Chương 42
Chương 42
Ánh mặt trời nhô cao lên một cách chậm rãi, rọi vào khung cửa sổ vài ba tia nắng đầu tiên, chú Cường ngồi trong phòng làm việc cùng vẻ mặt buồn bã.
Năm đó khi cùng công ty Vĩnh An hợp tác dòng sản phẩm mới, Once vẫn chỉ là cty con với một số sản phẩm nhất định, tất cả cơ nghiệp nhanh chóng được dựng lên như ngày hôm nay không thể không nhắc đến gia thế và mối quan hệ rộng rãi của dì Sương.
Nhờ vào sự hợp tác với Vĩnh An, cùng sự rót vốn từ bên nhà mẹ ruột dì Sương mọi thứ đều phát triển thịnh vượng.
Đợt họp báo rầm rộ giới thiệu sản phẩm, dì Sương cố tình nói mấp mé về sự gắn kết lâu dài giữa hai nhà như một lời nhắc nhở bên phía Vĩnh An rằng bọn họ đã thật sự thân thiết cùng nhau như một gia đình.
Dù chuyện này đã xảy ra rất lâu, mặc cho Khánh An bây giờ đã định cư ở mỹ, có bạn gái và quyết định kết hôn thì giới báo mạng vẫn nhét chữ vào miệng cậu ấy như chính bản thân cậu ấy đứng ra phát ngôn trước hàng loạt đầu báo.
Cả nhà chú Cường từ lâu đã biết không thể duy trì mối quan hệ với bên công ty Vĩnh An bằng cách kết thông gia, bọn họ từ bỏ từ lâu lắm rồi, duy chỉ nhằm vào những thời khắc như thế này những phát ngôn của dì Sương lại được đào lại và giật tít lên bằng dòng tiêu đề tô đậm : "bắt gặp con gái đại gia cùng trai lạ trên ôtô khiến cho mối hôn sự nhiều năm chỉ trong một ngày bị hủy bỏ".
Dòng tiêu đề với những hoài nghi được viết như thật khiến cộng đồng mạng hưởng ứng rất tích cực, những bình luận không hay khiến cho người xem phải dựng tóc gáy.
Chú Cường rối bời, còn tôi không thể giải bày nổi cảm xúc của mình.
Tôi đứng dựa lưng vào góc tường.
Không gian chìm vào yên lặng, đột nhiên chú Cường lên tiếng hỏi tôi:
"Con có tình cảm với Phương phải không?"
Tôi cắn môi đến bật máu, không dám đáp chỉ khẽ gật đầu, chú lại bảo:
"Thật ra thì chú cũng chỉ muốn hỏi con như vậy, chỉ mong trong lúc họp báo chiều nay con trả lời đúng theo cảm xúc của mình."
Chiều nay có cuộc tổng hợp báo để nói về vấn đề này sao?, chú nói như vậy là có ý gì cơ chứ.
Tôi cùng chú đợi Phương ở công ty, hôm nay trông em có vẻ tiều tụy đi, khuôn mặt hồng hào nay lại hóp vào rồi, lại xuất hiện bọng mắt.
Phương vừa mở cửa văn phòng, nhìn thấy tôi em liền hỏi chú Cường:
"Anh ấy đến đây làm gì vậy ba?"
Tôi mãi nhìn em đến mức chẳng nghe thấy chú nói gì, tôi nhớ em quá.
"Ba, đuổi ảnh về đi, ở đây không có chuyện của ảnh."
"Sao lại không có chuyện của nó, chính nó cũng có mặt trong bức ảnh đó."
"Nhưng mà con tự giải quyết được mà ba."
Tôi đứng nghe em nói giống như tôi chẳng có một chút gì đối với em cả, tôi đối với em chỉ là người dưng thôi sao?.
Tôi nhìn thấy khóe mắt em dần đỏ lên, nếu như tôi chẳng có giá trị nào đối với cuộc đời em thì tại sao em lại xúc động đến như vậy, tại sao em lại khóc.
Tôi không thể đứng nhìn em mãi như thế, lời từ trong miệng phát ra với cả tấm chân thành, tôi hỏi em:
"Phương, em có thích anh không?"
Tôi đến trước mặt em, mặt đối mặt với em, buộc em nhìn sâu vào đôi mắt tôi, tôi lại hỏi:
"Dù chỉ một chút thôi, em có thích anh không?"
Phương không đáp, cả tôi và em đều rơi vào trạng thái rối bời, mọi cảm xúc lắng đọng chỉ còn lại trong mắt nhau là hình ảnh người đang đối diện.
Khi em rơi giọt nước mắt đầu tiên thì trái tim tôi cũng rơi xuống, sự chân thành của tôi là thật, chỉ cần em nói có, tôi sẽ dùng hết mọi sức lực còn lại của mình để bảo vệ em, che chở em.
" Thích anh thì đã sao? Anh đâu có tin ba, tin em, anh không dành tình cảm cho em, cho nên anh mới nghe theo lời Lan. Hôm đó dưới mưa không phải anh đã chọn cô ấy. Lan nói với em, nếu em không tin anh và cô ấy là một đôi thì cô ấy sẽ chứng minh, anh và Lan ôm lấy nhau trong mưa, trước mặt em, bây giờ anh lại hỏi em có thích anh không?. Em sẽ trả lời cho anh biết dù trước đây, hoặc là bây giờ em có thích anh, thậm chí là rất thích anh, thì em cũng sẽ chọn cách rời bỏ anh, bởi vì em không còn can đảm tin tưởng vào tình cảm của anh, tin vào con người của anh, anh đi đi, đi mà giữ chặc lấy duy nhất một người con gái, đừng đi ban phát tình cảm một cách tùy tiện như vậy."
Phương trách tôi, em trách tôi trong tức tưởi, đau buồn thì ra chuyện ồn ào vừa rồi không phải là lý do duy nhất để em bỏ lại mọi thứ, em muốn rời khỏi tôi, em muốn ra đi mang theo tất cả những ký ức không hay về tôi. Em muốn ra đi để tôi mãi mãi trở thành kẻ đã làm tổn thương em, muốn tôi phải trả giá về tất cả mọi thứ.
Không, tôi không thể để em đi dễ dàng như vậy, tôi phải giữ em lại để tình cảm của tôi, tình yêu của tôi, của em được biết về nhau, bù đắp cho nhau.
Phương ngồi xuống ôm lấy mặt khóc nức nở, chú Cường cũng ôm lấy đầu, còn tôi đứng như trời tròng nhìn cả hai người tốt như họ bị chính tay tôi hủy hoại như thế nào.
17
0
6 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
