TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Sự Quan Trọng Của Không Khí Sạch

Tôi là Trần Thị Mộc Trà, người mang trong mình những “chuẩn mực” của một đứa con gái bình thường. Cao ba mét hai bẻ đôi, cận một độ rưỡi vứt kính đi vẫn nhìn được như thường, mặt mũi không được ai khen xinh nhưng cũng chưa lọt tốp Thị Nở. Điều khiến tôi sáng giá hơn so với những đứa con gái bình thường khác, trích dẫn theo lời của nhỏ Mai – cô bạn từ hồi nhỏ còn chuồng cởi tắm mưa đó là tôi có ông anh rất sáng giá. Và cái sáng giá nhất của ổng lại là cái làm tôi cảm thấy tủi thân không sao tả xiết. Cùng học chuyên ngành quản trị kinh doanh nhưng tôi học trường Đại học Tài nguyên và Môi trường thành phố Hồ Chí Minh, còn anh tôi học trường Đại học RMIT. Không phải là bố mẹ đầu tư tài chính thiên vị mà là tôi chẳng thể nào "đu căm" nổi theo ông anh đáng quý của mình. Ổng vào trường đó bằng con đường học bổng. Tôi luôn tự thắc mắc cùng sống chung một nhà ăn chung một nồi cơm tại sao thành tích học của bản thân luôn lẹt đẹt trong khi ai kia luôn có tên trong bảng vàng. Tại sao cùng một bố mẹ sinh ra mà một người như củi khô ven đường (- biệt danh được cô bạn thân ban tặng), một người lại như hoa như ngọc. Sau này tôi mới biết là do mình sinh sau đẻ muộn mấy năm, bỏ qua mất khoảng thời gian vàng đáng quý khi không khí còn chưa bị ô nhiễm. Thay vào đó tôi đã phải tiếp cận với những khí thải độc hại ngay từ khi lọt lòng nên trí thông minh của tôi mới phần nào bị ảnh hưởng. Cũng chính bởi những phần tử không khí xấu xa đó mà trị số nhan sắc của tôi đã bị tụt giảm nghiêm trọng. Còn nếu để tôi sinh trước kìa, còn không biết mèo nào cắn mỉu nào đâu. Vậy mới nói thời vận quan trọng biết bao. Tôi chỉ còn biết "gắng gượng” chấp nhận số phận và tiếp tục sống thật tốt.

-Thay vì gắng gượng thì cô lo mà cải thiện cái bảng điểm của mình đi.

-Anh với em mỗi tháng chỉ về nhà chung mấy lần thì nên tranh thủ bồi dưỡng tình cảm với nhau. Sao anh cứ phải chú ý tới bảng điểm của em thế nhỉ. Điểm số đâu thực sự quan trọng. Bằng đại học chỉ là tấm vé thông hành, có làm được việc hay không mới là cái được nhà tuyển dụng quan tâm hiện nay.

Tôi nói với vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Anh buông cuốn sách đang cầm trên tay xuống và chống cằm nhìn về phía tôi.

-Ờ. Cô nói về vấn đề “thực tiễn” cơ đấy.

Chữ thực tiễn được anh ấy kéo dài gần nửa phút làm tôi cảm thấy muốn lỡ tay vứt ngay cái điều khiển tivi trên tay về phía cái miệng kia ngay lập tức. Nhưng mà yên tâm, các bạn sẽ không phải chứng kiến một cảnh bạo lực nào ở đây vì buổi trưa nay tôi vẫn còn muốn được mẹ cho ăn cơm. Thế nên tôi kết thúc câu chuyện của hai anh em bằng một cái liếc mắt có thể giết người. (=>_=>)

Đến giờ ăn, anh tôi nhận được cuộc gọi bất ngờ nhưng lại không hề bất ngờ từ giảng viên về vấn đề gì đấy rất quan trọng mà theo anh những người ở tầm của tôi không thể nào hiểu được (thực sự muốn xì hết lốp xe của ảnh để ảnh biết những người ở tầm của tôi lợi hại như thế nào). Khi cuộc gọi kết thúc anh cũng ra thông báo là dự án mình đang làm gặp vấn đề cần phải đi gặp giáo sư để giải quyết và khăn gói đi luôn. Nhưng câu chuyện của tôi thì dường như lúc này mới chính thức bắt đầu. Bởi lần nào về hai anh em đều được mẹ chuẩn bị cho một đống đồ ăn để mang về phòng trọ. Hôm nay cũng không ngoại lệ, hai phần nhưng nay chỉ có một người ở đây. Vậy là mẹ không còn cách gì khác ngoài đưa ra thánh chỉ cho tôi - người đang rất rảnh rỗi phải vác tấm thân ngọc ngà đi qua quận 7 để đưa lương thực mẹ chuẩn bị sẵn vào ký túc xá cho ông anh “đáng quý.” Tại sao? Tại sao dạo này tiết mục này lại diễn ra thường xuyên như vậy. Người ta đi diễn còn được trả cát sê, còn tôi lại làm cu li không lương. Thật đáng buồn.

-Nếu thực sự không muốn, con có thể không phải đưa đi đâu.

Mẹ tôi đang dọn bàn ăn bỗng lên tiếng. Tôi vô cùng hí hửng, không ngờ hôm nay mẹ lại tâm lý như vậy nên gần như ngay lập tức trả lời:

-Thật không ạ, thực ra chiều nay con cũng đang “hơi” bận ạ.

Sau bao lâu nay, tôi cuối cùng cũng có cảm giác được giải phóng. Nhưng niềm vui chóng qua mà nỗi buồn thì lại nhanh ập đến. Hai câu nói tiếp theo của mẹ đã làm tôi nhanh chóng phải quay về với hiện thực.

-Không, mẹ đùa đấy. Không mang thì đừng nghĩ đến tiền ăn tháng này nhé.

Cách nói đùa của mẹ tôi thật “hài hước”. Và tôi một lần nữa lại phải suy nghĩ kỹ về giả thiết mình không phải là con ruột mà đã được nhặt ở thùng rác cuối khu phố về nuôi hay không. Nước mắt tràn bờ mi (T_T). Nhưng tôi nào dám chống lại số trời đã định, đành nuốt ngược lại vào trong rồi khăn gói lên đường.

19

0

6 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.