0 chữ
Chương 10
Chương 10
Các bạn khác còn phải học tối, đều ùa ra căng tin ăn cơm, một số ít có bố mẹ mang cơm đến thì ra cổng trường chờ phụ huynh.
Tả Mộc được tuyển thẳng vào trường nhờ diện học sinh năng khiếu thể thao, tối cậu ấy không học tối, phải đến câu lạc bộ luyện bóng.
Đám học sinh túm năm tụm ba vẫn đang la hét đói rồi khát rồi, cậu rất thoải mái đạp xe rẽ ra khỏi cổng trường.
Câu lạc bộ nằm ở hướng bắc thành phố, ra khỏi cổng trường đáng lẽ phải rẽ trái, nhưng cậu lại đạp xe về phía bên phải, đi thêm hai con phố nữa chính là nhà hàng nhỏ nhà cậu, tối nay cậu vẫn đến giúp chị Đồng San một tay.
Sáu giờ chính là giờ cao điểm đón khách, khách ăn tại chỗ và khách gọi mang về đều không ít.
Lúc Tả Mộc vào tiệm lướt qua một anh shipper, chuông cửa tự động phát ra tiếng "kính chào quý khách", Đồng San vừa ngẩng đầu lên thấy là cậu ấy, lập tức mắng một câu: "Ai cho cậu đến đấy!?
Tối nay cậu không luyện bóng nữa sao?"
Từ khi ký hợp đồng với câu lạc bộ, thành tích của Tả Mộc không tăng mà còn giảm, năm vừa rồi hầu như không giành được thành tích gì trong các giải đấu, thấy sắp đến kỳ thi đại học rồi, trong lòng Đồng San cũng sốt ruột thay cho cậu ấy.
Tả Mộc dựa vào quầy kính, tiện miệng nói bừa: "Huấn luyện viên bị bệnh, cho nghỉ hai ngày." Cậu quay sang cười với Đồng San: "Chị, em chưa ăn tối."
Đồng San bất lực, còn nhiều khách đang chờ.
Chị vội vã lấy một đĩa ăn tại chỗ, chất đầy cơm, rau và một miếng sườn cốt lết chiên to Tả Mộc thích, đẩy về phía cậu: "Ăn nhanh đi, ăn xong ra giúp chị."
Lúc Lê Diệp đến mua cơm, các suất ăn trên quầy đã không còn nhiều lựa chọn. Tả Mộc đang ngồi sau quầy nghịch điện thoại.
Lê Diệp gõ vào tấm kính chắn. Tả Mộc ngẩng đầu lên, thấy là Lê Diệp, cậu nheo mắt nghi ngờ.
Dạo này, cậu dường như cứ vài ba hôm lại đυ.ng mặt người này.
Tả Mộc liếc nhanh qua Lê Diệp. Hôm nay anh ấy mặc đồng phục trường, chỉ là màu sắc hơi khác.
Quần đồng phục ở khu chính là màu xanh lá, còn quần Lê Diệp mặc là màu xanh dương.
Điều này cũng chứng minh suy đoán trước đó của Tả Mộc, đối phương là học sinh khu quốc tế.
Lê Diệp hỏi qua quầy kính: "Còn gì ăn không?" Hơn nửa số món ăn trên quầy đã bán hết.
Tả Mộc kéo khẩu trang lên, đứng dậy nói: "Chỉ còn mấy món anh thấy thôi."
Ánh mắt Lê Diệp chuyển từ mặt Tả Mộc sang thức ăn: "Cậu cứ lấy vài món tùy ý." Thấy Tả Mộc đi lấy hộp cơm mang về, anh vội nói thêm: "Tôi ăn ở đây."
Lê Diệp thực sự rất đói. Khu quốc tế không học buổi tối, anh vừa từ viện nghiên cứu Đại học Thâm Quyến về.
Sau cả buổi nghe giảng, anh chỉ ăn được nửa gói bánh quy mặn.
Vừa nãy đi taxi ngang qua đây, chợt nhớ đến món cơm thịt kho tàu mấy hôm trước, nên bảo tài xế dừng xe.
Tả Mộc cũng lười nghĩ, nên cứ theo công thức lần trước múc cho anh một suất cơm thịt kho tàu.
Lần này Lê Diệp chủ động dặn dò: "Thêm thịt, không trứng.
Cho một phần nước đường." Ý anh rất rõ ràng, việc thêm thịt và nước đường là do anh yêu cầu, nên sẽ thanh toán theo giá bình thường.
Do nước đường trong tủ lạnh bán hết, Tả Mộc phải vào bếp sau lấy.
