Chương 31
Chương 31
2h30 sáng.
Huyện Châu Thành, tỉnh Long An.
Đồn cảnh sát nhân dân huyện.
Với tấm ảnh gia đình cũ nhèm, tôi đi khắp nơi trong huyện cùng cái xe cà tàn mà mình đã thuê trong một tiệm cầm đồ, với cái giá 150 ngàn đồng trên ngày.
Lý do mà 2 giờ sáng tôi có mặt ở đồn cảnh sát nhân dân huyện là vì tôi làm mất cái xe đó, vào tay một kẻ nào đó mà chính bản thân tôi cũng không biết rõ hắn có hình dáng như thế nào.
Chiếc xe cà tàn, theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, ấy vậy mà đáng giá đến tận 20 triệu theo giá mua cũ lại.
Tôi chẳng biết làm thế nào khi ngồi đây cùng tài sản trên người chỉ có 6 triệu.
"Gọi người nhà cậu đến đi."
Giọng anh cảnh sát trẻ tuổi cất lên cùng thái độ mệt mỏi cùng cực, hôm nay là ca trực của anh ấy, có lẽ cả một ngày một đêm rồi anh ta vẫn chưa được đi ngủ . Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt bất lực, rồi nhìn sang ông chủ tiệm vẫn đang đưa đôi mắt van nài sang phía cậu ấy. Tôi đáp:
"Tôi không có người nhà."
Ông chủ tiệm lúc này vát cái bụng phệ rời khỏi băng ghế tiến đến chỗ tôi, mất kiên nhẫn lớn tiếng:
"Nó nói vậy tính sao chú cảnh sát."
Tôi đau hết cả đầu, nếu tôi thật sự muốn giả dạng mướn xe, cướp đoạt tài sản của ông ấy thì cớ gì tôi phải trở về tiệm trình báo làm gì.
Tôi vò đầu bức tóc, giải thích thế nào cũng không ăn thua.
Sau trận ồn ào cậu cảnh sát đã lấy lại trật tự cho căn phòng.
Ngồi hồi lâu vụ việc vẫn không được giải quyết mặt cho tôi cam kết sẽ trở lại hoàn trả đủ số tiền trị giá bằng một chiếc xe ngon lành. Cuối cùng vụ việc vẫn nằm ở ngõ cụt.
Tôi buồn chán mang chiếc điện thoại ra nghịch cho đỡ thoái mái tay chân không ngờ lại bị lão chủ tiệm giật mất.
4h sáng.
Lão nhanh tay mở nguồn điện thoại tôi lên, chiếc iphone chú Cường tặng tôi lúc tôi mới về nước, nó trị giá cũng khoảng 20 triệu. Nghĩ đến đấy mắt tôi liền sáng lên bảo:
"Hay là chú lấy cái điện thoại cùng 5 triệu này đỡ, chú không lỗ đâu, cháu nhất định quay lại chuột nó."
Nghe đến đây lão chủ quán cầm đồ liền nhìn một lượt đáp:
"Để xem đã."
Vụ việc tưởng chừng như mở ra được lối thoát, cậu cảnh sát cũng bắt đầu vui mừng thay cho tôi không ngờ sau khi điện thoại tôi vừa mở nguồn liền kêu lên pin pin liên hồi.
Tin nhắn liên tục được gửi tới, lão chủ quán tùy tiện xem một lượt sau đó nhanh tay xóa đi:
"Có cái điện thoại xịn vậy mà sáng giờ không chịu mang ra, làm tốn thời gian."
Nói xong lão quay sang cười trừ với cậu cảnh sát, luôn miệng bảo:
"Cảm ơn cậu cảnh sát, cảm ơn."
Lão cầm luôn 5 triệu của tôi đủng đỉnh bước ra khỏi đồn cảnh sát, bỏ lại tôi với cả thể xác lẫn tinh thần mệt đừ, lúc nhân tiện ở đồn tôi đưa ra tấm hình cũ cả nhà tôi chụp cùng nhau, nhờ các anh cảnh sát giúp đỡ nhưng chẳng ai chịu làm việc này, họ còn rất nhiều việc quan trọng khác cần phải làm so với giúp đỡ kẻ chỉ tìm người thông qua bức ảnh cũ.
So với cậu cảnh sát vừa kết thúc ca trực, thông thả bước về nhà nằm ngủ kia thì tôi phải tìm một góc nào đó ngả lưng tạm.
Tôi chỉ còn một triệu trong người, đi cũng đã hết hang cùng ngõ hẻm, chẳng ai có một chút tin tức về người phụ nữ tên Ngọc.
Tôi nhắm nghiền mắt mặt cho dưới lưng ẩm ướt mùi đất mới. Tôi mệt đến nỗi chẳng quan tâm dưới thân là gì cứ thế ngủ một giấc dài.
Khi tôi tỉnh dậy, thật bất ngờ rằng chẳng biết bằng cách nào bản thân đã trở lại đồn cảnh sát, lúc này không phải là vì chiếm đoạt tài sản mà là kẻ lưu linh bị nghi ngờ nghiện ngập.
Tôi chỉ cười với họ rồi vẫn là một câu chuyện cũ:
"Tôi tìm mẹ, mẹ tôi tên Ngọc quê ở Xã Long Trì huyện Long An."
Không có gì chứng minh tôi là một công nhân lương thiện, không giấy tờ tùy thân, không công ăn việc làm chỗ ở cố định, ngay cả một lý do để tôi được công nhận là đứa con lạc mẹ cũng không có. Tôi như một kẻ từ trên trời rớt xuống mặt đất, lì lợm, ngu ngốc cứng đầu.
Ở đồn cảnh sát thêm một ngày, tôi định sẽ trở về Sài Gòn vì tôi hết tiền rồi, thật không ngờ vào cái buổi chiều trông tôi không khác nào tên lưu linh dơ bẩn tội nghiệp em lại xuất hiện.
Em bảo:
"Nội nhớ anh rồi."
8
0
6 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
