0 chữ
Chương 21
Chương 13.2: Chờ đợi
Tần phu nhân biết rõ mình vừa mới mắng con riêng một hồi, thật ra cũng làm khó chất nữ. Dù sao hai người giờ đã là vợ chồng. Giọng bà dịu xuống, kéo tay nàng nói: “Từ khi về kinh thành đến nay, con vẫn chưa ra ngoài dạo chơi lần nào đúng không?”
“Có việc gì vậy mẫu thân?” Trình Cẩn Tri hỏi.
“Mấy ngày nữa có chuyện vui. Tiền nhiệm Lý lão tướng gia muốn tổ chức lễ mừng thọ lão phu nhân. Con đi dự tiệc, tiện thể quen biết thêm người trong kinh, cũng coi như ra ngoài hít thở không khí.”
“Mẫu thân có đi không ạ?” Trình Cẩn Tri hỏi.
Tần phu nhân lắc đầu: “Ta không đi, con sẽ đi cùng nhị thẩm. Gần đây có người bên Vương phủ nhờ nhị thẩm làm mối, nói muốn hỏi cưới Cầm tỷ nhi. Nhị thẩm thấy bên Vương phủ cũng không tệ, lại có giao tình với Lý gia, tất nhiên sẽ đến xem thái độ đối phương ra sao.”
“Vậy là vị Vương gia nào?” Trình Cẩn Tri hỏi.
“Chính là nhà mẹ đẻ của Vương quý phi trong cung. Giờ trong cung ai được sủng ái bằng nàng? Không chừng mai sau còn lên làm Hoàng hậu. Bên kia đã ngỏ ý, hôn sự tám phần là định rồi. Nhị thẩm vốn giỏi tính toán, sao có thể bỏ qua cơ hội này?”
Việc trong cung, Trình Cẩn Tri cũng từng nghe qua. Từ Hoàng hậu đã mất mấy năm, đương kim Thái tử là con do Từ hoàng hậu sinh. Còn Vương quý phi được sủng ái suốt nhiều năm, cả nhà được ân sủng, lại có Cửu hoàng tử mười tuổi, nghe nói trời sinh thông minh lanh lợi, rất được Hoàng thượng yêu thích. Nếu thật sự gả vào nhà mẹ đẻ của Vương quý phi, chẳng khác nào như lửa thêm dầu, rực rỡ vô song. Trình Cẩn Tri vâng mệnh, đợi đến lúc sẽ cùng đi với Vu thị.
Đến tối, khi Tần Gián trở về phòng, Trình Cẩn Tri đã tắm rửa xong, ngồi bên mép giường, đem việc Tần phu nhân đồng ý chuyện Vũ đệ đến Thẩm gia nói lại. Nàng kể rõ: Thẩm gia dạy học tại gia cũng rất tốt, mẫu thân và Vũ đệ đều đã đồng ý. Phiền biểu ca nhờ người báo một tiếng với Thẩm gia, nếu bên kia chịu nhận, mẫu thân sẽ cho người đến bái tạ.
Tần Gián nhìn nàng, nói: “Mẫu thân hẳn không dễ gì đồng ý như vậy, đúng không? Nói cho cùng, nàng vốn coi thường việc dạy học tại gia của Thẩm gia.”
Trình Cẩn Tri liền phủ nhận: “Biểu ca nói vậy sai rồi. Trần lão tiên sinh danh tiếng vang xa. Mẫu thân sau khi tìm hiểu tất sẽ hiểu rõ. Hơn nữa, lời do biểu ca nói ra, mẫu thân tất nhiên càng tin.”
“Nếu nàng thật sự dễ dàng chấp nhận như vậy, đã không cố chấp đến mức năm lần bảy lượt muốn chen chân vào Vô Nhai thư viện.” Tần Gián nói.
Trình Cẩn Tri lặng im một hồi, rồi chậm rãi nói: “Cũng là vì mẫu thân một lòng lo lắng cho con cái. Lại nói dẫu sao mẫu thân cũng là nữ nhân, chẳng am tường quy củ thư viện, càng không hiểu biểu ca xưa nay giữ mình nghiêm cẩn, hành xử chu toàn. Ta đã khuyên giải đôi lời với người, người cũng dần thông suốt.”
Tần Gián nhìn nàng một lúc lâu, rồi bất chợt nắm lấy tay nàng, khóe môi khẽ cong, ánh mắt ôn hòa: “Bị kẹp giữa ta và mẫu thân, có phải nàng rất khó xử không? Vừa phải nói giúp ta trước mặt mẫu thân, lại vừa phải nói giúp mẫu thân trước mặt ta?”
