TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15: Cả đội như được tiêm máu gà

Tô Liễm bị Thương Tòng Chi chọc cho hết hồn hết vía, còn chưa kịp phản ứng gì, Tiểu Đường đã dí luôn chiếc iPad vào trước mặt anh ấy.

Vẫn là hot search #ThươngTòngChiDuThuyềnẢnhTuyệtĐẹp#.

Chỉ là phần bình luận vốn thiên về chỉ trích, sau bài đăng đáp trả của cô, cục diện đã hoàn toàn xoay chuyển:

[Hahahaha, tôi cực thích kiểu “dựa đẹp mà càn quét” của Thương Tòng Chi, chất quá trời, yêu mất rồi!]

[Xswl (cười chết mất), trong cả giới giải trí này, ai dám đấu nhan sắc với “nữ thần gương mặt vàng” chứ? Tự rước nhục à?]

[Xét về nhan sắc thì tiểu yêu tinh Thương Tòng Chi đỉnh của chóp rồi còn gì nữa.]

[Battle? Tôi cười cái đã. Có mấy nữ minh tinh mà ảnh thường chưa chỉnh sửa vẫn 360 độ không góc chết chứ?]

[Còn sống là còn may, vì tôi được tận mắt thấy chị đẹp đỉnh cao như Chi Chi.]

[Nữ thần nhan sắc yyds (mãi đỉnh)!]

[Tiểu yêu tinh này căn bản không cần du thuyền gì hết, chỉ cần cái mặt thôi là đủ “đè bẹp” mọi thứ rồi!]

Thương Tòng Chi thản nhiên đưa ra lời nhận xét cuối cùng: “Thẩm mỹ của họ tốt thật.”

Bảo sao lại hâm mộ cô.

Cô như nghĩ tới điều gì: “Fan của em chắc sắp chạm mốc mười triệu rồi nhỉ? Lúc đó tặng fan một phần quà luôn đi.”

Tô Liễm bị cô kéo lệch hết suy nghĩ, vô thức hỏi lại: “Tặng gì cơ?”

Thương Tòng Chi chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ: “Tặng một triệu?”

“Pụp!”

“PỤP!”

Không chỉ Tô Liễm sững người, ngay cả nhân viên phòng PR vẫn đang họp qua video ở đầu dây bên kia cũng muốn lập tức xin chuyển công tác sang studio của Thương Tòng Chi!

Đã rộng rãi với fan như vậy thì chắc với nhân viên còn hào phóng hơn nữa!

Tức thì, ai nấy đều như được tiêm máu gà, tràn đầy động lực và sức sống!

Bọn họ cảm thấy chỉ cần còn được đi theo sau Thương Tòng Chi, dọn dẹp đống hỗn độn mà cô gây ra thì cả đời này cũng cam tâm tình nguyện!

Chỉ mong “nữ thần Thương” thường xuyên “tác quái” nhiều hơn chút, để bọn họ còn có chỗ thể hiện năng lực.

Tô Liễm: “...”

Muốn chết thật rồi đây.

Không dạy dỗ con nhóc ngỗ ngược này một trận, đến cả phòng PR cũng đổi phe luôn rồi hả?

Còn ra thể thống gì nữa!

Cuối cùng, dưới ánh mắt ra hiệu đầy lười biếng nhưng kiên định của Thương Tòng Chi, Tô Liễm đành ngoan ngoãn thêm WeChat của người phụ trách tạp chí tuyến một kia, đi bàn chuyện ký hợp đồng.

Trong lòng không ngừng tự nhủ.

Tôi là một người đại diện chuyên nghiệp.

Chuyên nghiệp.

Không phải đàn ông chua ngoa.

Không được chửi tục!

Mười giờ tối, khi Thương Tòng Chi về lại khách sạn để tắm rửa lần nữa, ánh mắt liếc qua chiếc gương toàn thân, cô vô tình phát hiện bên hông mình bầm tím một mảng lớn.

Chắc là do hôm nay lúc quay thời gian treo dây cáp quá lâu.

Làn da vốn trắng mịn như tuyết, giờ ngoài vết trầy sưng đỏ ở đầu gối thì ngay cả eo cũng tím bầm một mảng.

Không đẹp tí nào!

Thương Tòng Chi thay một chiếc váy ngủ có thiết kế hở eo, rồi lấy tuýp thuốc Tiểu Đường để lại dùng cho vết thương ở đầu gối, bắt đầu tự bôi lên.

Đêm đã khuya. Không cần thiết phải gọi Tiểu Đường sang lần nữa.

Vậy nên, khi Phó Tinh Kiều gọi video đến, thứ cô nàng thấy đầu tiên là Thương Tòng Chi đang xoắn người như bánh quẩy trong một tư thế hết sức kỳ quái.

Phó Tinh Kiều chống cằm nhìn cô: “Cậu đang thử tư thế yoga mới à?”

Thương Tòng Chi chỉ cho cô nàng xem vòng eo mảnh khảnh của mình: “Đây là huân chương danh dự do mình để lại trong công cuộc làm việc hôm nay đó!”

“Mau khen mình đi!”

“Trời ơi, chắc đau lắm.”

“Vậy mà cậu không khóc à?”

Phó Tinh Kiều lập tức nhớ tới cái tính “bánh bèo vô địch” của cô bạn mình, năm xưa chỉ cần mẻ móng tay thôi là đã ôm anh họ khóc lóc thảm thiết, nhất định phải được anh Nguyệt Nha hôn hôn dỗ dành mới chịu nín.

Thương Tòng Chi hừ mũi cười: “Đầu gối mình còn trầy chảy máu nữa đó, vậy mà mình vẫn kiên cường đứng lên, không khóc tiếng nào!”

“Đợi mình quay xong về, cậu nhất định phải an ủi mình cho đàng hoàng.”

Cô đòi hỏi trắng trợn: “Mình muốn ăn một bữa tiệc do chính tay cậu nấu, mười tám món.”

Phó Tinh Kiều: “...”

“Không vấn đề gì. Nhưng mà cậu chắc chắn không cần anh Nguyệt Nha của cậu đến hôn hôn, bế bồng, tung lên trời mới chịu hết đau à?”

“Mình đâu phải con nít nữa đâu!”

Còn hôn hôn bế bồng rồi tung cao.

Nhưng mà, Nguyệt Nha...

Lâu lắm rồi cô không nghe thấy biệt danh của Mục Tinh Lan. Càng chưa từng gọi lại lần nào.

Thương Tòng Chi lười biếng ngả người xuống giường: “Hôm nay mệt muốn chết, mình ngủ đây, chúc ngủ ngon.”

“Nhớ kỹ mười tám món của mình đó.”

“Không quên đâu. Sáng mai nhớ bôi thêm thuốc nữa đấy.”

Phó Tinh Kiều nhìn cô gái trong video vừa nói ngủ là lập tức lăn ra ngủ, trong lòng hơi lo lắng.

Cúp máy xong, cô nàng chẳng nghĩ nhiều. Trực tiếp đem chuyện này báo lại cho người “giám hộ” của Thương Tòng Chi.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.