đó liền khiến Vương Chí kích động, gã bắt đầu giãy giụa.
Lúc này, gã còn có gì để không hiểu nữa, đối phương không phải đang bắt cóc, mà là muốn gϊếŧ người phân xác.
Nghĩ đến sự tàn nhẫn của đối phương đối với Chu Cường và những người khác, gã càng giãy giụa mạnh hơn, điên cuồng vùng vẫy.
Cái giường bị rung chuyển bởi sự giãy giụa của người đàn ông trung niên, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Diệp Tang Tang mỉm cười, cắt đúng phần tay hệt như trong nhiệm vụ trò chơi, từ khớp ngón tay đến cánh tay.
Để giữ cho Vương Chí tỉnh táo, Diệp Tang Tang đã học một số kiến thức chuyên môn từ Lâm Thục.
Vương Chí đau đớn đến ngất đi, rồi tỉnh lại, rồi lại ngất đi, lặp đi lặp lại trong cái vòng luẩn quẩn vô tận đó.
Gã cố gắng hết sức để phát ra một tiếng gầm thấp từ cổ họng, nhưng đáng tiếc là âm thanh quá nhỏ, không thể truyền ra ngoài.
Ba phút sau, Vương Chí đã mất bàn tay phải.
Diệp Tang Tang không có ý định dừng lại, cô tiếp tục với tay trái.
Sau khi xử xong tay trái, cả căn phòng bị máu bắn lên tung tóe khắp nơi khiến nó hệt như địa ngục.
Máu trên tấm màng nhựa chảy theo những nếp gấp, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lúc này Vương Chí hít vào thì nhiều nhưng thở ra không được bao nhiêu.
Trong phòng livestream, mọi người đều hoàn toàn tê liệt khi nhìn vào những lớp mosaic dày đặc trên màn hình.
Diệp Tang Tang ra tay, hiệu ứng làm mờ phủ kín chặt chẽ đến mức không có một kẽ hở.
Ngay khi Diệp Tang Tang chuẩn bị bắt đầu cắt chân trái, tiếng ồn ào từ bên ngoài cửa sổ vọng vào.
"Đại ca mất tích rồi, mọi người mau đi tìm xung quanh xem sao!"
"Hỏi thăm những người quanh đây đi."
"Chết tiệt, bị chơi khăm rồi, dám đánh thuốc luôn cơ đấy!"
Đôi mắt Vương Chí lập tức sáng lên, hai chân còn lại bắt đầu giãy giụa, cố gắng thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.
Bởi vì gã nghe thấy, tiếng ồn ào bên ngoài là giọng của đàn em gã.
Chỉ cần có thể tạo ra tiếng động, để đối phương nghe thấy được thì gã sẽ được cứu!
Dù đã mất rất nhiều máu nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến gã cố gắng nâng chân và di chuyển.
Gã liều mạng xê dịch chân mình, dù cho bản thân đau đến mức cả cơ thể run rẩy.
Nhưng rất nhanh, ánh sáng trong mắt Vương Chí tắt lịm, bởi vì dù gã có giãy dụa thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.
Gã cố gắng mở miệng, nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.
Ngược lại, do la lên sẽ sinh ra cảm giác buồn nôn, gã muốn ngăn không nôn ra, bắt đầu trợn mắt trắng.
Diệp Tang Tang lẳng lặng nhìn gã chằm chằm, cô biết rõ tác dụng của loại thuốc đó, kéo dài được hai tiếng đã rất tốt.
Chỉ cần có người có khả năng kháng thuốc tốt một chút, khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ đánh thức những người khác.
Vương Chí biến mất, những người này không tìm thấy, đương nhiên sẽ tìm kiếm khắp nơi.
Nếu Diệp Tang Tang đoán không sai, nhân chứng sắp tới rồi.
Đây cũng chính là lý do ‘anh ta’ dùng xe taxi.
Cô đi tới bên cửa sổ, kéo chiếc rèm làm từ ga giường và màn ni lông ra, như những người khác, hé cửa sổ nhìn ra ngoài.
Khu nhà ổ chuột đông đúc, nhiều người bị tiếng động làm thức giấc, bật đèn và nhìn ra ngoài.
Có người lên tiếng hỏi chuyện gì đang xảy ra, bọn côn đồ bắt đầu đe dọa những người đó, rồi hỏi xem họ có thấy Vương
Chí hay bất kỳ người khả nghi nào đến đây không.
Giọng điệu hung dữ, có vẻ như chỉ cần một lời trái ý là chúng sẽ lao vào đánh đập đối phương ngay lập tức.
Một số người lầm bầm một cách bực bội, có người trả lời rằng họ đã thấy một chiếc taxi đến đây hơn một tiếng trước, rồi nhanh chóng rời đi.
Vào đầu những năm 2000 không giống như thời nay mà hầu như nhà nào cũng có xe, đặc biệt là những ngôi nhà trong khu ổ chuột thường có cách âm kém, nên mỗi khi có xe đi ngang qua, ánh đèn và tiếng động cơ xe rất dễ gây chú ý, nhiều người sẽ dỏng tai nghe xem xe đi về hướng nào, đến lúc nào và đi lúc nào.
Bọn côn đồ nghe thấy câu trả lời này, bắt đầu gọi điện tìm người hỏi thăm.
Những người này vẫn còn ở bên ngoài, nhưng Diệp Tang Tang không định quan sát thêm nữa, cô đóng cửa sổ lại và kéo rèm xuống.
Căn phòng nhỏ kiểu cũ này có cửa sổ và cửa ra vào ở ngay bên cạnh, Diệp Tang Tang nhìn thấy máu dính trên cửa, ca thán một tiếng việc dọn dẹp sau đó sẽ rất khó khăn.
Lúc này Vương Chí hoàn toàn tuyệt vọng, rõ ràng sự sống chỉ cách gã đúng một bước, nhưng gã đã không còn hy vọng sống sót nữa.
