TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Elantris - Thành Phố Của Các Vị Thần

Sarene có nhiều tài năng về kim khâu như cô đã có cho hội họa. Nhưng cô không để điều đó ngăn cản cô ấy cố gắng - bất kể cô đã cố gắng nhiều đến mức nào để trở thành một phần của những hoạt động được coi là nam tính theo truyền thống, Sarene cảm thấy cần phải chứng minh rằng cô ấy có thể nữ tính như bất kỳ ai khác. Đó không phải là lỗi của cô khi cô không giỏi về điều đó.

Cô giơ chiếc khăn thêu của mình lên. Nó đáng ra là có hình một chú chim sáo đá đỏ thẫm đang đậu trên cành cây, cái mỏ của nó mở ra để ca hát. Thật không may, cô ấy đã tự mình vẽ ra mô hình đó - điều đó có nghĩa là nó đã không tốt từ đầu rồi. Điều đó, cùng với việc cô không thể khâu theo các nét vẽ, đã tạo ra thứ gì đó giống như một quả cà chua bị nghiền nát hơn là một chú chim.

"Đẹp lắm, cưng à," Eshen nói. Chỉ có nữ hoàng hăng hái đến mức không chữa được mới có thể đưa ra một lời khen như vậy mà không có tính mỉa mai.

Sarene thở dài, thả chiếc vòng thêu của cô vào lòng và lấy một vài sợi chỉ màu nâu cho cành cây.

"Đừng lo lắng, Sarene," Daora nói. "Domi mang đến cho mọi người những cấp độ tài năng khác nhau. Nhưng ngài ấy luôn thưởng cho sự siêng năng. Tiếp tục luyện tập và cháu sẽ tiến bộ."

Cô nói như thể nó dễ dàng lắm vậy, Sarene nghĩ với vẻ cau có trong đầu. Vòng khâu của Daora đã được lấp đầy với một kiệt tác chi tiết về sự hoàn hảo trong thêu thùa. Cô có cả hàng đàn chim, mỗi đàn nhỏ xíu nhưng phức tạp, bay lơ lửng và xoay tròn qua cành cây sồi. Vợ của Kiin là hiện thân của đức tính quý tộc.

Daora không bước đi, cô lướt đi, và mọi hành động của cô đều thật mượt mà và duyên dáng. Phong cách trang điểm của cô ấy thật ấn tượng - đôi môi đỏ tươi và đôi mắt mang vẻ bí ẩn - nhưng nó đã được làm với sự tinh tế thuần thục. Cô ấy đủ lớn tuổi để trang nghiêm, nhưng vẫn đủ trẻ để được biết đến với vẻ đẹp đáng kinh ngạc. Nói tóm lại, cô ấy là kiểu phụ nữ mà Sarene thường ghét - nếu cô ấy không phải cũng là người phụ nữ thông minh nhất, tốt nhất trong triều đình.

Sau vài phút im lặng, Eshen bắt đầu nói chuyện, như thường lệ. Nữ hoàng dường như sợ hãi sự im lặng, và liên tục nói hoặc thúc giục người khác làm như vậy. Những người phụ nữ khác trong nhóm sẵn lòng khi để bà ấy dẫn dắt – chả có ai muốn thử đấu tranh giành kiểm soát cuộc trò chuyện từ Eshen.

Nhóm thêu thùa của Nữ hoàng gồm khoảng mười người phụ nữ. Lúc đầu, Sarene đã tránh các cuộc họp của họ, thay vào đó tập trung sự chú ý của cô vào chính trị trong triều đình. Tuy nhiên, cô đã sớm nhận ra rằng phụ nữ cũng quan trọng như bất kỳ vấn đề dân sự nào – bàn tán tin đồn và nhàn rỗi trò chuyện lan truyền những tin tức không thể được thảo luận trong một hoàn cảnh chính thức. Sarene không thể để mình nằm ngoài vòng được, cô chỉ ước mình đã không phải tiết lộ sự bất lực của mình để tham gia.

"Tôi nghe nói rằng ngài Waren, con trai của Nam tước của đồn điền Kie, đã có khá nhiều kinh nghiệm tôn giáo," Eshen nói. "Ta biết mẹ của cậu ấy - bà ấy là một người phụ nữ phong nhã. Khá thành thạo việc đan áo. Năm tới, khi áo len quay trở lại, ta sẽ buộc Iadon mặc một cái – việc một vị vua không để ý đến thời trang là không được. Tóc của ông ấy quá dài. "

Daora kéo chặt một mũi khâu. "Tôi đã nghe những tin đồn về Waren thời trẻ. Có vẻ kỳ lạ với tôi rằng bây giờ, sau nhiều năm là một người sùng đạo Korathi. Cậu ấy lại đột nhiên chuyển đổi thành Shu-Dereth."

"Chúng đều là cùng một tôn giáo." Atara nói một cách khéo léo. Vợ của Công tước Telrii, là một phụ nữ nhỏ nhắn - ngay cả so với một người Arelon - với những lọn tóc dài ngang vai. Quần áo và đồ trang sức của cô cho đến nay là sang nhất trong phòng, một sự củng cố dành cho sự xa hoa của chồng cô và những mẫu khâu của cô luôn bảo thủ và thiếu tính sáng tạo.

