0 chữ
Chương 4
Chương 4
“… Bạn học của cậu chơi bi-a ở đây, không tuân theo quy tắc của chúng tôi.”
Gã tổ trưởng nói giảm nói tránh, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện chia chác.
“Phải đưa cho mấy người bao nhiêu?” Lê Diệp hỏi. “Quản lý của mấy người có biết chuyện này không?”
Vừa nhắc đến quản lý, gã tổ trưởng liền tránh ánh mắt, im bặt.
Lê Diệp không muốn làm lớn chuyện. Anh buông tay khỏi người gã tổ trưởng, tiến lên vài bước nhặt những tờ tiền rơi vãi trên đất, rồi đưa tay ra.
Vậy nhưng thiếu niên kia không hề cảm kích. Cậu tự mình đứng dậy, giật lấy nắm tiền từ tay Lê Diệp rồi đút vào túi quần mình.
Đúng lúc này, Nhậm Tuấn Nguyên vừa gọi tên Lê Diệp vừa chạy tới, rẽ đám đông xô đến trước mặt anh. “Cậu làm gì ở đây thế? Xe nhà cậu đến rồi kìa.”
Cậu ta vừa thoáng thấy người đứng dậy từ dưới đất, càng thêm kinh ngạc. “Tả… Tả Mộc?”
Tả Mộc không quen biết Lê Diệp, nhưng với Nhậm Tuấn Nguyên thì lại có chút quen mắt. Dù vậy, cậu không có ý định chào hỏi ai trong số họ. Cậu đẩy phắt một tên phục vụ đang chắn đường, lạnh lùng bước ra khỏi vòng vây, trong lòng dấy lên một cơn bực bội.
Sau trận ầm ĩ này, tạm thời cậu không thể đến hội quán này được nữa rồi, tự dưng lại mất đi một khoản thu nhập làm thêm.
Vai cậu khẽ chạm vào Lê Diệp. Dưới ánh sáng chập chờn, chỉ thấy hai bóng người, một trắng một đen, lướt qua nhau.
Tả Mộc vô tình ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, không phải mùi nước hoa hay khói thuốc, rượu bia đã qua điều chế nhân tạo, mà là một làn hương rất nhẹ, gần như không có trên vải áo, phải ghé sát lại, ngược chiều gió mới cảm nhận được.
Tả Mộc bất giác ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn của Lê Diệp trong giây lát.
Cuối cùng, cậu không nói gì. Cũng không ai cản đường cậu nữa. Cứ thế, Tả Mộc rời khỏi bãi đỗ xe dưới ánh mắt của mọi người.
Nhậm Tuấn Nguyên và Lê Diệp cùng xe trở về. Không tài nào moi được thông tin từ Lê Diệp về sự cố bất ngờ ở bãi đỗ xe tối nay, Nhậm Tuấn Nguyên đành chuyển sang “phổ cập kiến thức” cho Lê Diệp về lai lịch của Tả Mộc.
“Ở bên hệ Phổ thông nổi tiếng lắm đấy, nghe nói là được tuyển thẳng vào trường.”
“Bên hệ Quốc tế cũng có người rủ cậu ta chơi bi-a, mà chưa nghe nói ai thắng nổi cậu ta bao giờ.”
Nhậm Tuấn Nguyên vừa nói vừa lướt điện thoại, chẳng mấy chốc đã tìm ra vài mẩu tin đưa cho Lê Diệp xem.
Toàn là tin tức từ một, hai năm trước.
Tít báo khá giống nhau, mấy chữ “thần đồng bi-a” xuất hiện với tần suất dày đặc, đa phần là tin thể thao của các trang báo mạng lớn.
Nổi bật nhất là tin Tả Mộc, mười sáu tuổi, giành chức vô địch giải đấu Snooker ở Hồng Kông. Trong trận chung kết, cậu đã xuất sắc đạt được cơ điểm 147, trở thành cơ thủ trẻ tuổi nhất châu Á lập kỷ lục điểm tuyệt đối.