Giá mà gã biết trước, nếu lúc đó gã không đi gây sự, không ngờ rằng bố của cô bé đó lại tàn nhẫn đến vậy.
Diệp Tang Tang nhìn vào mắt đối phương, gã đang cảm thấy hối hận sao?
Nhưng bây giờ đã quá muộn, huống chi đối phương chỉ đang hối hận, chứ không phải đang ăn năn về những việc gã đã làm.
Chút hậu quả còn lại đã được giải quyết, Diệp Tang Tang tiếp tục công việc của mình.
Tất cả những kẻ đã gϊếŧ người phân xác đều biết, phần khó nhất trong việc phân xác, là đầu.
Một bộ phận được xương cốt bao bọc, việc phân tách nó thực sự khá khó khăn.
Sau khi hoàn thành công việc phân xác, Diệp Tang Tang nhìn vào phần đầu còn lại, thở dài một tiếng, quyết định giữ nguyên như trong nhiệm vụ trò chơi, không thực hiện thêm bất kỳ thao tác thừa nào.
Đến cuối cùng, Vương Chí vẫn không thể thốt ra một lời.
Diệp Tang Tang hoàn tất mọi việc, lặng lẽ cất kỹ những mảnh vụn thịt của Vương Chí.
Cất kỹ rồi, tiếp theo chính là công việc dọn dẹp yêu thích nhất của Diệp Tang Tang.
May mắn là rèm cửa cũng được che chắn, sau khi thay quần áo, Diệp Tang Tang bắt đầu cẩn thận thu gom các tấm ni lông.
Sau khi thu gom xong, cô đeo găng tay, ủng và mũ, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm những dấu vết còn sót lại.
Máu dính trên cửa, nhỏ xuống sàn, thấm vào các ván giường.
Chơi đùa một lúc thì vui, đến khi dọn dẹp rồi thì tốn công như ở lò hoả táng.
Diệp Tang Tang phải mất khá nhiều thời gian mới có thể dọn dẹp xong, khi trời vừa hừng sáng, cô mang theo hành lý và bước ra khỏi cửa.
Ném xa chôn gần, Diệp Tang Tang chọn chôn xa.
Lái xe, đào đất rồi chôn xác xuống, sau đó dọn dẹp phần còn lại trong xe.
Rồi mới trở về căn phòng đã thuê, cưỡng ép bản thân dọn dẹp lần nữa, xịt thuốc để khử đi mùi máu cùng các loại mùi khác.
Sau khi trả phòng như quy trình bình thường, cô rời đi.
Chủ nhà đã xem qua phòng, hoàn lại tiền đặt cọc.
Bà chủ đã gặp nhiều người làm công như vậy, việc đổi phòng cũng là điều thường thấy.
Điểm này có chút khác biệt so với thực tế, vụ án thực sự đã xảy ra trong một căn nhà ở vùng hoang vu.
Nhưng điều đó với Diệp Tang Tang mà nói thì không quan trọng, việc hoàn thành nhiệm vụ trò chơi mới là điều tiên quyết.
Cô quay trở lại căn nhà đã thuê chung với Lâm Thục, chờ đợi cuộc gọi đến.
Khi biết về cái chết của Vương Chí, Lâm Thục lại không cảm thấy quá vui sướиɠ, cô ấy vừa khóc vừa cười, cũng trở nên càng thêm chán nản.
[Ôi, điều này quá bình thường, thù lớn đã báo xong, nhưng cũng mất đi điều duy nhất chống đỡ cô ấy sống sót.]
[Nhiệm vụ có vẻ sắp hoàn thành xong rồi nhỉ! Giờ chỉ còn xem có bị bắt hay không thôi.]
[Tôi có tội, trong hiện thực Tôn Bân không bị bắt, tôi lại cảm thấy có chút may mắn.]
[Có cảm giác không chắc lắm, nhưng có thể là trong hiện thực họ đã không công bố nội tình nên khiến người ta vẫn nghĩ đây là một vụ án chưa có lời giải, dù đã có nhiều chi tiết đến vậy rồi.]
Câu nói này khiến nhiều người trong phòng livestream im lặng, cảm xúc lẫn lộn.
Còn về Diệp Tang Tang trong trò chơi, mọi người đều biết đây là trò chơi thực tế ảo, ngay cả khi bị bắt và không hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, cô vẫn có thể bắt đầu lại thêm lần nữa.
Sau đó là sự chờ đợi vô tận như thể mỗi ngày trôi qua như một năm dài đằng đẵng, họ đang chờ đợi, hoặc là sự phán quyết, hoặc là khoảnh khắc chôn vùi tất cả tội lỗi này.
Đến ngày thứ ba, Diệp Tang Tang và Lâm Thục nhận được cuộc điện thoại từ quê nhà.
Cuộc điện thoại này báo hiệu cho điều gì, tất cả mọi người đều biết rõ.
Lâm Thục cố giữ bình tĩnh, nắm chặt tay, như đang hàn huyên mà hỏi: “Ông nội cháu nó ơi, mọi việc vẫn ổn chứ?”
Nói xong cô ấy nhắm mắt lại, chờ đợi bên kia báo tin.
“Mấy hôm trước nước lũ dâng lên, Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng rơi xuống sông rồi biến mất…” Giọng nói nghẹn ngào hoảng hốt vang lên, mang theo tiếng nức nở.
Sau khi câu nói vừa dứt, chiếc điện thoại nhỏ xíu trong tay Lâm Thục trượt xuống, ngay khoảnh khắc đó, cô ấy bị bao phủ bởi một nỗi buồn khôn tả.
Ông nội của con gái cô ấy nói rằng, con gái họ Tôn Nguyệt Lượng đã "mất tích" vài ngày, bảo hai vợ chồng về ngay.
