TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Làm chuyện xấu

Giọng anh rất nhẹ, chậm rãi nói: “Em sợ đau nhất, hồi bé chỉ cần trầy xước tí là bắt anh thổi, thổi xong còn phải nựng nịu dỗ em.”

“Anh im miệng giùm cái đi!”

Thương Tòng Chi không thể chịu nổi nữa, nhào tới định bịt miệng anh lại.

Những gì anh sắp nói chắc chắn đều là những chuyện đen tối trong quá khứ của cô. Quá xấu hổ! Không thể để anh nói tiếp được!

Đúng lúc này, Tô Liễm mở cửa xe: “Chi Chi, đến giờ em lên phim trường rồi.”

WTF?

Tô Liễm nghi ngờ mình còn trẻ mà đã hoa mắt.

Ban đầu anh ấy cứ tưởng Mục Tổng chạy đến tận đây chỉ để đưa thuốc, ai ngờ đâu.

Sự thật là chạy hàng ngàn cây số chỉ để đưa... sắc?

Mà Mục Tổng còn là người ở dưới?

Từ góc nhìn của Tô Liễm.

Trên ghế xe màu kem, thân hình mảnh khảnh của Thương Tòng Chi đang đè lên người đàn ông trẻ trung tuấn tú.

Chiếc váy trắng thêu hoa đồng màu tản ra như đóa hoa nở rộ, trải khắp phần bụng dưới của người đàn ông đến tận quần tây đen bên dưới.

Trắng - đen tương phản, vừa cấm kỵ vừa mê hoặc.

Phản ứng đầu tiên của Tô Liễm là nhắm mắt lại ngay lập tức.

Thương Tòng Chi cái đồ trời đánh này, muốn bay lên trời luôn rồi sao!

Dám đè cả công tử nhà giàu nổi tiếng nói không với nữ sắc trong truyền thuyết xuống dưới!

Không đúng, không đúng...

Đây là trong xe bảo mẫu đó! Bên ngoài người qua kẻ lại, sao có thể to gan như thế!

Đi bộ đến khách sạn chỉ mấy bước chân, cái đồ không biết hậu quả cũng không nhịn được à?

Tô Liễm lập tức đóng cửa xe lại: “Xin lỗi, làm phiền rồi!”

May mà tài xế không có mặt trong xe.

Bàn tay trắng mềm của Thương Tòng Chi vẫn còn bịt lấy môi Mục Tinh Lan. Nghe thấy tiếng động, cơ thể mảnh mai của cô cứng đờ lại.

?

Tên Tô Liễm hay tự diễn kia không phải đã hiểu lầm gì rồi chứ?

Thương Tòng Chi hết đau chân, hết mỏi lưng rồi lại túm váy lên rồi lập tức mở cửa xe: “Tô Liễm, anh hiểu nhầm rồi!”

Nhưng ngay giây sau.

Tay cô bị Mục Tinh Lan từ phía sau nắm lấy: “Gấp gì, em định cứ thế mà xuống à?”

Thấy cô quay người lại, Mục Tinh Lan đứng dậy khỏi ghế, nói: “Tóc rối rồi.”

Anh giơ tay giúp cô vuốt lại mái tóc dài mềm mại đang rối tung, cố gắng lờ đi cảm giác môi mình vừa bị lòng bàn tay mềm mịn của cô chạm vào, mềm như đậu hũ non vậy.

Ba phút sau. Mục Tinh Lan xuống xe, Tô Liễm mới bước lên.

Anh ấy nhìn Thương Tòng Chi đang ngồi thẳng lưng trên ghế, thần thái rạng ngời, trông chẳng khác gì một nữ minh tinh kiêu sa quý phái: “Trời đất, không ngờ em với Mục Tổng lại thích kiểu tư thế đó.”

Thương Tòng Chi liếc lạnh một cái: “Cẩn thận lời nói, em kiện anh tội phỉ báng danh tiết đó.”

Thái độ thản nhiên lại còn ngồi ngay ngắn thế kia.

Tuyệt đối không giống người vừa làm chuyện xấu xong!

Tô Liễm cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.

Vừa nãy đối mặt với Mục Tổng, tim anh ấy suýt thì nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Không phải chưa từng thấy người lớn, nhưng khí thế của Mục Tổng thực sự quá mạnh. Dù bề ngoài ôn hòa, điềm đạm, nhưng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mắt.

Trong lòng thì hoảng không chịu nổi.

Tô Liễm đưa ánh mắt hơi mang vẻ sùng bái nhìn sang Thương Tòng Chi, đúng là tay chơi liều mạng chuyên đi gây chuyện, đối mặt với Mục Tổng mà vẫn có thể đè người ta xuống dưới.

Quả nhiên trước giờ anh ấy vẫn đánh giá thấp độ “ngầu” của đại tiểu thư này rồi.

“Anh ta đi rồi à?” Trước khi xe bảo mẫu chạy đến phim trường, Thương Tòng Chi bỗng hỏi một câu.

Tô Liễm đương nhiên biết "anh ta" là ai: “Đi rồi.”

“Không nỡ à?”

Thương Tòng Chi liếc anh ấy một cái: “Con mắt nào của anh thấy em không nỡ?”

Cô không muốn nhắc lại cái tình huống vừa nãy khiến bản thân mất mặt muốn độn thổ, lập tức mạnh miệng đổi đề tài: “Hợp đồng em bảo anh thương lượng đã xong chưa?”

Trong lúc nói, ánh mắt Thương Tòng Chi khẽ liếc qua đầu gối chỗ vừa được Mục Tinh Lan bôi thuốc. Thuốc được bôi rất gọn gàng, sạch sẽ, viền ngoài không hề dây ra một chút nào. Ánh mắt cô khựng lại vài giây rồi lập tức thu về như không có chuyện gì xảy ra.

Nhắc đến chuyện nghiêm túc, nét mặt Tô Liễm cũng không còn cợt nhả nữa.

“Chỉ còn thiếu chữ ký của em là xong.”

Vết thương ở đầu gối không ảnh hưởng gì đến tiến độ quay phim.

Cảnh quay buổi sáng là ở sân thể dục, có thể mặc tất dài màu trắng, mà vết thương lại nằm dưới đầu gối nên vừa hay che được.

Hơn nữa, đôi chân của Thương Tòng Chi lại dài và thon, phối tất dài với giày trắng học sinh thì đúng là chân bước ra từ truyện tranh.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.