"Đừng nói những điều như vậy xung quanh các linh mục", Seaden, vợ Bá tước Ahan cảnh báo. Là người phụ nữ lớn nhất trong phòng, vòng eo của cô ấy gần như khớp với chồng. "Họ hành động như thể linh hồn của chúng ta phụ thuộc vào việc chúng ta gọi Thần Domi hay Jaddeth."

"Cả hai có một số sự khác biệt rất rõ ràng," Sarene nói, cố gắng che chắn tác phẩm thêu tệ hại của cô khỏi đôi mắt của những người khác.

"Có lẽ là vậy nếu cô là một linh mục," Atara nói với một tiếng cười khẽ. "Nhưng những điều đó hầu như không có bất kỳ sự ảnh hưởng nào tới chúng ta."

"Tất nhiên rồi," Sarene nói. "Chúng ta, sau tất cả, chỉ là phụ nữ." Cô kín đáo nhìn lên từ mũi kim của mình, mỉm cười trước phản ứng mà câu nói của cô đã tạo ra. Có lẽ những người phụ nữ của Arelon không yên lặng và phụ thuộc như người đàn ông của họ đã nghĩ.

Sự im lặng chỉ tiếp tục một lúc trước khi Eshen lại bắt đầu nói. "Sarene, phụ nữ làm gì ở Teod để giết thời gian?"

Sarene nhướn mày ngạc nhiên - cô chưa bao giờ nghe nữ hoàng hỏi một câu hỏi thẳng thắn như vậy. "Ý người là gì, thưa Bệ hạ?"

"Họ thường làm gì?" Eshen lặp lại. "Ta đã nghe nhiều điều, con hiểu chứ - như ta đã nghe về Fjorden, nơi họ nói rằng trời rất lạnh vào mùa đông đến nỗi cây đôi khi đóng băng và phát nổ. Một cách dễ dàng để tạo ra dăm gỗ, ta cho là vậy. Ta tử hỏi liệu có thể làm nó xảy ra theo mệnh lệnh được không."

Sarene mỉm cười. "Chúng con có nhiều thứ để làm, thưa bệ hạ. Một số phụ nữ thích thêu thùa, mặc dù những người khác theo đuổi các hoạt động khác nhau."

"Như là?" Torena hỏi, cô là con gái chưa chồng của ngài Ahan, mặc dù Sarene vẫn cảm thấy khó tin rằng một người nhẹ cân như cô có thể đến từ một cặp tròn vo như Ahan và Seaden. Torena thường im lặng trong những buổi tụ tập này, đôi mắt nâu mở to của cô đang theo dõi mọi thứ với một dấu hiệu nhỏ ám chỉ sự thông minh đã được giấu đi.

"Thì, buổi chầu của nhà vua mở cửa cho tất cả mọi người, là một thứ," Sarene nói một cách thờ ơ. Tuy nhiên, trái tim cô đang ca hát - đây là cái cơ hội mà cô đã mong đợi với sự phấn khích.

"Mọi người đến nghe các vụ kiện à?" Torena hỏi, giọng nói trầm và cao của cô ngày càng thích thú.

"Thường là vậy," Sarene nói. "Rồi tôi sẽ nói về chúng với bạn bè của tôi."

"Liệu các cô có chiến đấu với nhau bằng kiếm?" Seaden thừa cân hỏi, khuôn mặt háo hức.

Sarene dừng lại, hơi ngạc nhiên. Cô ngước lên và thấy gần như mọi cái đầu trong phòng đang nhìn cô chằm chằm. "Điều gì khiến người hỏi điều đó?"

"Đó là những gì họ nói về phụ nữ ở Teod, cưng à," Daora bình tĩnh nói, người phụ nữ duy nhất vẫn còn tiếp tục mũi kim của mình.

"Đúng," Seaden nói. "Chúng tôi luôn nghe thấy về nó, họ nói rằng phụ nữ ở Teod giết nhau để tiêu khiển cho đàn ông."

Sarene nhướn mày. "Chúng tôi gọi nó là đấu kiếm, quý cô Seaden. Chúng tôi làm điều đó vì niềm vui của riêng chúng tôi, không phải vì người đàn ông của chúng tôi - và chúng tôi chắc chắn không giết nhau. Chúng tôi có sử dụng kiếm, nhưng các đỉnh lưỡi có nút nhỏ ở trên chúng, và chúng tôi mặc quần áo dày Tôi chưa bao giờ nghe nói về bất cứ ai bị thương nặng hơn là trẹo mắt cá chân. "

"Vậy nó có thật?" Torena bé nhỏ thở dốc vì kinh ngạc. "Cô có sử dụng kiếm."