Trong điện thoại, ông khóc nghẹn ngào, đều là bộc lộ chân thành.
Bởi trước đó họ không thể khóc, vì sẽ bị người khác nhận ra điều bất thường. Nghẹn lâu như thế, giờ cuối cùng họ có thể khóc mà không cần lo lắng bất kỳ ai.
Tiếng khóc nức nở khiến nước mắt Lâm Thục tuôn như mưa, cả người cô ấy chìm trong sự sụp đổ hoàn toàn.
Con gái cô ấy, Nguyệt Lượng của cô ấy.
Mặc dù biết rằng đó chỉ là một lời nói dối, rằng con gái cô ấy đã chết từ lâu, nhưng khi nghe những lời này, tim cô ấy vẫn đập loạn, trái tim cô ấy đau nhói như bị hàng ngàn mũi kim đâm.
Đau quá, đau quá.
Lúc này, nỗi đau của cô ấy cứ từng chút, từng chút một tràn lên trong lòng.
Cô ấy ngồi sụp xuống, đôi mắt đẫm lệ nắm chặt điện thoại, giọng nói run rẩy thốt lên những lời đã soạn sẵn: “Chúng con, chúng con sẽ về ngay… tìm… tìm Nguyệt Lượng…”
Nói xong, cô ấy lấy tay che miệng, cố gắng kìm lại.
Nhưng nỗi đau cơ bản là không thể kìm nén, cô ấy nhanh chóng bật khóc thành tiếng, như thể muốn giải tỏa tất cả cảm xúc trong khoảnh khắc này.
"Hu hu hu hu hu"
"A a a a a a a a a a a a a a"
"A a a a a a a a a a a a a a a a"
Tiếng thét ấy thảm thiết như tiếng hót cuối cùng của chú chim trước khi chết, trong khoảnh khắc đó, nỗi đau đớn và tuyệt vọng vì mất con gái của cô ấy như đã thực sự hoá thành hình.
[Không thể chịu nổi nữa, tôi không thể chịu nổi được nữa, quá đau đớn rồi.]
[Thật quá bi thương.]
[Hu hu hu, con bé tên Nguyệt Lượng, cô bé chính là mặt trăng của bố mẹ bé!]
[Nguyệt Lượng chắc chắn là một cô gái rất tốt, mẹ cô bé không thể chịu nổi việc mất đi cô bé!]
Nỗi đau là thứ dễ lây lan, phòng livestream cũng tràn ngập tiếng than thở, ai cũng cảm nhận được nỗi đau đớn tột độ này.
Diệp Tang Tang mím môi, đôi tay luống cuống, cuối cùng ngồi xổm xuống, ôm đầu của Lâm Thục vào lòng, trong mắt hiện lên chút lúng túng.
Cô không biết phải thể hiện biểu cảm gì, cô cảm thấy mình như thể bị tách ra khỏi những cảm xúc này, nhưng trong lòng lại có chút xúc động.
Cô cứ ôm lấy Lâm Thục như thế, cho đến rất lâu sau, khi cảm xúc của cô ấy dịu lại.
Khi đã bình tĩnh, hai người bắt đầu lên đường về nhà.
Bầu trời đen kịt như báo hiệu cơn bão sắp đến, Diệp Tang Tang lái xe, sau khi dọn dẹp sơ qua, cả hai bắt đầu khởi hành.
Khi xe của họ vừa rời khỏi cổng, cảnh sát cũng nhận được tin về việc Vương Chí, kẻ đang bị truy nã, đã mất tích.
Dĩ nhiên là đám côn đồ không báo cảnh sát, lúc này chúng vẫn tin rằng việc tự mình tìm kiếm, rồi tự cứu Vương Chí ra để trả thù cho đại ca là cách làm đúng đắn.
Chúng hoàn toàn không biết rằng Vương Chí không chỉ đơn giản là bị bắt cóc, mà là bị trả thù.
Đến khi cảnh sát nhận được tin tức Vương Chí tìm tới cửa, thẩm vấn đám côn đồ, chúng mới biết rằng Vương Chí đã mất tích ba ngày.
Sau khi bị đánh thuốc mê, gã bị kéo ra khỏi chỗ ở của mình.
Trong ba ngày qua, đám côn đồ cứ lởn vởn quanh nơi Vương Chí mất tích, hiện trường đã bị phá hủy hoàn toàn.
Cảnh sát tập trung vào quán thịt nướng, nhận được một bức phác thảo chân dung tội phạm hoàn toàn khác với những gì Vệ Thanh Chính mong đợi.
Khoảng thời gian vàng 48 giờ để phá án đã trôi qua mà không mang lại một chút kết quả nào.
Mọi nỗ lực đều trở nên vô ích, thời hạn điều tra và bắt giữ đã hết, tất cả bị phê bình thậm tệ.
Không tìm được người, Vương Chí hoàn toàn biến mất, vụ án rơi vào bế tắc.
Nhiều người bắt đầu có ý định từ bỏ vụ án này.
Bên ngoài cũng bắt đầu xuất hiện nhiều tin đồn, rằng vụ án này là do có người thay trời hành đạo để trừng phạt kẻ ác.
Chuyện này lại càng khiến cho sĩ khí của mọi người bị đả kích.
Trong tổ trọng án số ba, chỉ có Vệ Thanh Chính vẫn tiếp tục điều tra phía Lâm Thành.
Sau một khoảnh khắc mơ hồ ngắn ngủi, anh ta quyết định kiên định tin tưởng vào trực giác của mình, không còn bị lung lay nữa.
Nếu giả định Tôn Bân là nghi phạm, và Vương Thuận, Chu Cường, Tưởng Kiến Sinh và Vương Chí đã phạm phải những tội ác đủ nghiêm trọng để bị trả thù, thì vụ án này hẳn phải có một nạn nhân để kết nối thành một chuỗi sự kiện.
