0 chữ
Chương 50
Chương 50: Chưa ai từng tìm đến anh
Lâm Tiểu Thất toát mồ hôi lạnh.
Cô dần hiểu ra: chuyện hôm nay, đơn giản là vì ghen.
Mà kiểu ghen này... là loại mất lý trí, mù quáng đến cực đoan – một khi đã đẩy lên đến mức đó, người phụ nữ trước mặt có thể làm ra bất cứ điều gì điên rồ nhất.
Lâm Tiểu Thất thật sự không biết nên phản ứng thế nào, đành cắn răng liều mạng đánh đòn tâm lý: "Thế thì cô nên đá luôn cái gã đàn ông đó đi! Hôm nay cô hủy mặt tôi, ngày mai hắn lại liếc sang người khác, rồi cô lại hủy tiếp? Cứ thế suốt đời à?"
Đối phương nhướng mày, giọng nhạt nhưng lạnh:
"Mồm lẻo thật đấy. Biết tôi đang nói đến ai không?"
Lâm Tiểu Thất cố giữ bình tĩnh, kéo dài thời gian:
"Ai cơ? Tôi quen không?"
"Người từng đính hôn với cô."
"...Anh Tạ... Tạ gì nhỉ..."
Lâm Tiểu Thất nhất thời luống cuống, quên béng cả tên đầy đủ.
"Tam thiếu gia nhà họ Tạ? Nhưng tôi kết hôn rồi mà! Tôi với anh ta đâu còn quan hệ gì nữa!"
Cô thật sự không ngờ – đã cắt đứt sạch sẽ rồi, mà vẫn bị “tàn dư đào hoa” kéo vào thị phi.
Nghĩ đến viễn cảnh nếu ngày xưa thật sự cưới người đó... cô rùng mình. Có lẽ giờ này không phải ngồi đây đấu khẩu, mà là bị kéo vào một vũng lầy còn sâu hơn.
Người phụ nữ kia nghiến răng: "Phải! Cô với anh ta hủy hôn rồi. Nhưng anh ta thì vẫn chưa buông tay! Có người nói xấu cô, anh ta còn đứng ra bênh. Cô nói xem, tại sao? Vì cô đẹp hơn người ta một chút à?"
Lâm Tiểu Thất rất muốn đáp: "Cảm ơn đã khen tôi đẹp." Nhưng nhìn con dao đang được cầm trở lại... cô cười không nổi.
Đối phương quay người, thật sự... cầm dao.
Không còn cách nào khác, Lâm Tiểu Thất đành phải lôi "chồng" mình ra hù dọa:
"Cô có biết chồng tôi là ai không? Là Hoắc Duật Sâm! Nếu tôi có mệnh hệ gì, anh ấy chắc chắn sẽ không bỏ qua. Đến cả nhà cô cũng không yên đâu!"
Nghe vậy, người phụ nữ kia chỉ nhếch môi khinh khỉnh: "Vậy càng phải hủy luôn mắt cô. Để cô không nhận ra tôi được. Như vậy... cô và Hoắc Duật Sâm – hai vợ chồng mù, chẳng phải rất hợp hay sao?"
Lâm Tiểu Thất nuốt nước bọt, chỉ muốn tự vả.
Sớm biết thế này đã không nhắc đến anh rồi...
Cô gái kia lừ lừ tiến tới, con dao trong tay lấp lánh dưới ánh đèn, từng bước từng bước ép sát.
"Cô dọa tôi à? Cô tưởng nhà họ Hoắc quyền lực lắm sao? Hoắc Duật Sâm á? Chẳng qua là một thằng mù! Trong cái nhà đó, anh ta chẳng có tiếng nói gì hết. Muốn động tới nhà tôi? Nằm mơ!"
Không hiểu sao, nghe đến đây... trong lòng Lâm Tiểu Thất lại dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Cô vốn đã mơ hồ cảm nhận được, trong đại gia tộc họ Hoắc, Hoắc Duật Sâm không hề được coi trọng.
Kết hôn rồi, anh chưa từng đưa cô về ra mắt họ hàng.
