0 chữ
Chương 42
Chương 42: Mơ tưởng
“Cửu muội!”
“Cửu muội của ta!”
Vương Tập vui đến phát khóc, lập tức hạ lệnh rút quân xuống núi. Mây đen cuồn cuộn phủ kín đỉnh non, e là chẳng bao lâu nữa sẽ đổ một trận mưa lớn.
Đồng thời, hắn ra lệnh bắt giữ tất cả những người hàn môn khả nghi xung quanh, kẻ nào chống đối thì xử tại chỗ. Theo lời đám nô ɭệ chăn ngựa trên thảo nguyên báo lại, chính đám người hàn tộc mang tâm tư bất chính đã dụ dỗ muội muội hắn, khiến nàng phát bệnh bất ngờ rồi lưu lạc nơi hoang dã.
Đuốc cháy sáng rực khắp núi đồi, chiếu rọi bóng tối trước cơn bão đến mức sáng bừng. Văn Nghiễn Chi quay lại lấy thuốc giải nhưng đến muộn, chỉ thấy Tam đệ Trịnh Hành của mình đã bị đám quan binh bao vây chặt chẽ, không kịp nữa rồi.
Văn Nghiễn Chi siết chặt viên thuốc trong tay, không dám lên tiếng, ẩn mình sau một thân cây to.
Trịnh Hành mất tích, lại có thể kinh động đến toàn bộ gia tộc Lang Gia Vương thị.
Trịnh Hành được hai nam tử quý tộc hộ tống ra ngoài, một người tráng kiện oai hùng là ca ca ruột của nàng, một người lạnh lùng tuấn dật, chính là vị hôn phu của nàng.
Thì ra, vị hôn phu mà nàng muốn từ hôn lại là đế sư đương triều.
Viên thuốc trong tay Văn Nghiễn Chi rơi xuống đất, đến giờ phút này y không còn có thể tự lừa mình dối người nữa, rằng Trịnh Hành chỉ xuất thân từ một gia đình phú quý bình thường.
Nàng là một quyền quý thực sự, trong cơ thể chảy dòng máu môn phiệt, là trung tâm được nuông chiều yêu thương của một gia tộc môn phiệt, từng hành động cử chỉ đều có thể dẫn đến sự hủy diệt từ phía Lang Gia Vương thị.
Nàng và y vốn thuộc hai thế giới đối lập, thậm chí vụ huyết án trong rừng trúc, việc bệ hạ bị giam cầm, chính y bị lưu đày, đều do gia tộc nàng đứng sau thao túng.
Văn Nghiễn Chi trăm mối ngổn ngang, hồn vía lên mây, cứ thế ngồi bệt xuống đất, thất thần vô định.
…
Vương Hằng Cơ được đưa đến một trạm dịch dưới chân núi.
Dù chỉ là trạm dịch, nhưng đã có mấy chục gia nhân của Vương thị cẩn thận bố trí cho tiểu thư, gian phòng ấm áp, thức ăn đầy đủ, tựa như biệt phủ sang trọng giữa nơi thôn dã.
Văn Nghiễn Chi lau sạch tro bụi trên mặt, cầm viên thuốc, âm thầm đi theo đoàn quan binh đến tận trạm dịch.
Bệnh tình của Trịnh Hành rất đặc biệt, chỉ có thuốc của bà bà mới có thể chữa khỏi. Y là kẻ bị hào môn truy nã, dù có nguy cơ bị lộ mặt mà rơi đầu, cũng phải giao thuốc đến tay nàng.
Người canh giữ bên cạnh nàng đều là thân nhân, y tin họ sẽ hiểu được tầm quan trọng của viên thuốc này.
Thế nhưng, vừa mới bước vào cửa trạm dịch, y đã bị quan binh nửa kéo nửa đẩy vào sân giữa.
Tướng quân Vương Tập sắc mặt trầm tĩnh bước lên, vung tay tát mạnh một cái, lực đạo rất lớn khiến tai Văn Nghiễn Chi ù đi ong ong.
“Tiện dân!”
Văn Nghiễn Chi bị tát lệch cả đầu, viên thuốc văng tứ tán trên đất, lời định nói ra để trao thuốc cũng nghẹn lại bên miệng.
Y bị người ghì chặt không thể động đậy.
“Bổn tướng quân biết rõ mấy trò của đám hèn mọn các ngươi, dụ dỗ tiểu thư nhà quý tộc, làm bẩn sự trong sạch của người ta, để rồi mưu cầu trèo cao, mơ mộng trở thành rể hiền của Vương thị.”
Từ xưa đã có chuyện thư sinh cố ý đẩy tiểu thư nhà quyền quý xuống nước, rồi lại giả vờ cứu lên. Tiểu thư ướt đẫm bị người lạ ôm trước bao người, cuối cùng phải gả đi.
Theo lễ tục, hôm nay cửu muội và Văn Nghiễn Chi ở riêng trong núi, nàng lại bất tỉnh, tất nhiên phải gả cho y, hồ đồ mà làm vợ người ta.
“Nhưng bổn tướng quân nói rõ cho ngươi biết, mơ tưởng! Loại người như ngươi, ngay cả chạm vào vạt váy của muội ta cũng không xứng. Tốt nhất là dập tắt ngay cái ý nghĩ dơ bẩn đó đi.”