Một câu này khiến Trình Cẩn Tri lập tức hiểu. Hắn rất hiểu mẹ kế của mình, cũng hiểu sự bất mãn và oán trách của nàng. Những lời nàng nói dù khéo léo đến đâu, cũng không thể qua mặt hắn.
Vì vậy, nàng không tiếp tục giả vờ hòa thuận, mà nghiêm túc đáp: “Cũng không đến nỗi quá khó xử, ta có thể xoay xở được. Mẫu thân vốn tính tình mạnh mẽ, chuyện gì cũng không chịu thua kém, lúc nào cũng muốn giành phần hơn, lại thêm tính cố chấp. Còn biểu ca thì từ nhỏ đã mang danh thần đồng, địa vị tôn quý, vốn là người kiêu ngạo, sao chịu để người khác dùng thế ép mình?”
“Trong nhà vốn nên lấy phụ thân làm chủ, nhưng phụ thân lại quá ôn hòa, không đủ cứng rắn để điều hòa hai bên. Vì thế mâu thuẫn giữa hai người ngày càng lớn, cho dù có là mẫu tử ruột thịt đi chăng nữa, e là cũng khó tránh khỏi va chạm. Giờ đã qua mười mấy năm, biểu ca ngày càng vững chãi, còn mẫu thân tuổi cao, thân thể không còn như trước. Dần dà bà cũng sẽ nhận ra thực tại, bắt đầu học cách lui bước, lúc đó có lẽ mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn.”
Tần Gián phát hiện, đây là lần đầu tiên hắn thật lòng trò chuyện sâu sắc với một nữ nhân như vậy. Hắn thực sự cảm thán: nàng ôn hòa, tỉnh táo, hiểu lý lẽ, cũng thấu triệt lòng người. Nhưng nàng lại rất kín đáo, nếu không hỏi đến nơi đến chốn, nàng sẽ chỉ dùng vài lời nhẹ nhàng để giấu đi tâm sự. Hắn bỗng cảm thấy, chỉ cần để nàng sống dễ chịu hơn một chút, hắn cũng nguyện nhượng bộ mẹ kế, không cần cứ mãi đối đầu gay gắt.
“Về sau, nếu Vũ đệ có gì vướng mắc chuyện học hành, cứ bảo nó đến hỏi ta. Nếu ta biết thì sẽ nói, không thì cũng có thể giúp nó hỏi các vị tiền bối ở Hàn Lâm Viện. Đều là những người từng đỗ tiến sĩ, so với thầy ở Vô Nhai thư viện cũng chẳng kém là bao.”
Trình Cẩn Tri bất ngờ ngẩng lên, khẽ mỉm cười, dịu dàng chân thành: “Đa tạ biểu ca, mẫu thân và đệ đệ chắc chắn sẽ rất vui.”
Tần Gián vốn định đêm nay chỉ an ổn nghỉ ngơi, không muốn làm nàng nghĩ hắn chỉ nhớ đến chuyện kia. Nhưng nhiều lúc, cảm xúc lại không thể khống chế. Có lẽ, một nam nhân muốn thân thiết với nữ nhân, vốn chỉ là khao khát ôm lấy người đó, để thân thể hoà vào nhau, nước sữa quyện hòa.
Hắn đứng dậy: “Ta đi tắm một chút.”
Ngoài cửa sổ, gió lướt qua, trúc lay xào xạc, văng vẳng vài hạt mưa còn đọng lại. Gối thêu đôi uyên ương trước mắt khẽ đong đưa, tư tưởng nàng phiêu lãng nơi xa xăm, rồi lại bị kéo về hiện tại, phía sau là thân thể ấm nóng của nam tử đang ôm chặt lấy nàng. Sau khi nghỉ ngơi, nàng vẫn nằm yên. Tần Gián từ phía sau vòng tay qua ôm lấy nàng, chậm rãi vuốt ve đường cong uyển chuyển. Một lát sau, hắn khẽ hỏi: “Trước kia đều vội vã đi tắm, hôm nay sao lại không nhúc nhích?”
“Chờ một chút rồi đi.” Nàng đáp.
“Tại sao vậy?”
Im lặng một hồi, nàng nhỏ giọng đáp: “Nghe người ta nói, tắm ngay sau đó thì khó hoài thai.”
Tần Gián bật cười, ngồi dậy, nhìn nàng, tay khẽ vuốt ve gương mặt: “Không cần vội, nàng yên tâm, ta sẽ đến mỗi ngày. Sớm muộn gì cũng sẽ có thôi.”
