0 chữ
Chương 6
Chương 6: Lấy lại du thuyền
Cô vẫn hơi lo, hỏi lại: “Xác định là chỉ cần theo anh tham dự dạ tiệc là em có thể lấy lại du thuyền?”
Mục Tinh Lan dắt cô đi sâu vào trong, giọng nói chậm rãi: “Chỉ cần em ngoan ngoãn.”
Thương Tòng Chi ngẩng đầu nhìn anh, sao cảm thấy câu đó... có hơi cho qua chuyện?
Cô lại đưa tay níu lấy tay áo vest của Mục Tinh Lan, không chịu bỏ qua: “Không được, nếu anh không nói rõ, ngay bây giờ em sẽ quay về!”
Mục Tinh Lan rủ hàng mi dài xuống.
Trong đôi mắt sáng rực còn hơn ánh đèn của Thương Tòng Chi, anh khẽ cong môi cười: “Chi Chi, nơi này chỉ vào được, chưa đến nửa đêm thì không ai ra được đâu.”
Thương Tòng Chi: “!”
Chết tiệt.
Cô lật xe rồi.
Thương Tòng Chi trợn mắt nhìn Mục Tinh Lan, trong lòng gào thét, cái gì mà Mục công tử chính trực đoan trang?
Cho dù cô không còn thích anh nữa, nhưng vẫn luôn tin vào nhân phẩm của anh.
Kết quả anh lại chơi cô như vậy?
Mục Tinh Lan rút chiếc mặt nạ hồ ly từ tay cô ra, đích thân đeo lên cho cô: “Tối nay chỉ cần em ngoan một chút, mai anh bảo thư ký Tần đưa em đi lấy du thuyền.”
Sau khi đeo xong, anh nâng cằm cô lên thưởng thức vài giây, dùng ngón tay thon dài vén những sợi tóc xoăn nhẹ lòa xòa bên má cô.
Mặt nạ che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, dù đang tức giận cũng như mang theo một hồ nước xuân lấp lánh. Môi đỏ, tóc đen, kiều diễm đến cực điểm.
Nhìn qua đúng thật có vài phần giống hồ ly tinh rồi đấy.
Thương Tòng Chi quay đầu nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ sát đất.
Cô phát hiện đúng là chỉ có xe vào chứ không thấy chiếc nào đi ra.
Vả lại.
Lộc Vân Sơn Trang nằm trên lưng chừng núi, đến cả xe gọi app cũng không vào nổi.
Quan trọng nhất là điện thoại của cô, lúc thay đồ đã bị Mục Tinh Lan giữ mất.
Xong đời.
Dưới mái hiên người ta, không cúi đầu không được.
Tất cả là vì chiếc du thuyền kia.
Thương Tòng Chi nghiến răng, trong đầu lập tức ghi tên của nữ minh tinh tuyến một đã gián tiếp khiến du thuyền của cô bị tịch thu vào sổ đen thù hằn.
...
Đến giờ bắt đầu.
Hội trường vốn sáng rực, trong chớp mắt, toàn bộ ánh đèn vụt tắt.
Thương Tòng Chi theo phản xạ siết chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh: “Làm gì vậy trời?”
Giọng nói mát lạnh của Mục Tinh Lan vang lên giữa bóng tối, mang theo cảm giác an toàn kỳ lạ. Anh cúi đầu, khẽ nói bên tai cô: “Đừng sợ.”
Vì quá tối, lúc anh cúi xuống nói chuyện, đôi môi mỏng suýt nữa chạm vào vành tai cô.
Thương Tòng Chi ôm lấy vành tai tê rần, bực bội lầm bầm: “Nói thì nói, cúi sát như vậy làm gì chứ.”
Khoảnh khắc tiếp theo, cô mới hiểu vì sao anh lại ghé sát tai thì thầm.
Ánh đèn rực rỡ đột ngột bật sáng trở lại, âm nhạc cũng vang lên.
Bữa tiệc xa hoa rực rỡ ngay lập tức thay đổi cục diện, ánh đèn tụ về giữa hội trường, tạo thành một sàn nhảy khổng lồ. Thương Tòng Chi tận mắt chứng kiến những người phụ nữ vốn trông cao quý thanh tao ban nãy, giờ đây lại tự tin lả lướt trên sàn nhảy, uốn éo gợi cảm trong từng bước chuyển động.
