0 chữ
Chương 47
Chương 47: Chuyện này rốt cuộc vẫn phải tính lâu dài
Lang Tinh Tịch nghe vậy, dường như bật cười khẽ một tiếng, trong bóng tối không rõ ràng lắm: “Giờ còn sợ bóng tối à?”
Bao năm nay, vậy mà bỗng sợ bóng tối?
Vương Hằng Cơ nghiêng người nằm xuống, không đáp lời. Ở nơi thôn dã hẻo lánh thế này, ánh nến sáng rọi trên người còn khiến lòng yên ổn hơn so với bóng tối hoàn toàn.
Chuyện này lại khiến nàng nhớ đến kiếp trước, thời kỳ cuối bệnh tình phát tác, mắt nàng mờ dần, mỗi đêm tỉnh dậy đều va vào bàn ghế, không tránh khỏi bị bầm tím đầy người. Phùng ma ma và đám Đào Căn bất đắc dĩ đành thay phiên ngủ cạnh nàng.
Khi đó, nàng từng vuốt vuốt chiếc gối trống bên cạnh, thầm nghĩ nếu trượng phu ở đó thì tốt biết bao. Trường đêm vắng lặng, nàng sẽ không cô đơn, cũng không cần làm phiền Phùng ma ma già yếu nằm đất.
Cho đến một ngày tuyết rơi, nàng tức đến phát bệnh mà chết, mới biết thì ra những ngày nàng ôm giận nằm cô độc, trượng phu của nàng luôn ngủ cạnh gối của Hứa Chiêu Dung, con cái vây quanh, tận hưởng cảnh phu thê ân ái.
Hứa Chiêu Dung ôm bụng quỳ trước mặt nàng, cầu xin nàng thu nhận, nếu không đứa nhỏ sẽ không nơi nương tựa.
Nhưng nàng có thu hay không đã chẳng còn quan trọng, bởi Lang Tinh Tịch đã sớm chuẩn bị nhà cho mẹ con họ ở hẻm Ô Y.
Trong chăn, giọt lệ treo nơi khóe mắt chưa kịp rơi đã bị nàng bực bội lau đi, hòa tan vào đêm dài vô tận.
…
Sáng sớm hôm sau, nàng trở lại Vương phủ.
Phùng ma ma, Đào Căn, Đào Chi sớm đã chờ đợi từ lâu. Nghe tin tiểu thư mất tích, cả phủ loạn lên, mấy ngày mấy đêm chẳng ai chợp mắt nổi.
Hiện tại trong giới quý tộc đang lan truyền lời đồn, đệ nhất mỹ nhân Vương Hằng Cơ bị con cháu hàn môn làm nhục, bất đắc dĩ phải gả đi, trở thành câu chuyện cười nơi trà lâu tửu quán.
“Tiểu thư nhất định phải mau chóng làm rõ thanh danh!” Phùng ma ma sốt ruột khuyên nhủ, lời đồn như ngọn lửa lan rộng. Tiểu thư và cô gia sắp thành thân, nếu chẳng may để cô gia nghe được, sinh ra nghi kỵ thì sẽ rất phiền phức. Dù gì sau này cũng là phu thê cả đời.
Vương Hằng Cơ lại dửng dưng: Hắn mà thật sự vì lời đồn này mà chủ động hủy hôn thì tốt quá, đỡ cho nàng phải bày mưu nghĩ kế.
Vấn đề là hắn đã nói lời chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối không hủy hôn.
Hắn nắm đại quyền trong tay, tâm cơ sâu như biển, nàng không thể đối đầu trực diện với hắn.
Chuyện này rốt cuộc vẫn phải tính lâu dài.
Bao năm nay, vậy mà bỗng sợ bóng tối?
Vương Hằng Cơ nghiêng người nằm xuống, không đáp lời. Ở nơi thôn dã hẻo lánh thế này, ánh nến sáng rọi trên người còn khiến lòng yên ổn hơn so với bóng tối hoàn toàn.
Chuyện này lại khiến nàng nhớ đến kiếp trước, thời kỳ cuối bệnh tình phát tác, mắt nàng mờ dần, mỗi đêm tỉnh dậy đều va vào bàn ghế, không tránh khỏi bị bầm tím đầy người. Phùng ma ma và đám Đào Căn bất đắc dĩ đành thay phiên ngủ cạnh nàng.
Khi đó, nàng từng vuốt vuốt chiếc gối trống bên cạnh, thầm nghĩ nếu trượng phu ở đó thì tốt biết bao. Trường đêm vắng lặng, nàng sẽ không cô đơn, cũng không cần làm phiền Phùng ma ma già yếu nằm đất.
Hứa Chiêu Dung ôm bụng quỳ trước mặt nàng, cầu xin nàng thu nhận, nếu không đứa nhỏ sẽ không nơi nương tựa.
Nhưng nàng có thu hay không đã chẳng còn quan trọng, bởi Lang Tinh Tịch đã sớm chuẩn bị nhà cho mẹ con họ ở hẻm Ô Y.
Trong chăn, giọt lệ treo nơi khóe mắt chưa kịp rơi đã bị nàng bực bội lau đi, hòa tan vào đêm dài vô tận.
…
Sáng sớm hôm sau, nàng trở lại Vương phủ.
Phùng ma ma, Đào Căn, Đào Chi sớm đã chờ đợi từ lâu. Nghe tin tiểu thư mất tích, cả phủ loạn lên, mấy ngày mấy đêm chẳng ai chợp mắt nổi.
Hiện tại trong giới quý tộc đang lan truyền lời đồn, đệ nhất mỹ nhân Vương Hằng Cơ bị con cháu hàn môn làm nhục, bất đắc dĩ phải gả đi, trở thành câu chuyện cười nơi trà lâu tửu quán.
Vương Hằng Cơ lại dửng dưng: Hắn mà thật sự vì lời đồn này mà chủ động hủy hôn thì tốt quá, đỡ cho nàng phải bày mưu nghĩ kế.
Vấn đề là hắn đã nói lời chắc như đinh đóng cột, tuyệt đối không hủy hôn.
Hắn nắm đại quyền trong tay, tâm cơ sâu như biển, nàng không thể đối đầu trực diện với hắn.
Chuyện này rốt cuộc vẫn phải tính lâu dài.
14
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