Trong một gia đình, thường thì những tình cảm gắn bó nhất sẽ đến từ vợ và con gái.
Anh ta từng nghĩ rằng Lâm Thục rất có thể là nạn nhân, nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc trong phòng hỏi cung sau khi bắt giữ cô ấy, anh ta lại nhận định có vẻ như cô ấy không phải là nạn nhân đó.
Vậy thì chỉ còn một người, đó là con gái của họ.
Khi xem lại mục thành viên trong gia đình, anh ta có tìm thấy thông tin của một cô bé mười hai tuổi tên là Tôn Nguyệt Lượng.
Nguyệt Lượng, nghĩa là ánh trăng trong trẻo, là biểu tượng của ánh sáng dịu dàng và đẹp đẽ.
Cái tên này chứa đựng rất nhiều sự mong đợi của vợ chồng họ.
Là giáo viên và y tá, làm sao họ có thể nhẫn tâm bỏ lại con gái, rời khỏi quê hương để đến Giang Thành được cơ chứ.
Dựa trên những suy đoán này, Vệ Thanh Chính dẫn theo Tề Gia đến Lâm Thành.
Điều khiến Vệ Thanh Chính chắc chắn về suy đoán của mình là việc Tôn Nguyệt Lượng chuyển trường, về quê học tập.
"Tôn Bân và Lâm Thục đều là những người bố mẹ hết mực yêu thương con cái, nếu không có nguyên do, họ sẽ không bao giờ làm những việc như thế!" Vệ Thanh Chính giải thích với Tề Gia, người mà đến tận bây giờ vẫn chưa hiểu được vấn đề.
Tề Gia suy nghĩ kỹ lại và hiểu ra ý của Vệ Thanh Chính.
Tôn Bân là giáo viên, làm sao có thể để cô con gái có thành tích xuất sắc của mình chuyển trường vào thời điểm quan trọng như lúc ôn thi cấp hai thế này được chứ.
Nắm được điểm mấu chốt, họ bắt đầu sắp xếp các mảnh ghép lại với nhau để tìm ra sự thật, đồng thời điều tra các chi tiết liên quan đến việc Tôn Nguyệt Lượng rời đi.
Họ đi thẳng đến trường, và chắc chắn rằng những gì Vệ Thanh Chính suy đoán là đúng khi biết rằng từ hai ngày trước khi chuyển trường vào mấy tháng trước, mọi người đã không còn nhìn thấy Tôn Nguyệt Lượng.
Đến khi chuyển trường, Tôn Nguyệt Lượng cũng không xuất hiện.
Việc kiểm tra camera giám sát thời điểm đó để xem liệu Tôn Nguyệt Lượng có gặp nạn hay không là điều không thể, bởi vì số lượng camera giám sát rất hạn chế và dữ liệu cũng không thể lưu trữ lâu như vậy.
Càng nghĩ, Vệ Thanh Chính quyết định sử dụng phương pháp thủ công.
Anh đi hỏi, hỏi cụ thể cái ngày mà Vương Thuận, Chu Cường, Tưởng Kiến Sinh và Vương Chí trốn khỏi Lâm Thành.
Nhờ việc hỏi thăm tổ trọng án và cảnh sát khu vực, anh xác nhận được rằng đó là vào mùng 8 tháng 10 năm ngoái.
Anh ta giả định rằng bốn người này đã tụ tập lại với nhau và tình cờ gây ra án mạng, người bị sát hại ở đây chính là Tôn Nguyệt Lượng.
Vậy thì, chỉ cần có chứng cứ hỗ trợ, động cơ gϊếŧ người của Tôn Bân sẽ được xác nhận và có thể tiến hành bắt giữ.
Sau đó, chỉ cần thu thập đầy đủ chứng cứ, sự thật sẽ được phơi bày.
Anh không kịp nghĩ quá nhiều, liền cùng với Tề Gia bắt đầu đi khảo sát khu vực quanh trường, đặc biệt là từ trường đến khu vực gia đình nhà họ Tôn sinh sống. Họ đến từng nhà để hỏi xem vào đầu tháng mười năm ngoái có chuyện gì xảy ra không.
Họ mất hai ngày để hỏi thăm khắp nơi, nhưng không thu được bất kỳ thông tin nào.
Thời gian đã trôi qua quá lâu, hầu như chẳng ai còn nhớ được những bất thường đã xảy ra.
Không chỉ Tề Gia cảm thấy đây là một nhiệm vụ mò kim đáy bể, mà chính Vệ Thanh Chính cũng biết rõ rằng cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không thể thu thập thêm được bất cứ thông tin nào.
Về phía Vương Chí, chỉ có thể hy vọng gã tự biết đường mà trốn cho kỹ.
Gã quyết định tự ý bỏ trốn, thì sự an toàn của gã chỉ có thể do chính gã chịu trách nhiệm.
Sau khi bình tâm lại, Vệ Thanh Chính quyết định đến quê của Tôn Bân. Mặc dù anh ta chắc chắn rằng Tôn Nguyệt Lượng đã chết, nhưng anh ta vẫn muốn xem xét cách mà vụ việc xảy ra.
Điều khiến anh ta bất ngờ là ngay trong ngày hôm đó, anh ta nhận được tin Tôn Nguyệt Lượng bị trượt chân rồi rơi xuống sông trong trận mưa lớn.
Sau đó, anh ta tham gia vào việc tìm kiếm, nhìn thấy hai ông bà đã lừa gạt vợ chồng Tôn Bân.
Anh ta bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của tất cả sự việc. Trong những ngày đó, anh ta liên tục hỏi thăm hai ông bà để biết thêm chi tiết, mong tìm ra kẽ hở trong lời nói của họ.
Nhưng khi tin tức về sự mất tích của Vương Chí được truyền đến, anh ta lại đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh ta xót xa nghĩ, mình là một cảnh sát chẳng làm nên trò trống gì.