Chính vì thành tích thi đấu chói sáng đó mà Tả Mộc đã ký hợp đồng với một câu lạc bộ ở thành phố Thâm Quyến, đồng thời được tuyển thẳng vào hệ Phổ thông của trường Ngoại Ngữ.
Lê Diệp không nhấp vào đọc nội dung, chỉ lướt qua vài dòng tít, thấy không có tin nào trong vòng một năm trở lại đây nên trả điện thoại cho Nhậm Tuấn Nguyên.
“Cậu ta đến hội quán làm gì nhỉ?” Nhậm Tuấn Nguyên vẫn không nguôi tò mò.
Gã tổ trưởng nói giảm nói tránh, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện chia chác.
“Phải đưa cho mấy người bao nhiêu?” Lê Diệp hỏi. “Quản lý của mấy người có biết chuyện này không?”
Vừa nhắc đến quản lý, gã tổ trưởng liền tránh ánh mắt, im bặt.
Lê Diệp không muốn làm lớn chuyện. Anh buông tay khỏi người gã tổ trưởng, tiến lên vài bước nhặt những tờ tiền rơi vãi trên đất, rồi đưa tay ra.
Vậy nhưng thiếu niên kia không hề cảm kích. Cậu tự mình đứng dậy, giật lấy nắm tiền từ tay Lê Diệp rồi đút vào túi quần mình.
Đúng lúc này, Nhậm Tuấn Nguyên vừa gọi tên Lê Diệp vừa chạy tới, rẽ đám đông xô đến trước mặt anh. “Cậu làm gì ở đây thế? Xe nhà cậu đến rồi kìa.”
Cậu ta vừa thoáng thấy người đứng dậy từ dưới đất, càng thêm kinh ngạc. “Tả… Tả Mộc?”
Sau trận ầm ĩ này, tạm thời cậu không thể đến hội quán này được nữa rồi, tự dưng lại mất đi một khoản thu nhập làm thêm.
Vai cậu khẽ chạm vào Lê Diệp. Dưới ánh sáng chập chờn, chỉ thấy hai bóng người, một trắng một đen, lướt qua nhau.
Tả Mộc vô tình ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, không phải mùi nước hoa hay khói thuốc, rượu bia đã qua điều chế nhân tạo, mà là một làn hương rất nhẹ, gần như không có trên vải áo, phải ghé sát lại, ngược chiều gió mới cảm nhận được.
Tả Mộc bất giác ngước mắt lên, chạm phải ánh nhìn của Lê Diệp trong giây lát.
Nhậm Tuấn Nguyên và Lê Diệp cùng xe trở về. Không tài nào moi được thông tin từ Lê Diệp về sự cố bất ngờ ở bãi đỗ xe tối nay, Nhậm Tuấn Nguyên đành chuyển sang “phổ cập kiến thức” cho Lê Diệp về lai lịch của Tả Mộc.
“Ở bên hệ Phổ thông nổi tiếng lắm đấy, nghe nói là được tuyển thẳng vào trường.”
“Bên hệ Quốc tế cũng có người rủ cậu ta chơi bi-a, mà chưa nghe nói ai thắng nổi cậu ta bao giờ.”
Nhậm Tuấn Nguyên vừa nói vừa lướt điện thoại, chẳng mấy chốc đã tìm ra vài mẩu tin đưa cho Lê Diệp xem.
Toàn là tin tức từ một, hai năm trước.
Tít báo khá giống nhau, mấy chữ “thần đồng bi-a” xuất hiện với tần suất dày đặc, đa phần là tin thể thao của các trang báo mạng lớn.
Chính vì thành tích thi đấu chói sáng đó mà Tả Mộc đã ký hợp đồng với một câu lạc bộ ở thành phố Thâm Quyến, đồng thời được tuyển thẳng vào hệ Phổ thông của trường Ngoại Ngữ.
Lê Diệp không nhấp vào đọc nội dung, chỉ lướt qua vài dòng tít, thấy không có tin nào trong vòng một năm trở lại đây nên trả điện thoại cho Nhậm Tuấn Nguyên.
“Cậu ta đến hội quán làm gì nhỉ?” Nhậm Tuấn Nguyên vẫn không nguôi tò mò.
4
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