Cậu hất cằm ra hiệu với Lê Diệp: "Anh trả tiền rồi cứ ngồi trước đi, tôi bưng ra cho." Nói xong, cậu quay người vào bếp sau.
Lê Diệp ra quầy quét mã thanh toán xong thì tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Tả Mộc được tuyển thẳng vào trường nhờ diện học sinh năng khiếu thể thao, tối cậu ấy không học tối, phải đến câu lạc bộ luyện bóng.
Đám học sinh túm năm tụm ba vẫn đang la hét đói rồi khát rồi, cậu rất thoải mái đạp xe rẽ ra khỏi cổng trường.
Câu lạc bộ nằm ở hướng bắc thành phố, ra khỏi cổng trường đáng lẽ phải rẽ trái, nhưng cậu lại đạp xe về phía bên phải, đi thêm hai con phố nữa chính là nhà hàng nhỏ nhà cậu, tối nay cậu vẫn đến giúp chị Đồng San một tay.
Sáu giờ chính là giờ cao điểm đón khách, khách ăn tại chỗ và khách gọi mang về đều không ít.
Lúc Tả Mộc vào tiệm lướt qua một anh shipper, chuông cửa tự động phát ra tiếng "kính chào quý khách", Đồng San vừa ngẩng đầu lên thấy là cậu ấy, lập tức mắng một câu: "Ai cho cậu đến đấy!?
Từ khi ký hợp đồng với câu lạc bộ, thành tích của Tả Mộc không tăng mà còn giảm, năm vừa rồi hầu như không giành được thành tích gì trong các giải đấu, thấy sắp đến kỳ thi đại học rồi, trong lòng Đồng San cũng sốt ruột thay cho cậu ấy.
Tả Mộc dựa vào quầy kính, tiện miệng nói bừa: "Huấn luyện viên bị bệnh, cho nghỉ hai ngày." Cậu quay sang cười với Đồng San: "Chị, em chưa ăn tối."
Đồng San bất lực, còn nhiều khách đang chờ.
Chị vội vã lấy một đĩa ăn tại chỗ, chất đầy cơm, rau và một miếng sườn cốt lết chiên to Tả Mộc thích, đẩy về phía cậu: "Ăn nhanh đi, ăn xong ra giúp chị."
Lúc Lê Diệp đến mua cơm, các suất ăn trên quầy đã không còn nhiều lựa chọn. Tả Mộc đang ngồi sau quầy nghịch điện thoại.
Lê Diệp gõ vào tấm kính chắn. Tả Mộc ngẩng đầu lên, thấy là Lê Diệp, cậu nheo mắt nghi ngờ.
Tả Mộc liếc nhanh qua Lê Diệp. Hôm nay anh ấy mặc đồng phục trường, chỉ là màu sắc hơi khác.
Quần đồng phục ở khu chính là màu xanh lá, còn quần Lê Diệp mặc là màu xanh dương.
Điều này cũng chứng minh suy đoán trước đó của Tả Mộc, đối phương là học sinh khu quốc tế.
Lê Diệp hỏi qua quầy kính: "Còn gì ăn không?" Hơn nửa số món ăn trên quầy đã bán hết.
Tả Mộc kéo khẩu trang lên, đứng dậy nói: "Chỉ còn mấy món anh thấy thôi."
Ánh mắt Lê Diệp chuyển từ mặt Tả Mộc sang thức ăn: "Cậu cứ lấy vài món tùy ý." Thấy Tả Mộc đi lấy hộp cơm mang về, anh vội nói thêm: "Tôi ăn ở đây."
Lê Diệp thực sự rất đói. Khu quốc tế không học buổi tối, anh vừa từ viện nghiên cứu Đại học Thâm Quyến về.
Sau cả buổi nghe giảng, anh chỉ ăn được nửa gói bánh quy mặn.
Tả Mộc cũng lười nghĩ, nên cứ theo công thức lần trước múc cho anh một suất cơm thịt kho tàu.
Lần này Lê Diệp chủ động dặn dò: "Thêm thịt, không trứng.
Cho một phần nước đường." Ý anh rất rõ ràng, việc thêm thịt và nước đường là do anh yêu cầu, nên sẽ thanh toán theo giá bình thường.
Do nước đường trong tủ lạnh bán hết, Tả Mộc phải vào bếp sau lấy.
Cậu hất cằm ra hiệu với Lê Diệp: "Anh trả tiền rồi cứ ngồi trước đi, tôi bưng ra cho." Nói xong, cậu quay người vào bếp sau.
Lê Diệp ra quầy quét mã thanh toán xong thì tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
4
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