Cô nàng quê mùa chưa từng thấy đời như Thương Tòng Chi đứng ngẩn người tại chỗ.
Cái quái gì vậy?
Nghĩ đến những chiếc siêu xe phiên bản giới hạn bên ngoài, cả xe thể thao lẫn xe sang, thậm chí cô còn nghe được lời từ chối của phục vụ dành cho một người muốn vào: “Rất tiếc, tài sản ước tính của ngài chưa đạt yêu cầu tối thiểu của sự kiện.”
Lúc đó cô còn hỏi nhỏ, yêu cầu tối thiểu là bao nhiêu?
Phục vụ đáp: “Ước tính 10 tỷ tệ.”
Vậy nên, người đang đeo mặt nạ nhảy nhót hết mình giữa hội trường này là ai, đã quá rõ ràng rồi.
Thì ra giới nhà giàu lại “xả stress” kiểu này.
Trong lúc Thương Tòng Chi còn đang dán mắt nhìn sàn nhảy, một đôi tay rắn rỏi siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô vào giữa sàn.
Thương Tòng Chi hoảng hốt, giẫm mạnh lên giày da của Mục Tinh Lan.
Hai tay cô túm lấy cổ áo anh, nhón chân thì thầm bên tai anh: “Anh bị gì vậy hả!”
“Em không muốn nhảy sao?”
Mục Tinh Lan khoác vai cô, đáp lời một cách thản nhiên như thể mọi chuyện đều nằm trong dự tính của anh.
Người trong sàn nhảy nhìn thấy họ thì rất "hợp tác", lập tức tự động tản ra, nhường chỗ cho hai người.
Thương Tòng Chi bị ép, không nhảy cũng không được.
Tiếng nhạc trong sàn dần chuyển sang chậm rãi.
Đã không còn là những điệu nhảy sôi động, mà là điệu valse da diết, quấn quýt không rời.
Khóe mắt Thương Tòng Chi lơ đãng nhìn quanh, lại thấy không ít cặp đôi đang khiêu vũ đến mức ôm hôn say đắm, khiến cô sợ tới mức vội vã thu lại tầm mắt.
Cô ngẩng đầu định nói gì đó với Mục Tinh Lan.
Kết quả lại chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm như mực của anh.
Môi đỏ khẽ hé, lời còn chưa kịp thốt ra đã bị anh ôm eo xoay người một vòng.
Mục Tinh Lan dắt cô đi sâu vào trong, giọng nói chậm rãi: “Chỉ cần em ngoan ngoãn.”
Thương Tòng Chi ngẩng đầu nhìn anh, sao cảm thấy câu đó... có hơi cho qua chuyện?
Cô lại đưa tay níu lấy tay áo vest của Mục Tinh Lan, không chịu bỏ qua: “Không được, nếu anh không nói rõ, ngay bây giờ em sẽ quay về!”
Mục Tinh Lan rủ hàng mi dài xuống.
Trong đôi mắt sáng rực còn hơn ánh đèn của Thương Tòng Chi, anh khẽ cong môi cười: “Chi Chi, nơi này chỉ vào được, chưa đến nửa đêm thì không ai ra được đâu.”
Thương Tòng Chi: “!”
Chết tiệt.
Cô lật xe rồi.
Thương Tòng Chi trợn mắt nhìn Mục Tinh Lan, trong lòng gào thét, cái gì mà Mục công tử chính trực đoan trang?
Cho dù cô không còn thích anh nữa, nhưng vẫn luôn tin vào nhân phẩm của anh.
Mục Tinh Lan rút chiếc mặt nạ hồ ly từ tay cô ra, đích thân đeo lên cho cô: “Tối nay chỉ cần em ngoan một chút, mai anh bảo thư ký Tần đưa em đi lấy du thuyền.”
Sau khi đeo xong, anh nâng cằm cô lên thưởng thức vài giây, dùng ngón tay thon dài vén những sợi tóc xoăn nhẹ lòa xòa bên má cô.
Mặt nạ che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, dù đang tức giận cũng như mang theo một hồ nước xuân lấp lánh. Môi đỏ, tóc đen, kiều diễm đến cực điểm.
Nhìn qua đúng thật có vài phần giống hồ ly tinh rồi đấy.
Thương Tòng Chi quay đầu nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ sát đất.
Cô phát hiện đúng là chỉ có xe vào chứ không thấy chiếc nào đi ra.