Ánh mắt Vương Tập đen kịt đáng sợ, khí thế như đè nát núi Thái Sơn, rút kiếm ra thẳng thừng, “Lang Gia Vương thị chúng ta đường hoàng ngay thẳng, từ trước tới nay đều có cốt cách riêng, phân biệt rõ ràng sang hèn, tuyệt không liên hôn với hàn môn.”
“Cửu muội của ta!”
Vương Tập vui đến phát khóc, lập tức hạ lệnh rút quân xuống núi. Mây đen cuồn cuộn phủ kín đỉnh non, e là chẳng bao lâu nữa sẽ đổ một trận mưa lớn.
Đồng thời, hắn ra lệnh bắt giữ tất cả những người hàn môn khả nghi xung quanh, kẻ nào chống đối thì xử tại chỗ. Theo lời đám nô ɭệ chăn ngựa trên thảo nguyên báo lại, chính đám người hàn tộc mang tâm tư bất chính đã dụ dỗ muội muội hắn, khiến nàng phát bệnh bất ngờ rồi lưu lạc nơi hoang dã.
Đuốc cháy sáng rực khắp núi đồi, chiếu rọi bóng tối trước cơn bão đến mức sáng bừng. Văn Nghiễn Chi quay lại lấy thuốc giải nhưng đến muộn, chỉ thấy Tam đệ Trịnh Hành của mình đã bị đám quan binh bao vây chặt chẽ, không kịp nữa rồi.
Văn Nghiễn Chi siết chặt viên thuốc trong tay, không dám lên tiếng, ẩn mình sau một thân cây to.
Trịnh Hành được hai nam tử quý tộc hộ tống ra ngoài, một người tráng kiện oai hùng là ca ca ruột của nàng, một người lạnh lùng tuấn dật, chính là vị hôn phu của nàng.
Thì ra, vị hôn phu mà nàng muốn từ hôn lại là đế sư đương triều.
Viên thuốc trong tay Văn Nghiễn Chi rơi xuống đất, đến giờ phút này y không còn có thể tự lừa mình dối người nữa, rằng Trịnh Hành chỉ xuất thân từ một gia đình phú quý bình thường.
Nàng là một quyền quý thực sự, trong cơ thể chảy dòng máu môn phiệt, là trung tâm được nuông chiều yêu thương của một gia tộc môn phiệt, từng hành động cử chỉ đều có thể dẫn đến sự hủy diệt từ phía Lang Gia Vương thị.
Nàng và y vốn thuộc hai thế giới đối lập, thậm chí vụ huyết án trong rừng trúc, việc bệ hạ bị giam cầm, chính y bị lưu đày, đều do gia tộc nàng đứng sau thao túng.
…
Vương Hằng Cơ được đưa đến một trạm dịch dưới chân núi.
Dù chỉ là trạm dịch, nhưng đã có mấy chục gia nhân của Vương thị cẩn thận bố trí cho tiểu thư, gian phòng ấm áp, thức ăn đầy đủ, tựa như biệt phủ sang trọng giữa nơi thôn dã.
Văn Nghiễn Chi lau sạch tro bụi trên mặt, cầm viên thuốc, âm thầm đi theo đoàn quan binh đến tận trạm dịch.
Bệnh tình của Trịnh Hành rất đặc biệt, chỉ có thuốc của bà bà mới có thể chữa khỏi. Y là kẻ bị hào môn truy nã, dù có nguy cơ bị lộ mặt mà rơi đầu, cũng phải giao thuốc đến tay nàng.
Người canh giữ bên cạnh nàng đều là thân nhân, y tin họ sẽ hiểu được tầm quan trọng của viên thuốc này.
Thế nhưng, vừa mới bước vào cửa trạm dịch, y đã bị quan binh nửa kéo nửa đẩy vào sân giữa.
“Tiện dân!”
Văn Nghiễn Chi bị tát lệch cả đầu, viên thuốc văng tứ tán trên đất, lời định nói ra để trao thuốc cũng nghẹn lại bên miệng.
Y bị người ghì chặt không thể động đậy.
“Bổn tướng quân biết rõ mấy trò của đám hèn mọn các ngươi, dụ dỗ tiểu thư nhà quý tộc, làm bẩn sự trong sạch của người ta, để rồi mưu cầu trèo cao, mơ mộng trở thành rể hiền của Vương thị.”
Từ xưa đã có chuyện thư sinh cố ý đẩy tiểu thư nhà quyền quý xuống nước, rồi lại giả vờ cứu lên. Tiểu thư ướt đẫm bị người lạ ôm trước bao người, cuối cùng phải gả đi.
Theo lễ tục, hôm nay cửu muội và Văn Nghiễn Chi ở riêng trong núi, nàng lại bất tỉnh, tất nhiên phải gả cho y, hồ đồ mà làm vợ người ta.
“Nhưng bổn tướng quân nói rõ cho ngươi biết, mơ tưởng! Loại người như ngươi, ngay cả chạm vào vạt váy của muội ta cũng không xứng. Tốt nhất là dập tắt ngay cái ý nghĩ dơ bẩn đó đi.”
Ánh mắt Vương Tập đen kịt đáng sợ, khí thế như đè nát núi Thái Sơn, rút kiếm ra thẳng thừng, “Lang Gia Vương thị chúng ta đường hoàng ngay thẳng, từ trước tới nay đều có cốt cách riêng, phân biệt rõ ràng sang hèn, tuyệt không liên hôn với hàn môn.”
12
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