Cha mẹ anh mất sớm, còn lại một người bác và một người cô – đều sống ở Giang Thành, nhưng đến giờ... chưa ai từng tìm đến anh.
Và ngay cả khi người ngoài lăng mạ anh thậm tệ như thế... cô lại là người đầu tiên cảm thấy đau thay cho anh.
Cô dần hiểu ra: chuyện hôm nay, đơn giản là vì ghen.
Mà kiểu ghen này... là loại mất lý trí, mù quáng đến cực đoan – một khi đã đẩy lên đến mức đó, người phụ nữ trước mặt có thể làm ra bất cứ điều gì điên rồ nhất.
Lâm Tiểu Thất thật sự không biết nên phản ứng thế nào, đành cắn răng liều mạng đánh đòn tâm lý: "Thế thì cô nên đá luôn cái gã đàn ông đó đi! Hôm nay cô hủy mặt tôi, ngày mai hắn lại liếc sang người khác, rồi cô lại hủy tiếp? Cứ thế suốt đời à?"
Đối phương nhướng mày, giọng nhạt nhưng lạnh:
"Mồm lẻo thật đấy. Biết tôi đang nói đến ai không?"
Lâm Tiểu Thất cố giữ bình tĩnh, kéo dài thời gian:
"Ai cơ? Tôi quen không?"
"Người từng đính hôn với cô."
"...Anh Tạ... Tạ gì nhỉ..."
Lâm Tiểu Thất nhất thời luống cuống, quên béng cả tên đầy đủ.
Cô thật sự không ngờ – đã cắt đứt sạch sẽ rồi, mà vẫn bị “tàn dư đào hoa” kéo vào thị phi.
Nghĩ đến viễn cảnh nếu ngày xưa thật sự cưới người đó... cô rùng mình. Có lẽ giờ này không phải ngồi đây đấu khẩu, mà là bị kéo vào một vũng lầy còn sâu hơn.
Người phụ nữ kia nghiến răng: "Phải! Cô với anh ta hủy hôn rồi. Nhưng anh ta thì vẫn chưa buông tay! Có người nói xấu cô, anh ta còn đứng ra bênh. Cô nói xem, tại sao? Vì cô đẹp hơn người ta một chút à?"
Lâm Tiểu Thất rất muốn đáp: "Cảm ơn đã khen tôi đẹp." Nhưng nhìn con dao đang được cầm trở lại... cô cười không nổi.
Đối phương quay người, thật sự... cầm dao.
Không còn cách nào khác, Lâm Tiểu Thất đành phải lôi "chồng" mình ra hù dọa:
Nghe vậy, người phụ nữ kia chỉ nhếch môi khinh khỉnh: "Vậy càng phải hủy luôn mắt cô. Để cô không nhận ra tôi được. Như vậy... cô và Hoắc Duật Sâm – hai vợ chồng mù, chẳng phải rất hợp hay sao?"
Lâm Tiểu Thất nuốt nước bọt, chỉ muốn tự vả.
Sớm biết thế này đã không nhắc đến anh rồi...
Cô gái kia lừ lừ tiến tới, con dao trong tay lấp lánh dưới ánh đèn, từng bước từng bước ép sát.
"Cô dọa tôi à? Cô tưởng nhà họ Hoắc quyền lực lắm sao? Hoắc Duật Sâm á? Chẳng qua là một thằng mù! Trong cái nhà đó, anh ta chẳng có tiếng nói gì hết. Muốn động tới nhà tôi? Nằm mơ!"
Không hiểu sao, nghe đến đây... trong lòng Lâm Tiểu Thất lại dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Kết hôn rồi, anh chưa từng đưa cô về ra mắt họ hàng.
Cha mẹ anh mất sớm, còn lại một người bác và một người cô – đều sống ở Giang Thành, nhưng đến giờ... chưa ai từng tìm đến anh.
Và ngay cả khi người ngoài lăng mạ anh thậm tệ như thế... cô lại là người đầu tiên cảm thấy đau thay cho anh.
13
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