Khi nhận được tin vợ chồng Tôn Bân trở về, anh ta cảm thấy bản thân như một kẻ ngoài cuộc.
Diệp Tang Tang nhìn thấy Vệ Thanh Chính đang đứng trước cửa nhà Tôn Bân. Anh ta dừng xe và nhìn chằm chằm vào cô.
Sau đó, cô đỡ Lâm Thục, bước qua Vệ Thanh Chính.
Cô có thể cảm nhận được rằng Vệ Thanh Chính muốn nói lại thôi, úp úp mở mở nhưng rồi ngậm miệng.
Bố mẹ chồng đang được láng giềng vây quanh đi tới, khi thấy mái tóc của họ đã bạc thêm, nước mắt của Lâm Thục lại không kìm được mà trào ra.
Cô ấy không có bố mẹ, ngoài chồng mình ra thì bố mẹ chồng chính là những người tốt nhất mà cô ấy từng gặp.
“Mẹ ơi!” Cô ấy lao vào vòng tay của mẹ chồng, khóc nức nở không thành tiếng.
Lâm Thục được cụ già ôm vào lòng để an ủi, đưa vào trong nhà.
Diệp Tang Tang bị những người trong làng bao quanh, họ nói rằng hai ngày trước nước sông chảy rất xiết, có lẽ không thể tìm thấy được.
“Xin chia buồn, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, sau này vẫn còn có thể có con mà.”
“Đừng trách bố mẹ con, họ cũng chỉ sợ con sẽ trách móc họ mà thôi.”
“Nếu không được, chúng ta sẽ tổ chức một nhóm để tìm kiếm lại.”
Diệp Tang Tang cúi đầu không nói gì, cuối cùng chỉ im lặng gật đầu rồi đi vào nhà.
Cô không ở lại lâu, sau đó mang theo áo mưa ra khỏi nhà.
Lâm Thục đi cùng, cả hai không nói gì, chỉ âm thầm đi tìm.
Những người trong làng thấy vậy cũng không ngăn cản, họ nghĩ rằng vợ chồng họ vừa mới trở về, để họ đi tìm một chút sẽ tốt hơn.
Diệp Tang Tang nhìn dòng sông lớn màu đất vẫn còn chảy xiết, cô nghĩ có lẽ Tôn Bân và Lâm Thục đang hy vọng con gái mình thực sự bị cuốn trôi, như vậy họ còn có chút hy vọng con mình sống sót.
Hai người đi dọc theo bờ sông, phía sau là Vệ Thanh Chính, Tề Gia và Viên Vân đi theo.
Họ nhanh chóng tiến vào khu rừng rậm, dưới khu rừng là dòng sông, Vệ Thanh Chính bước nhanh hai bước về phía trước, gọi: “Tôn Bân.”
Diệp Tang Tang quay đầu lại, nhìn anh ta với vẻ thản nhiên: “Sao thế? Lại định bắt tôi về sao?”
Vệ Thanh Chính cứng họng, bước chân cũng chững lại.
“Vậy nên, tôi có thể biết được chân tướng thực sự không?” Vệ Thanh Chính nhìn họ, một lúc sau thì hỏi ra lời.
Diệp Tang Tang và Lâm Thục đứng dưới bóng cây, hoàn toàn bị che khuất bởi tán lá.
Diệp Tang Tang quay đầu lại, nhìn Vệ Thanh Chính, nắm chặt tay Lâm Thục, trong mắt lộ ra vẻ đau buồn: “Hai vị cảnh sát, nếu có thời gian thì hãy cùng chúng tôi tìm con gái, thay vì đứng đây nói những lời không có căn cứ thế này.”
“Nếu các anh có bằng chứng, xin cứ còng tay vợ chồng chúng tôi rồi đưa ra tòa. Còn có, tôi cũng không thích các anh đi theo chúng tôi, nếu có thể, xin rời đi!” Lâm Thục quay lưng lại, sắc mặt đen kịt, đáy mắt chất chứa nỗi đau sâu thẳm.
Con đường mà họ chọn, cô ấy sẽ không oán trách bất kỳ ai.
Nhưng Vệ Thanh Chính đã hết lần này đến lần khác làm phiền họ, thậm chí suýt làm hỏng kế hoạch, điều này khiến cô ấy vừa sợ hãi vừa tức giận.
Cuối cùng, thù lớn được báo, cô ấy đã có thể yên tâm phần nào, có thể trực diện nói chuyện với vị cảnh sát này.
Thời gian không còn nhiều, cô ấy chỉ muốn ở bên nhau lâu hơn một chút.
Chỉ một chút nữa thôi.
Vậy mà ngay cả điều đó cũng không thể thỏa mãn cho cô ấy được sao?
Vệ Thanh Chính đã từng xử lý rất nhiều vụ án, và đối phó với vô số nghi phạm. Cùng hung cực ác, đáng thương đáng hận, anh ta đã gặp đủ loại.
Nhưng khi nhìn Lâm Thục, lòng anh ta chấn động, cảm nhận được nỗi đau không nói thành lời trong mắt cô ấy. Anh ta mím môi, kéo theo Tề Gia quay trở lại con đường cũ.
“Đội trưởng Vệ, chúng ta vẫn chưa biết được chân tướng thật sự! Anh kéo tôi đi làm gì!” Tề Gia nhất quyết muốn biết sự thật, rõ ràng đối phương đã gϊếŧ bốn người vì mục đích trả thù, sự thật đã rất gần, tại sao lại phải quay lưng bỏ đi.
Vệ Thanh Chính vẫn không nói gì, tiếp tục kéo Tề Gia đi thật xa.
Khi không còn nhìn thấy hai người kia nữa, Tề Gia giật tay khỏi Vệ Thanh Chính:“ Không điều tra nữa sao? Để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật à? Rốt cuộc sự thật là thế nào, chẳng lẽ để anh ta hồ đồ mãi như thế?”
