0 chữ
Chương 19
Chương 19: Bị Hoắc Duật Sâm bắt nạt
Thế nhưng, cô vẫn rõ ràng một điều: những dịu dàng mà Hoắc Duật Sâm dành cho cô, không phải vì tình yêu.
Chỉ là... vì anh muốn bà nội thêm yên tâm về cuộc hôn nhân này mà thôi.
...
Vừa vào đến sân, đại cẩu liền vẫy đuôi chạy ầm ầm tới, nhào thẳng vào người Hoắc Duật Sâm.
Nó sủa mấy tiếng, rồi quay sang Lâm Tiểu Thất, dụi cái mũi ươn ướt vào tay cô, vẫy đuôi vui vẻ.
Cô mỉm cười, xoa đầu nó: “Ở ngoài sân nghe tiếng đã biết là mày rồi. Nghe ra bọn tao về đúng không?”
“Gâu!”
“Đại cẩu, không được làm loạn!” Giọng bà nội vang lên, mang theo tiếng cười.
Bà chống gậy chậm rãi bước về phía hai đứa.
Lâm Tiểu Thất và Hoắc Duật Sâm đồng thanh gọi một tiếng: “Bà nội.”
Rồi cùng nhau bước tới gần.
Bà nội mặc đồ ngủ, khoác thêm chiếc khăn len lên vai. Mái tóc hoa râm hôm nay không được chải chuốt như thường, chỉ dùng một chiếc kẹp ghim đơn giản, trông có vẻ như vừa nằm nghỉ rồi lại ngồi dậy.
Hoắc Duật Sâm nhẹ giọng hỏi: “Bà nội còn chưa ngủ sao?”
Bà cười đáp: “Thấy con lái xe đi lúc nãy, trong lòng không yên, nên qua hỏi thử Tiểu Thất xem có chuyện gì.”
Kết quả là... không thấy Tiểu Thất đâu, bà đành đứng đợi hai người trong sân một lúc.
Vừa thấy cô về, bà đã hỏi: “Sao giờ này mới về?”
Lâm Tiểu Thất còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, thì Hoắc Duật Sâm đã nhẹ nhàng siết lấy tay cô, thay cô lên tiếng: “Tiểu Thất đi ăn với mấy bạn học, về muộn nên cháu ra đón.”
Bà nội nhìn anh rồi lại nhìn sang cô, khẽ cười: “Thấy cháu lao ra khỏi nhà như gió, bà còn tưởng Tiểu Thất gặp chuyện gì. Thôi, về rồi là được, hai đứa đi nghỉ sớm đi, bà cũng về đây.”
Nói xong, bà chống gậy chậm rãi bước ra ngoài.
Hai người một trái một phải dìu bà ra tận cửa lớn.
Vừa khuất khỏi tầm mắt, bà đã thu gậy lại, xoay ngang như chống kiếm sau lưng, tay khoanh lại, còn cố ý ngoảnh đầu nhìn sang phía biệt thự của đứa cháu lớn.
Cái thằng này… còn dám lừa bà nữa!
Gì mà đi ăn cùng bạn, rõ ràng mắt Tiểu Thất vẫn còn đỏ hoe, khóc đến sưng cả lên. Không phải bị Hoắc Duật Sâm bắt nạt thì còn vì lý do gì?
Nếu không uất ức, con bé làm gì cả tối không chịu về nhà?
Chắc chắn là do thằng cháu lạnh nhạt quá mức, làm con bé tủi thân.
Còn cái màn diễn ân ái ban nãy… xem ra cũng chỉ là làm cho bà xem.
Bà khẽ thở dài, lẩm bẩm trong lòng: Xem ra vẫn phải ở lại đây thêm một thời gian nữa, tiếp tục chỉnh đốn lại cái thằng cứng đầu này mới được.
Chỉ là... vì anh muốn bà nội thêm yên tâm về cuộc hôn nhân này mà thôi.
...
Vừa vào đến sân, đại cẩu liền vẫy đuôi chạy ầm ầm tới, nhào thẳng vào người Hoắc Duật Sâm.
Nó sủa mấy tiếng, rồi quay sang Lâm Tiểu Thất, dụi cái mũi ươn ướt vào tay cô, vẫy đuôi vui vẻ.
Cô mỉm cười, xoa đầu nó: “Ở ngoài sân nghe tiếng đã biết là mày rồi. Nghe ra bọn tao về đúng không?”
“Gâu!”
“Đại cẩu, không được làm loạn!” Giọng bà nội vang lên, mang theo tiếng cười.
Bà chống gậy chậm rãi bước về phía hai đứa.
Lâm Tiểu Thất và Hoắc Duật Sâm đồng thanh gọi một tiếng: “Bà nội.”
Rồi cùng nhau bước tới gần.
Bà nội mặc đồ ngủ, khoác thêm chiếc khăn len lên vai. Mái tóc hoa râm hôm nay không được chải chuốt như thường, chỉ dùng một chiếc kẹp ghim đơn giản, trông có vẻ như vừa nằm nghỉ rồi lại ngồi dậy.
Bà cười đáp: “Thấy con lái xe đi lúc nãy, trong lòng không yên, nên qua hỏi thử Tiểu Thất xem có chuyện gì.”
Kết quả là... không thấy Tiểu Thất đâu, bà đành đứng đợi hai người trong sân một lúc.
Vừa thấy cô về, bà đã hỏi: “Sao giờ này mới về?”
Lâm Tiểu Thất còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, thì Hoắc Duật Sâm đã nhẹ nhàng siết lấy tay cô, thay cô lên tiếng: “Tiểu Thất đi ăn với mấy bạn học, về muộn nên cháu ra đón.”
Bà nội nhìn anh rồi lại nhìn sang cô, khẽ cười: “Thấy cháu lao ra khỏi nhà như gió, bà còn tưởng Tiểu Thất gặp chuyện gì. Thôi, về rồi là được, hai đứa đi nghỉ sớm đi, bà cũng về đây.”
Nói xong, bà chống gậy chậm rãi bước ra ngoài.
Hai người một trái một phải dìu bà ra tận cửa lớn.
Cái thằng này… còn dám lừa bà nữa!
Gì mà đi ăn cùng bạn, rõ ràng mắt Tiểu Thất vẫn còn đỏ hoe, khóc đến sưng cả lên. Không phải bị Hoắc Duật Sâm bắt nạt thì còn vì lý do gì?
Nếu không uất ức, con bé làm gì cả tối không chịu về nhà?
Chắc chắn là do thằng cháu lạnh nhạt quá mức, làm con bé tủi thân.
Còn cái màn diễn ân ái ban nãy… xem ra cũng chỉ là làm cho bà xem.
Bà khẽ thở dài, lẩm bẩm trong lòng: Xem ra vẫn phải ở lại đây thêm một thời gian nữa, tiếp tục chỉnh đốn lại cái thằng cứng đầu này mới được.
10
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
