0 chữ
Chương 31
Chương 31
Tả Mộc vô tình quay đầu liếc mắt một cái, thoạt tiên còn tưởng mình hoa mắt, sau đó mới chắc chắn người đang uống rượu một mình kia chính là Lê Diệp.
Lúc này, ánh mắt của Lê Diệp cũng chạm phải ánh mắt của Tả Mộc.
Rõ ràng không có bất cứ căn cứ nào, nhưng Tả Mộc lại nảy sinh một trực giác mãnh liệt: Đêm nay người này đến là vì cậu.
Cậu đã uống không ít rượu, đầu óc không còn hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy Lê Diệp đơn độc ngồi bên bàn cách đó vài mét, bất giác nheo mắt cười khẽ.
Cậu tin vào trực giác của mình, giữa hai người tồn tại một dòng chảy ngầm vẫn chưa được vạch trần.
Lúc này cả hai đều không mặc đồng phục học sinh, cũng chẳng còn dáng vẻ lịch sự, nhã nhặn như ở trường nữa.
Không phải bạn cùng lớp, không có nội quy nhà trường ràng buộc, mặc dù Tả Mộc không biết Lê Diệp tìm đến đây bằng cách nào, nhưng đã đến rồi, cậu cũng chẳng ngại cho anh xem một chút gì đó kí©h thí©ɧ.
Tả Mộc không chào hỏi Lê Diệp, vừa chạm mắt nhau, cậu đã thờ ơ dời đi, dùng cánh tay khoác lấy cô gái dựa sát vào mình, cắn nhẹ tai đối phương: "Trước mặt tôi mà khen người đàn ông khác đẹp trai à?
Muốn tôi đưa cô qua đó không?"
Cô gái bật cười, cọ sát vào lòng cậu, ra vẻ muốn hôn lên môi cậu.
Tả Mộc khéo léo nghiêng người tránh đi một cách tự nhiên, sau đó vòng tay qua eo cô gái đứng dậy.
Hai người dính sát vào nhau, rời khỏi khu ghế sofa, Tả Mộc dẫn cô gái đi về hướng phòng bi-a.
Cậu từng chơi bi-a với khách ở đây, trong góc bar có một phòng riêng đặt bàn bi-a, cậu đã quá quen thuộc chỗ này rồi.
Đi ngang qua bàn của Lê Diệp, Tả Mộc cúi đầu xuống, như thể đang chăm chú nghe cô gái nói chuyện, nhưng ánh mắt lại lướt nhanh qua gương mặt Lê Diệp.
Đúng như cậu nghĩ, trên mặt Lê Diệp không hề có chút biểu cảm nào.
Không thấy anh say hay không, cũng không cảm nhận được anh có tức giận hay không, chỉ luôn giữ vẻ bình tĩnh như thường.
Tả Mộc vừa cười vừa nói dẫn cô gái đi qua, xuyên qua đám đông khách khứa, đi về hướng phòng riêng.
Cô gái nhờ cậu dạy chơi bi-a, Tả Mộc sảng khoái đồng ý ngay, bắt đầu từ tư thế đánh bóng, cầm tay chỉ bảo từng ly từng tí.
Tường phòng riêng được dán gạch tráng gương, bóng dáng người qua lại đều phản chiếu trong đó.
Vài phút sau, Tả Mộc thoáng thấy một bóng hình cao ráo phản chiếu trên mặt gạch.
Đối phương không vào phòng riêng, chỉ khoanh tay dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn cậu dạy cô gái chơi bi-a.
Trong lòng Tả Mộc đột nhiên nảy sinh một cảm giác khoái trá khó tả. Như thể cậu đã thắng một ván cược nào đó.
Lê Diệp quả nhiên đã đi theo.
Tuy nhiên Tả Mộc không nhìn Lê Diệp.
Chơi xong ván bi-a này, nếu cố tình kéo dài thời gian, ít nhất cũng phải hơn hai mươi phút.
Cậu có hơi say, nhưng cảm giác đánh bóng rất ổn định, không bỏ sót một cú nào.
Lê Diệp đứng lạnh nhạt bên cửa, nhìn Tả Mộc kiên nhẫn dạy người khác, thỉnh thoảng lại có động chạm cơ thể, dạy đến nỗi cô gái trẻ kia vui mừng khôn xiết, hai má ửng hồng.
Cuối cùng, quả bi cuối cùng được đánh vào lỗ, Tả Mộc liền tiễn cô gái đi.