Tề Gia nhìn Vệ Thanh Chính, không hiểu anh ta đang nghĩ gì.
Vì vụ án này, Triệu Thăng hiện vẫn đang nằm viện, Vệ Thanh Chính cũng suýt mất vị trí đội trưởng tổ trọng án.
Cậu ấy thực sự không hiểu.
Vệ Thanh Chính nhìn dòng sông lớn đang cuộn trào: “Hãy để họ có chút thời gian bình tĩnh lại, rồi chúng ta sẽ đi viếng thăm và tiếp tục điều tra, không phải còn manh mối tìm ra thi thể Tôn Nguyệt Lượng hay sao?”
Tề Gia cảm thấy có gì đó ẩn ý trong lời của Vệ Thanh Chính, nhưng vẫn đồng ý đi theo.
Họ có thể tìm thấy thi thể của Tôn Nguyệt Lượng, giành lại công lý cho cô bé, cuối cùng sự thật chắc chắn sẽ được phơi bày.
Nếu cứ tiếp tục tra hỏi vợ chồng Tôn Bân, rất khó có được câu trả lời.
Diệp Tang Tang nhìn về phía người vừa quay lưng lại, nửa thân hình đối diện với cô ấy:“ Đừng giận nữa, chúng ta đi dạo một chút đi.”
Lâm Thục dừng lại một chút rồi quay người bước tiếp.
Cô ấy đã khóc một trận ở Giang Thành, lúc này cảm xúc của đã nguôi ngoai phần nào, bắt đầu lảm nhảm về Nguyệt Lượng.
Phòng phát sóng trực tiếp im lặng lắng nghe tất thảy về cô bé bị hại kia.
Thành tích học tập tốt, xinh đẹp, tính cách hoạt bát và bướng bỉnh, là dòng máu tiếp nối của hạnh phúc mà Lâm Thục đạt được trong cuộc đời.
Cô ấy yêu thương và dạy dỗ con gái hết mực, giá như mọi thứ cứ yên bình như thế thì tốt biết bao.
Cô ấy nhớ lại đêm mưa đó, khi cô ấy ở trong bùn đất, ôm lấy cơ thể tàn tạ, tan vỡ của con gái mình, nước mắt không kìm nổi mà tuôn rơi.
Cô ấy đẩy Tôn Bân ra khi ‘anh ta’ cố gắng ôm lấy con gái, vừa khóc vừa hỏi tại sao ‘anh ta’ lại làm thêm giờ ở trường mà không đón con gái về.
Trong mắt Tôn Bân đầy sự đau khổ, ‘anh ta’ quỳ xuống đất, đấm vào người mình.
‘Anh ta’ hối hận, hối hận vì sao không đón con, chỉ vì con gái nói muốn tự mình về nhà nên ‘anh ta’ đã để cô bé tự về.
Nỗi đau thiêu đốt lòng ngực, cơn giận như sóng cuộn dâng trào.
Lâm Thục muốn báo cảnh sát, bắt kẻ cầm đầu.
Nhưng ngay khi cô ấy rút điện thoại ra, một bàn tay lớn đã giữ lại.
Việc có bắt được hung thủ hay không vẫn chưa rõ, kẻ đó rõ ràng là tội phạm có kinh nghiệm, rất khó để có chứng cứ chứng minh.
Và kể cả có bắt được, thì sao? Có thể hắn sẽ chỉ bị giam mười mấy, hai mươi năm rồi lại được thả.
Thay vì để bọn chúng gây hại cho xã hội, chi bằng họ tự tay nhổ cỏ tận gốc, báo thù rửa hận.
Sau ba tháng vất vả tìm hiểu từ nhiều nguồn, họ phát hiện ra rằng hung thủ là người đến cả cảnh sát còn chưa bắt được, điều này càng củng cố niềm tin vào quyết định ban đầu.
“Chúng ta phải tự mình trả thù.”
Chỉ với một câu nói, họ bắt đầu một loạt kế hoạch.
Họ nghỉ việc, chuẩn bị công cụ, tìm nơi ẩn náu của đối phương, rồi thuê nhà để bắt đầu kế hoạch.
Ở phía bên kia, thông qua việc điều tra kỹ lưỡng, họ đã xác định được địa điểm giấu xác.
Ở Giang Thành, tổ trọng án đã tìm được bà chủ của cửa hàng tạp hóa nhỏ, người xác nhận rằng Tôn Bân đã đến thuê nhà và rời đi sau vụ việc.
Mọi thứ, cuối cùng liệu có được phơi bày ra ánh sáng không?
Càng đến gần hồi kết, khán giả càng thêm căng thẳng.
Nếu cảnh sát bắt giữ và tuyên án Diệp Tang Tang, thì phó bản này sẽ thất bại.
[Bức huyết thư của một người, cầu xin đừng thất bại!]
[Tôi thực sự tò mò, liệu có thể đạt được cái kết cứu rỗi hoàn mỹ hay không?]
[Cứu tôi, đã xem lâu thế này, nếu thất bại thì thật sự rất uổng.]
Diệp Tang Tang và Lâm Thục biết rõ động tĩnh của Vệ Thanh Chính, họ đã chôn cất đứa con tại phần mộ gia đình và lặng lẽ chờ cảnh sát điều tra.
Họ leo lên núi, đi điều tra khắp Lâm Thành, nhưng không có bất kỳ manh mối nào rõ ràng.
Họ gây ra tội ác chỉ vì muốn con gái mình được yên nghỉ, sẽ không làm tổn hại thêm bất kỳ mạng sống nào khác.
Không khí trong gia đình lúc này dường như đã bình yên như trước khi Nguyệt Lượng gặp chuyện.
Diệp Tang Tang đi mua thịt và rau, cùng với rượu, sau đó ngồi xuống dọn lên bàn.