Nàng nằm nghiêng, không lên tiếng. Vẫn là hy vọng, một sinh mệnh hoàn toàn mới sẽ chiếm lấy thời gian và sinh lực của nàng. Có lẽ, khi có một hài tử, cuộc đời nàng sẽ mở ra một cảnh sắc khác. Có thể đó là một chút bồng bột, là một chút bất lực, là đem cuộc đời vô vọng ký thác vào một người khác. Nhưng còn có thể làm gì được nữa? Ở trong cái l*иg này, nàng chẳng có lấy một con đường khác, chỉ có thể chọn cách này mà thôi.
“Có việc gì vậy mẫu thân?” Trình Cẩn Tri hỏi.
“Mấy ngày nữa có chuyện vui. Tiền nhiệm Lý lão tướng gia muốn tổ chức lễ mừng thọ lão phu nhân. Con đi dự tiệc, tiện thể quen biết thêm người trong kinh, cũng coi như ra ngoài hít thở không khí.”
“Mẫu thân có đi không ạ?” Trình Cẩn Tri hỏi.
Tần phu nhân lắc đầu: “Ta không đi, con sẽ đi cùng nhị thẩm. Gần đây có người bên Vương phủ nhờ nhị thẩm làm mối, nói muốn hỏi cưới Cầm tỷ nhi. Nhị thẩm thấy bên Vương phủ cũng không tệ, lại có giao tình với Lý gia, tất nhiên sẽ đến xem thái độ đối phương ra sao.”
“Chính là nhà mẹ đẻ của Vương quý phi trong cung. Giờ trong cung ai được sủng ái bằng nàng? Không chừng mai sau còn lên làm Hoàng hậu. Bên kia đã ngỏ ý, hôn sự tám phần là định rồi. Nhị thẩm vốn giỏi tính toán, sao có thể bỏ qua cơ hội này?”
Việc trong cung, Trình Cẩn Tri cũng từng nghe qua. Từ Hoàng hậu đã mất mấy năm, đương kim Thái tử là con do Từ hoàng hậu sinh. Còn Vương quý phi được sủng ái suốt nhiều năm, cả nhà được ân sủng, lại có Cửu hoàng tử mười tuổi, nghe nói trời sinh thông minh lanh lợi, rất được Hoàng thượng yêu thích. Nếu thật sự gả vào nhà mẹ đẻ của Vương quý phi, chẳng khác nào như lửa thêm dầu, rực rỡ vô song. Trình Cẩn Tri vâng mệnh, đợi đến lúc sẽ cùng đi với Vu thị.
Đến tối, khi Tần Gián trở về phòng, Trình Cẩn Tri đã tắm rửa xong, ngồi bên mép giường, đem việc Tần phu nhân đồng ý chuyện Vũ đệ đến Thẩm gia nói lại. Nàng kể rõ: Thẩm gia dạy học tại gia cũng rất tốt, mẫu thân và Vũ đệ đều đã đồng ý. Phiền biểu ca nhờ người báo một tiếng với Thẩm gia, nếu bên kia chịu nhận, mẫu thân sẽ cho người đến bái tạ.
Trình Cẩn Tri liền phủ nhận: “Biểu ca nói vậy sai rồi. Trần lão tiên sinh danh tiếng vang xa. Mẫu thân sau khi tìm hiểu tất sẽ hiểu rõ. Hơn nữa, lời do biểu ca nói ra, mẫu thân tất nhiên càng tin.”
“Nếu nàng thật sự dễ dàng chấp nhận như vậy, đã không cố chấp đến mức năm lần bảy lượt muốn chen chân vào Vô Nhai thư viện.” Tần Gián nói.
Trình Cẩn Tri lặng im một hồi, rồi chậm rãi nói: “Cũng là vì mẫu thân một lòng lo lắng cho con cái. Lại nói dẫu sao mẫu thân cũng là nữ nhân, chẳng am tường quy củ thư viện, càng không hiểu biểu ca xưa nay giữ mình nghiêm cẩn, hành xử chu toàn. Ta đã khuyên giải đôi lời với người, người cũng dần thông suốt.”
Một câu này khiến Trình Cẩn Tri lập tức hiểu. Hắn rất hiểu mẹ kế của mình, cũng hiểu sự bất mãn và oán trách của nàng. Những lời nàng nói dù khéo léo đến đâu, cũng không thể qua mặt hắn.