Vả lại.
Lộc Vân Sơn Trang nằm trên lưng chừng núi, đến cả xe gọi app cũng không vào nổi.
Quan trọng nhất là điện thoại của cô, lúc thay đồ đã bị Mục Tinh Lan giữ mất.
Dưới mái hiên người ta, không cúi đầu không được.
Tất cả là vì chiếc du thuyền kia.
Thương Tòng Chi nghiến răng, trong đầu lập tức ghi tên của nữ minh tinh tuyến một đã gián tiếp khiến du thuyền của cô bị tịch thu vào sổ đen thù hằn.
...
Đến giờ bắt đầu.
Hội trường vốn sáng rực, trong chớp mắt, toàn bộ ánh đèn vụt tắt.
Thương Tòng Chi theo phản xạ siết chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh: “Làm gì vậy trời?”
Giọng nói mát lạnh của Mục Tinh Lan vang lên giữa bóng tối, mang theo cảm giác an toàn kỳ lạ. Anh cúi đầu, khẽ nói bên tai cô: “Đừng sợ.”
Vì quá tối, lúc anh cúi xuống nói chuyện, đôi môi mỏng suýt nữa chạm vào vành tai cô.
Thương Tòng Chi ôm lấy vành tai tê rần, bực bội lầm bầm: “Nói thì nói, cúi sát như vậy làm gì chứ.”
Khoảnh khắc tiếp theo, cô mới hiểu vì sao anh lại ghé sát tai thì thầm.
Bữa tiệc xa hoa rực rỡ ngay lập tức thay đổi cục diện, ánh đèn tụ về giữa hội trường, tạo thành một sàn nhảy khổng lồ. Thương Tòng Chi tận mắt chứng kiến những người phụ nữ vốn trông cao quý thanh tao ban nãy, giờ đây lại tự tin lả lướt trên sàn nhảy, uốn éo gợi cảm trong từng bước chuyển động.
Cô nàng quê mùa chưa từng thấy đời như Thương Tòng Chi đứng ngẩn người tại chỗ.
Cái quái gì vậy?
Nghĩ đến những chiếc siêu xe phiên bản giới hạn bên ngoài, cả xe thể thao lẫn xe sang, thậm chí cô còn nghe được lời từ chối của phục vụ dành cho một người muốn vào: “Rất tiếc, tài sản ước tính của ngài chưa đạt yêu cầu tối thiểu của sự kiện.”
Lúc đó cô còn hỏi nhỏ, yêu cầu tối thiểu là bao nhiêu?
Phục vụ đáp: “Ước tính 10 tỷ tệ.”
Vậy nên, người đang đeo mặt nạ nhảy nhót hết mình giữa hội trường này là ai, đã quá rõ ràng rồi.
Thì ra giới nhà giàu lại “xả stress” kiểu này.
Trong lúc Thương Tòng Chi còn đang dán mắt nhìn sàn nhảy, một đôi tay rắn rỏi siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô vào giữa sàn.
Thương Tòng Chi hoảng hốt, giẫm mạnh lên giày da của Mục Tinh Lan.
Hai tay cô túm lấy cổ áo anh, nhón chân thì thầm bên tai anh: “Anh bị gì vậy hả!”
“Em không muốn nhảy sao?”
Mục Tinh Lan khoác vai cô, đáp lời một cách thản nhiên như thể mọi chuyện đều nằm trong dự tính của anh.
Người trong sàn nhảy nhìn thấy họ thì rất "hợp tác", lập tức tự động tản ra, nhường chỗ cho hai người.
Thương Tòng Chi bị ép, không nhảy cũng không được.
Tiếng nhạc trong sàn dần chuyển sang chậm rãi.
Đã không còn là những điệu nhảy sôi động, mà là điệu valse da diết, quấn quýt không rời.
Khóe mắt Thương Tòng Chi lơ đãng nhìn quanh, lại thấy không ít cặp đôi đang khiêu vũ đến mức ôm hôn say đắm, khiến cô sợ tới mức vội vã thu lại tầm mắt.
Cô ngẩng đầu định nói gì đó với Mục Tinh Lan.
Kết quả lại chạm ngay vào ánh mắt sâu thẳm như mực của anh.
Môi đỏ khẽ hé, lời còn chưa kịp thốt ra đã bị anh ôm eo xoay người một vòng.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