Chiếc bàn ngày thường dành cho năm người, giờ thiếu mất một chỗ.
"Ăn thôi, ăn thôi! Mừng vì Nguyệt Lượng của chúng ta có thể yên nghỉ rồi." Diệp Tang Tang cố nở nụ cười, nâng cốc lên.
Lâm Thục cũng nâng cốc: "Bố, mẹ, hai người vất vả rồi, tuổi tác đã cao mà vẫn phải lo lắng cho bọn con."
Ông bà nhìn nhau, trong mắt đầy lệ, gật đầu liên tục.
Không ai động vào thức ăn trên bàn, chỉ uống rượu từng ly một, uống đến khi say mèm.
Nước mắt hòa cùng rượu cay tràn vào dạ dày.
[Thật khó khăn, tôi có chút khâm phục Tôn Bân.]
[Nguyệt Lượng yên nghỉ đi nhé.]
[Tất cả đều là những người yêu thương cô bé, nếu ông trời có linh thiêng, Nguyệt Lượng kiếp sau sẽ hạnh phúc!]
Buổi tiệc rượu kéo dài rất lâu, Diệp Tang Tang nhìn hai người già đã say khướt, cô đỡ họ vào phòng.
Nhớ lại những giọt nước mắt nơi khóe mắt của bố mẹ chồng, Lâm Thục đứng trong phòng khách, cố nở một nụ cười: "Đi đi, anh đã làm đúng với Nguyệt Lượng rồi, em không trách anh nữa."
"Cảm ơn em, A Thục." Cuối cùng Diệp Tang Tang cũng biết Tôn Bân gọi cô ấy là gì.
Cô cũng hiểu tại sao Tôn Bân không để Lâm Thục ra tay cùng mình.
[Tôi có một dự cảm không lành.]
[Còn điều gì mà chúng ta chưa biết!]
[Tôi đã dự đoán được điều này, Tôn Bân không thể chịu đựng tội lỗi. Họ muốn để tất cả tội lỗi chấm dứt cùng với cái chết.]
Hàng ngàn người trong phòng phát sóng trực tiếp đều sững sờ, dường như họ chưa bao giờ nghĩ đến con đường này.
"Lách tách"
Những hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi lộp bộp ngoài cửa sổ, nhỏ xuống mặt đất, lá cây và mái hiên, hơi ẩm lan tỏa khắp nơi.
Sự ra đi của người thân, hệt như cơn mưa lớn này, đến thật bất ngờ.
Nhưng điều còn đọng lại trong lòng, là sự ẩm ướt mà cơn gió chẳng thổi tan sau bao năm tháng.
Khi con gái mất, trời cũng mưa lớn như vậy.
Khi gϊếŧ chết Vương Thuận, mưa cũng lớn thế này.
Và giờ, Tôn Bân cũng chết dưới cơn mưa này.
Diệp Tang Tang bước vào màn mưa, chậm rãi đi về phía cây cầu lớn ở phía Đông của thôn.
Dự liệu việc kết thúc bằng cái chết không phải điều khó khăn, tam quan một người có thể bị bóp nghẹt bởi một sự việc nào đó, nhưng không thật sự vỡ tan.
Tôn Bân là một vị thầy giáo, anh ta đã luôn cống hiến hết mình cho công việc.
Nỗi đau khi gϊếŧ người, sẽ không vì trả thù mà giảm đi.
Những cảnh tượng tàn nhẫn sẽ giống như cơn ác mộng ám ảnh suốt đời.
Anh ta không muốn gia đình mình phải chịu cái tiếng là thân nhân của một kẻ gϊếŧ người.
Anh ta là một người chính trực và lương thiện, chỉ là tạm thời trở thành biểu tượng của tội lỗi.
Diệp Tang Tang bước từng bước lên cầu, nhìn dòng nước đen ngòm của con sông.
Chỉ khi nhảy xuống, mọi chuyện mới có thể kết thúc.
Từ xa, Vệ Thanh Chính đang chạy như điên về phía cô.
Anh đã biết tất cả mọi chuyện.
Cơn mưa lớn làm mờ tầm nhìn của cả hai, tạo cảm giác mọi thứ không còn chân thật nữa.
“Chúng tôi vẫn chưa có bằng chứng để chứng minh thầy là hung thủ, nên thầy đi xuống đi.” Vệ Thanh Chính vịn vào lan can, đứng cách Diệp Tang Tang ba mét.
Tề Gia đứng phía sau, nét mặt bối rối.
Cậu ấy nhớ lại hình ảnh cô bé đã thối rữa nhưng được chắp vá hoàn chỉnh trong chiếc quan tài, da thịt được khâu vá và mặc trên mình bộ váy, gương mặt không thể phân biệt nổi nước mắt hay là nước mưa.
Giờ đến cả bố của cô bé cũng phải chết sao?
Cậu ấy chịu đả kích cực mạnh.
Diệp Tang Tang đứng sau lan can nhìn họ, cô vốn dĩ không hiểu, tại sao nhất định phải chết.
Không có bằng chứng, ‘anh ta’ có thể sống tốt, tiếp tục cuộc sống trong thế giới này.
Cô đã sớm đoán được, từ những thông tin tiết lộ trong trò chơi thực tế ảo, có thể thấy cảnh sát hiểu rất rõ nội tình của vụ án.
Nhưng tại sao vụ án vẫn chưa được khép lại, tại sao lại thông báo với công chúng rằng không tìm ra hung thủ.
Chỉ có một khả năng duy nhất, đó là hung thủ không cách nào bị xét xử.
Tình huống nào mới không bị xét xử.
Diệp Tang Tang nghĩ đến cái chết.
Sự lạnh lùng ban đầu của Lâm Thục cũng đã có câu trả lời.
Cô ấy muốn giả vờ như căm ghét chồng, đổ toàn bộ lỗi về cái chết của con gái lên anh ta, để giảm bớt nỗi đau của mình.