Cậu không quan tâm Lê Diệp đã chờ bao lâu, chỉ đặt cây gậy bi-a lên bàn, dựa vào cạnh bàn, lấy bao thuốc ra, thành thạo châm một điếu.
Sau đó chầm chậm đi đến trước mặt Lê Diệp, cười một nụ cười khó hiểu, hỏi Lê Diệp: "Lê thiếu gia, kiên nhẫn vậy, đang đợi người à?"
Lúc này, ánh mắt của Lê Diệp cũng chạm phải ánh mắt của Tả Mộc.
Rõ ràng không có bất cứ căn cứ nào, nhưng Tả Mộc lại nảy sinh một trực giác mãnh liệt: Đêm nay người này đến là vì cậu.
Cậu đã uống không ít rượu, đầu óc không còn hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy Lê Diệp đơn độc ngồi bên bàn cách đó vài mét, bất giác nheo mắt cười khẽ.
Cậu tin vào trực giác của mình, giữa hai người tồn tại một dòng chảy ngầm vẫn chưa được vạch trần.
Lúc này cả hai đều không mặc đồng phục học sinh, cũng chẳng còn dáng vẻ lịch sự, nhã nhặn như ở trường nữa.
Không phải bạn cùng lớp, không có nội quy nhà trường ràng buộc, mặc dù Tả Mộc không biết Lê Diệp tìm đến đây bằng cách nào, nhưng đã đến rồi, cậu cũng chẳng ngại cho anh xem một chút gì đó kí©h thí©ɧ.
Muốn tôi đưa cô qua đó không?"
Cô gái bật cười, cọ sát vào lòng cậu, ra vẻ muốn hôn lên môi cậu.
Tả Mộc khéo léo nghiêng người tránh đi một cách tự nhiên, sau đó vòng tay qua eo cô gái đứng dậy.
Hai người dính sát vào nhau, rời khỏi khu ghế sofa, Tả Mộc dẫn cô gái đi về hướng phòng bi-a.
Cậu từng chơi bi-a với khách ở đây, trong góc bar có một phòng riêng đặt bàn bi-a, cậu đã quá quen thuộc chỗ này rồi.
Đi ngang qua bàn của Lê Diệp, Tả Mộc cúi đầu xuống, như thể đang chăm chú nghe cô gái nói chuyện, nhưng ánh mắt lại lướt nhanh qua gương mặt Lê Diệp.
Đúng như cậu nghĩ, trên mặt Lê Diệp không hề có chút biểu cảm nào.
Tả Mộc vừa cười vừa nói dẫn cô gái đi qua, xuyên qua đám đông khách khứa, đi về hướng phòng riêng.
Cô gái nhờ cậu dạy chơi bi-a, Tả Mộc sảng khoái đồng ý ngay, bắt đầu từ tư thế đánh bóng, cầm tay chỉ bảo từng ly từng tí.
Tường phòng riêng được dán gạch tráng gương, bóng dáng người qua lại đều phản chiếu trong đó.
Vài phút sau, Tả Mộc thoáng thấy một bóng hình cao ráo phản chiếu trên mặt gạch.
Đối phương không vào phòng riêng, chỉ khoanh tay dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn cậu dạy cô gái chơi bi-a.
Trong lòng Tả Mộc đột nhiên nảy sinh một cảm giác khoái trá khó tả. Như thể cậu đã thắng một ván cược nào đó.
Lê Diệp quả nhiên đã đi theo.
Tuy nhiên Tả Mộc không nhìn Lê Diệp.
Cậu có hơi say, nhưng cảm giác đánh bóng rất ổn định, không bỏ sót một cú nào.
Lê Diệp đứng lạnh nhạt bên cửa, nhìn Tả Mộc kiên nhẫn dạy người khác, thỉnh thoảng lại có động chạm cơ thể, dạy đến nỗi cô gái trẻ kia vui mừng khôn xiết, hai má ửng hồng.
Cuối cùng, quả bi cuối cùng được đánh vào lỗ, Tả Mộc liền tiễn cô gái đi.
Cậu không quan tâm Lê Diệp đã chờ bao lâu, chỉ đặt cây gậy bi-a lên bàn, dựa vào cạnh bàn, lấy bao thuốc ra, thành thạo châm một điếu.
Sau đó chầm chậm đi đến trước mặt Lê Diệp, cười một nụ cười khó hiểu, hỏi Lê Diệp: "Lê thiếu gia, kiên nhẫn vậy, đang đợi người à?"
3
0
2 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
