0 chữ
Chương 6
Chương 6
Lê Diệp không vội lên lầu, thong thả rửa tay, rót nước uống, một lúc sau nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trên cầu thang vọng xuống, anh cũng không nhìn về phía đó.
Một bóng người mặc váy ngủ lụa bước vào bếp mở, người phụ nữ trẻ dừng bước lại một chút, nhướng mắt nhìn sang.
Lê Diệp lạnh nhạt nhìn lại, vẫn khá khách sáo gọi một tiếng: “Dì Phỉ.”
Dì Phỉ là người vợ mới Lê Triệu Thuần cưới cách đây một năm, chỉ lớn hơn Lê Diệp chín tuổi, bình thường không hay ở đây.
Từ khi bà ấy kết hôn với Lê Triệu Thuần đến giờ, số lần Lê Diệp gặp bà ấy đếm trên đầu ngón tay.
"Bố cháu đang đợi cháu trên lầu." Dì Phỉ cười với anh, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
"Ông ấy đã đợi cả buổi tối rồi."
Lê Diệp không nói thêm gì, đặt cốc xuống đi lướt qua Dì Phỉ.
Lê Triệu Thuần quen dùng kiểu này để áp chế người khác, hồi nhỏ Lê Diệp từng sợ hãi, cũng nhượng bộ, nhưng sau này dần quen, anh ứng phó theo nhịp điệu của riêng mình.
Anh lên tầng hai, gõ cửa phòng sách, gọi một tiếng "Ba".
Lê Triệu Thuần ngồi trong sofa, không nhìn anh, chỉ hỏi: "Đi đâu về đấy?"
"Anh trai Nhậm Tuấn Nguyên sinh nhật, con qua biếu quà." Lê Diệp nói thật.
Nhà họ Lê và nhà họ Nhậm có chút làm ăn qua lại, Lê Triệu Thuần nghe xong sắc mặt dịu xuống chút, lại hỏi: "Uống rượu à?"
"Một cốc bia."
Lê Diệp đã tròn mười tám tuổi vào đầu năm nay, tháng trước lại thi được bằng lái xe.
Ở tuổi anh, uống rượu, về muộn không phải chuyện gì quá đáng.
Lê Triệu Thuần không bảo anh ngồi xuống, anh cứ đứng thẳng thớm ở cạnh cửa.
Tiếp đó, Lê Triệu Thuần hỏi chuyện anh thực tập ở công ty, Lê Diệp đã làm trợ lý sáu tuần ở bộ phận công nghệ cốt lõi, ngày nào cũng chấm công đi làm, ăn ở căng tin nhân viên, việc lớn việc nhỏ gì cũng phải để ý, cường độ công việc không hề nhỏ.
Người hướng dẫn anh là thân tín của Lê Triệu Thuần, chi tiết thực tập của Lê Diệp thực ra ông đã biết từ sớm, nhưng ông vẫn muốn nghe Lê Diệp tự kể lại một lần nữa.
Hai bố con ở trong phòng sách nửa tiếng, Lê Diệp đứng suốt, đến cuối cùng Lê Triệu Thuần dường như khá hài lòng với câu trả lời của anh, chỉ vào chiếc sofa đơn cạnh tay: "Ngồi đi."
Lê Diệp lúc này mới đi đến ngồi xuống.
Phòng sách im lặng vài giây, người lên tiếng lần nữa vẫn là Lê Triệu Thuần.
"Mẹ con muốn tái hôn rồi, con có biết không?"
Lê Diệp nhìn thẳng vào mắt bố, đáy mắt không chút gợn sóng: "Nếu bố đã biết chuyện này, chắc con cũng nên biết rồi ạ."
Anh trả lời rất chừng mực, đặt Lê Triệu Thuần lên trên mình.
"Đã nhận được thiệp mời đám cưới chưa?" Vừa hỏi câu này, Lê Triệu Thuần đột nhiên cười khẩy, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.
Lê Diệp đáp: "Chưa ạ."
Hiểu theo đúng nghĩa đen, anh không hề nói dối Lê Triệu Thuần.
Lê Triệu Thuần nhìn anh chăm chú một lát, cuối cùng điều chỉnh tư thế ngồi, ngả lưng vào thành sofa, chậm rãi hỏi: "Chuyện mẹ con tái hôn, con nghĩ sao?"
Lê Diệp không suy nghĩ quá lâu, anh biết Lê Triệu Thuần đang quan sát phản ứng của mình.
Anh phải trả lời sao cho cung kính, đúng mực, lại không để lộ sơ hở.
"Chúng con là lớp vãn bối.” anh nói: “không tiện bình phẩm chuyện của người lớn."