Nhưng cô ấy hoàn toàn không làm được điều đó, cuối cùng cô ấy đành thỏa hiệp, lựa chọn thản nhiên chấp nhận kết cục này.
Và Tôn Bân không để cô ấy ra tay là vì anh ta muốn cô ấy có thể chăm sóc cho bố mẹ, cùng nhau sống sót và nương tựa vào nhau.
Vợ anh ta không có bố mẹ, sau một vài năm nữa, nỗi đau cuối cùng cũng sẽ qua đi.
Sau khi suy nghĩ thông suốt mọi việc, Diệp Tang Tang thản nhiên chấp nhận.
Cô nhìn Vệ Thanh Chính: "Anh không thể thay đổi điều gì, đây là một ván cờ chết. Anh là một cảnh sát tốt."
Sự kiên trì và niềm tin của anh ta, đối với Diệp Tang Tang mà nói, là kiến thức trong sách vở được hiện thực hóa trên con người của Vệ Thanh Chính.
"Xin lỗi." Vệ Thanh Chính một tay nắm chặt lan can, gân xanh nổi lên, nhìn Diệp Tang Tang, nói với sự trịnh trọng tuyệt đối.
Nếu họ có thể bắt được những người đó sớm hơn, có lẽ bi kịch đã không xảy ra.
Diệp Tang Tang lắc đầu nói: "Lâm Thục không ra tay, đừng điều tra cô ấy nữa. Tất cả thuốc đều do tôi tự mua qua một vài người, cô ấy sẽ không lấy trộm."
“Thầy Tôn xuống đi, tôi sẽ giúp thầy, trước tiên hãy xuống đi... Xuống đây...” Trong giọng nói của Vệ Thanh Chính mang theo cầu khẩn và cảm giác bất lực sâu sắc.
Diệp Tang Tang nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy dưới bóng đêm, rồi buông tay khỏi lan can: “Mọi chuyện kết thúc rồi.”
"Đừng!!!"
Vệ Thanh Chính lao nhanh về phía trước, cố gắng nắm lấy bàn tay gần ngay trước mắt mình.
Tề Gia đã tiến sát đến gần Diệp Tang Tang, nhưng cô hành động quá nhanh.
"Bõm."
Âm thanh rơi xuống nước vang bên tai, nước bao quanh cơ thể khiến cô cảm nhận được sự ngạt thở mạnh mẽ.
Cảm giác đó không kéo dài lâu, thời gian như ngừng lại trong khoảnh khắc này.
Hình mô phỏng của cô lơ lửng bên cạnh, nhìn Tôn Bân nhắm mắt lao vào dòng nước mà không chút do dự.
[A a a a a a a a a a a! Phó bản "Taxi Đêm Mưa" đã kết thúc!!!]
[Dù vẫn còn chút buồn nhưng tôi phải nói rằng chị Tang thật ‘trâu’!]
[Trời ơi, độ khó của phó bản này cao thật! Chị Tang là người đầu tiên hoàn thành phó bản phải không? Phải không?]
Rất nhanh, trong không gian tối mờ của trò chơi, một màn hình phát ra ánh sáng màu xanh nhạt hiện lên trước mặt Diệp Tang Tang.
[Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang đã hoàn thành xuất sắc phó bản "Taxi Đêm Mưa". Đánh giá: SSS.]
[Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang là người đầu tiên vượt qua phó bản "Taxi Đêm Mưa". Thông báo toàn hệ thống.]
[Chúc mừng người chơi Diệp Tang Tang đã nhận được phần thưởng nhiệm vụ hạng SSS: 3 điểm thuộc tính cơ thể có thể tự do phân phối vào thuộc tính cơ bản.]
[Chúc mừng người chơi đã nhận được phần thưởng người đầu tiên vượt qua: 1 thẻ lưu trữ cốt truyện (với thẻ này, bạn có thể quay lại điểm cốt truyện mong muốn và thực hiện lại nhiệm vụ trò chơi).]
[Xin mời người chơi chọn thoát hoặc tiếp tục phó bản tiếp theo.]
Diệp Tang Tang chọn thoát, quay về giao diện cá nhân trong trò chơi.
Lúc này, trên đầu trò chơi hiện ra thông báo toàn hệ thống.
Diệp Tang Tang không quan tâm đến sự phấn khích của khán giả, cô thêm tất cả điểm thuộc tính cơ bản vào thể lực.
Trò chơi phản hồi rất nhanh, các thuộc tính cơ thể của Diệp Tang Tang thay đổi ngay lập tức.
[ID trò chơi: Diệp Tang Tang]
[Tinh thần: 8 (10)]
[Trí tuệ: 8 (10)]
[Thể lực: 6 (10)]
[Chúc mừng bạn đã đạt được thể lực trên mức tiêu chuẩn. Từ nay về sau, những vụ án cần đến sức mạnh sẽ không còn quá khó khăn đối với bạn nữa!]
Diệp Tang Tang xem xong, tiện tay tắt màn hình ảo trước mặt.
Sau khi ước tính thời gian đã bỏ qua, Diệp Tang Tang chọn ngẫu nhiên phó bản mới và nhấn bắt đầu.
[???]
[Tôi không nhìn nhầm chứ? Chị Tang đã bắt đầu ngay rồi sao?]
[Không cần điều chỉnh tâm trạng sao?]
Phần bình luận đều là những dấu chấm hỏi.
Chị Tang, chờ đã! Chị siêng năng đến đáng sợ luôn đó!
Trước khi khán giả kịp phản ứng, Diệp Tang Tang đã đứng trong hiện trường vụ án đầy máu me.
Máu đã khô đen trên mặt đất, đôi mắt mở to không nhắm lại nhìn thẳng vào Diệp Tang Tang.
"Hung thủ?" Diệp Tang Tang lạnh lùng cất tiếng.
9
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