Vì vậy, nàng không tiếp tục giả vờ hòa thuận, mà nghiêm túc đáp: “Cũng không đến nỗi quá khó xử, ta có thể xoay xở được. Mẫu thân vốn tính tình mạnh mẽ, chuyện gì cũng không chịu thua kém, lúc nào cũng muốn giành phần hơn, lại thêm tính cố chấp. Còn biểu ca thì từ nhỏ đã mang danh thần đồng, địa vị tôn quý, vốn là người kiêu ngạo, sao chịu để người khác dùng thế ép mình?”
“Trong nhà vốn nên lấy phụ thân làm chủ, nhưng phụ thân lại quá ôn hòa, không đủ cứng rắn để điều hòa hai bên. Vì thế mâu thuẫn giữa hai người ngày càng lớn, cho dù có là mẫu tử ruột thịt đi chăng nữa, e là cũng khó tránh khỏi va chạm. Giờ đã qua mười mấy năm, biểu ca ngày càng vững chãi, còn mẫu thân tuổi cao, thân thể không còn như trước. Dần dà bà cũng sẽ nhận ra thực tại, bắt đầu học cách lui bước, lúc đó có lẽ mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn.”
Tần Gián phát hiện, đây là lần đầu tiên hắn thật lòng trò chuyện sâu sắc với một nữ nhân như vậy. Hắn thực sự cảm thán: nàng ôn hòa, tỉnh táo, hiểu lý lẽ, cũng thấu triệt lòng người. Nhưng nàng lại rất kín đáo, nếu không hỏi đến nơi đến chốn, nàng sẽ chỉ dùng vài lời nhẹ nhàng để giấu đi tâm sự. Hắn bỗng cảm thấy, chỉ cần để nàng sống dễ chịu hơn một chút, hắn cũng nguyện nhượng bộ mẹ kế, không cần cứ mãi đối đầu gay gắt.
“Về sau, nếu Vũ đệ có gì vướng mắc chuyện học hành, cứ bảo nó đến hỏi ta. Nếu ta biết thì sẽ nói, không thì cũng có thể giúp nó hỏi các vị tiền bối ở Hàn Lâm Viện. Đều là những người từng đỗ tiến sĩ, so với thầy ở Vô Nhai thư viện cũng chẳng kém là bao.”
Trình Cẩn Tri bất ngờ ngẩng lên, khẽ mỉm cười, dịu dàng chân thành: “Đa tạ biểu ca, mẫu thân và đệ đệ chắc chắn sẽ rất vui.”
Tần Gián vốn định đêm nay chỉ an ổn nghỉ ngơi, không muốn làm nàng nghĩ hắn chỉ nhớ đến chuyện kia. Nhưng nhiều lúc, cảm xúc lại không thể khống chế. Có lẽ, một nam nhân muốn thân thiết với nữ nhân, vốn chỉ là khao khát ôm lấy người đó, để thân thể hoà vào nhau, nước sữa quyện hòa.
Hắn đứng dậy: “Ta đi tắm một chút.”
Ngoài cửa sổ, gió lướt qua, trúc lay xào xạc, văng vẳng vài hạt mưa còn đọng lại. Gối thêu đôi uyên ương trước mắt khẽ đong đưa, tư tưởng nàng phiêu lãng nơi xa xăm, rồi lại bị kéo về hiện tại, phía sau là thân thể ấm nóng của nam tử đang ôm chặt lấy nàng. Sau khi nghỉ ngơi, nàng vẫn nằm yên. Tần Gián từ phía sau vòng tay qua ôm lấy nàng, chậm rãi vuốt ve đường cong uyển chuyển. Một lát sau, hắn khẽ hỏi: “Trước kia đều vội vã đi tắm, hôm nay sao lại không nhúc nhích?”
“Chờ một chút rồi đi.” Nàng đáp.
“Tại sao vậy?”
Im lặng một hồi, nàng nhỏ giọng đáp: “Nghe người ta nói, tắm ngay sau đó thì khó hoài thai.”
Tần Gián bật cười, ngồi dậy, nhìn nàng, tay khẽ vuốt ve gương mặt: “Không cần vội, nàng yên tâm, ta sẽ đến mỗi ngày. Sớm muộn gì cũng sẽ có thôi.”
Nàng nằm nghiêng, không lên tiếng. Vẫn là hy vọng, một sinh mệnh hoàn toàn mới sẽ chiếm lấy thời gian và sinh lực của nàng. Có lẽ, khi có một hài tử, cuộc đời nàng sẽ mở ra một cảnh sắc khác. Có thể đó là một chút bồng bột, là một chút bất lực, là đem cuộc đời vô vọng ký thác vào một người khác. Nhưng còn có thể làm gì được nữa? Ở trong cái l*иg này, nàng chẳng có lấy một con đường khác, chỉ có thể chọn cách này mà thôi.
5
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