Anh đoán Lê Triệu Thuần tiếp theo sẽ hỏi anh, liệu ngày cưới hôm đó anh có đến không.
Tuy nhiên, Lê Triệu Thuần trầm ngâm một lát rồi không nói thêm về chuyện đó nữa, vẫy tay nói: "Không còn sớm nữa, đi nghỉ đi.
Một bóng người mặc váy ngủ lụa bước vào bếp mở, người phụ nữ trẻ dừng bước lại một chút, nhướng mắt nhìn sang.
Lê Diệp lạnh nhạt nhìn lại, vẫn khá khách sáo gọi một tiếng: “Dì Phỉ.”
Dì Phỉ là người vợ mới Lê Triệu Thuần cưới cách đây một năm, chỉ lớn hơn Lê Diệp chín tuổi, bình thường không hay ở đây.
Từ khi bà ấy kết hôn với Lê Triệu Thuần đến giờ, số lần Lê Diệp gặp bà ấy đếm trên đầu ngón tay.
"Bố cháu đang đợi cháu trên lầu." Dì Phỉ cười với anh, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
"Ông ấy đã đợi cả buổi tối rồi."
Lê Diệp không nói thêm gì, đặt cốc xuống đi lướt qua Dì Phỉ.
Anh lên tầng hai, gõ cửa phòng sách, gọi một tiếng "Ba".
Lê Triệu Thuần ngồi trong sofa, không nhìn anh, chỉ hỏi: "Đi đâu về đấy?"
"Anh trai Nhậm Tuấn Nguyên sinh nhật, con qua biếu quà." Lê Diệp nói thật.
Nhà họ Lê và nhà họ Nhậm có chút làm ăn qua lại, Lê Triệu Thuần nghe xong sắc mặt dịu xuống chút, lại hỏi: "Uống rượu à?"
"Một cốc bia."
Lê Diệp đã tròn mười tám tuổi vào đầu năm nay, tháng trước lại thi được bằng lái xe.
Ở tuổi anh, uống rượu, về muộn không phải chuyện gì quá đáng.
Lê Triệu Thuần không bảo anh ngồi xuống, anh cứ đứng thẳng thớm ở cạnh cửa.
Tiếp đó, Lê Triệu Thuần hỏi chuyện anh thực tập ở công ty, Lê Diệp đã làm trợ lý sáu tuần ở bộ phận công nghệ cốt lõi, ngày nào cũng chấm công đi làm, ăn ở căng tin nhân viên, việc lớn việc nhỏ gì cũng phải để ý, cường độ công việc không hề nhỏ.
Hai bố con ở trong phòng sách nửa tiếng, Lê Diệp đứng suốt, đến cuối cùng Lê Triệu Thuần dường như khá hài lòng với câu trả lời của anh, chỉ vào chiếc sofa đơn cạnh tay: "Ngồi đi."
Lê Diệp lúc này mới đi đến ngồi xuống.
Phòng sách im lặng vài giây, người lên tiếng lần nữa vẫn là Lê Triệu Thuần.
"Mẹ con muốn tái hôn rồi, con có biết không?"
Lê Diệp nhìn thẳng vào mắt bố, đáy mắt không chút gợn sóng: "Nếu bố đã biết chuyện này, chắc con cũng nên biết rồi ạ."
Anh trả lời rất chừng mực, đặt Lê Triệu Thuần lên trên mình.
"Đã nhận được thiệp mời đám cưới chưa?" Vừa hỏi câu này, Lê Triệu Thuần đột nhiên cười khẩy, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén.
Hiểu theo đúng nghĩa đen, anh không hề nói dối Lê Triệu Thuần.
Lê Triệu Thuần nhìn anh chăm chú một lát, cuối cùng điều chỉnh tư thế ngồi, ngả lưng vào thành sofa, chậm rãi hỏi: "Chuyện mẹ con tái hôn, con nghĩ sao?"
Lê Diệp không suy nghĩ quá lâu, anh biết Lê Triệu Thuần đang quan sát phản ứng của mình.
Anh phải trả lời sao cho cung kính, đúng mực, lại không để lộ sơ hở.
"Chúng con là lớp vãn bối.” anh nói: “không tiện bình phẩm chuyện của người lớn."
Anh đoán Lê Triệu Thuần tiếp theo sẽ hỏi anh, liệu ngày cưới hôm đó anh có đến không.
Tuy nhiên, Lê Triệu Thuần trầm ngâm một lát rồi không nói thêm về chuyện đó nữa, vẫy tay nói: "Không còn sớm nữa, đi nghỉ đi.
3
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