"Một số người trong chúng tôi." Sarene nói. "Tôi thực sự thích nó. Đấu kiếm là môn thể thao yêu thích của tôi." Đôi mắt của những người phụ nữ tỏa sáng với một mức độ máu lửa đến kinh hoàng - giống như đôi mắt của những con chó săn bị nhốt trong một căn phòng nhỏ đã quá lâu. Sarene đã hy vọng thấm nhuần một ít sự quan tâm đến chính trị ở những người phụ nữ này, khuyến khích họ đóng vai trò tích cực trong quản lý đất nước. Nhưng rõ ràng đó là một cách tiếp cận quá tinh tế. Họ cần một cái gì đó trực tiếp hơn.

" Tôi có thể dạy mọi người, nếu mọi người muốn, "Sarene đề nghị.

"Để chiến đấu?" Atara hỏi, kinh ngạc.

"Tất nhiên rồi," Sarene nói. "Nó không khó lắm đâu. Và làm ơn, tiểu thư Atara, chúng tôi gọi nó là đấu kiếm. Ngay cả những người đàn ông hiểu biết nhất cũng có chút khó chịu khi anh ta nghĩ về việc phụ nữ ‘chiến đấu’."

"Chúng ta không thể..." Eshen bắt đầu.

"Tại sao không?" Sarene hỏi.

"Nhà vua không thích việc sử dụng kiếm, cưng à," Daora giải thích. "Cháu có thể nhận thấy rằng không ai trong số các quý tộc ở đây mang theo kiếm."

Sarene nhíu mày. "Cháu đang định hỏi về điều đó."

"Iadon coi nó quá tầm thường," Eshen nói. "Ông ấy gọi đó là công việc của nông dân. Ông ấy đã nghiên cứu họ khá nhiều - ông ấy là một nhà lãnh đạo tốt, con biết đấy, và một nhà lãnh đạo tài ba phải biết rất nhiều thứ. Ông ấy có thể cho con biết về thời tiết ở Svorden tại bất kỳ thời điểm nào trong năm. Tàu của ông cứng cáp và nhanh nhất trong thương mại. "

"Vậy, không ai trong số những người đàn ông có thể chiến đấu?" Sarene ngạc nhiên hỏi.

"Không ai ngoại trừ ngài Eondel và có lẽ là ngài Shuden." Torena nói, khuôn mặt cô ấy mang một vẻ mơ màng khi cô ấy nhắc đến tên Shuden. Vị quý ông da đen trẻ là một niềm yêu thích của phụ nữ trong triều đình. Những nét tinh tế và cách cư xử hoàn hảo của anh ấy chiếm được cả những trái tim vững chắc nhất.

"Đừng có quên Thái tử Raoden," Atara nói thêm. "Tôi nghĩ rằng cậu ấy đã được Eondel dạy cho cách chiến đấu chỉ để chọc tức phụ thân mình. Cậu ấy luôn làm những việc như thế."

"Chà, vậy càng tốt," Sarene nói. "Nếu không ai trong số những người đàn ông biết chiến đấu, thì Vua Iadon không thể rất phản đối việc học của chúng ta."

"Ý cô là gì?" Torena hỏi.

"Thì, ông ấy nói là nó ở dưới ông," Sarene giải thích. "Nếu điều đó là đúng, thì nó sẽ hoàn hảo với chúng ta. Rốt cuộc, chúng ta chỉ là phụ nữ."

Sarene mỉm cười tinh nghịch, một biểu cảm lan rộng trên hầu hết các khuôn mặt trong phòng.

¤ ¤ ¤

"Ashe, ta đã đặt thanh kiếm của mình ở đâu?" Sarene nói, đứng bằng đầu gối bên cạnh chiếc giường của cô, dò dẫm xung quanh bên dưới nó.

"Thanh kiếm của cô sao, thưa tiểu thư?" Ashe hỏi.

"Đừng bận tâm. Ta sẽ tìm nó sau. Ngươi đã phát hiện ra điều gì?"

Ashe lặng lẽ nháy sáng, như thể tự hỏi cô đang tự đưa mình vào rắc rối gì, trước khi nói "Tôi e là tôi không có nhiều điều để báo cáo, thưa tiểu thư. Elantris là một chủ đề rất tế nhị, và tôi đã chỉ biết được rất ít."

"Bất cứ điều gì cũng có ích," Sarene nói, quay sang tủ quần áo của mình. Cô đã có một buổi khiêu vũ để tham dự đêm nay.

"Chà, thưa tiểu thư, hầu hết những người ở Kae không muốn nói về thành phố. Các Seon ở Kae cũng không biết nhiều, và những Seon điên loạn bên trong Elantris dường như không có đủ khả năng để trả lời câu hỏi của tôi. Tôi thậm chí đã cố gắng tự mình tiếp cận người Elantris, nhưng nhiều người tỏ ra sợ tôi và những người khác chỉ cầu xin tôi cho thức ăn như thể tôi có thể mang nó đến cho họ. Cuối cùng, tôi đã thấy rằng nguồn thông tin tốt nhất chính là những người lính bảo vệ các bức tường của thành phố."

"Tôi đã nghe nói về họ," Sarene nói, nhìn qua quần áo của cô. "Họ được coi là nhóm chiến đấu ưu tú nhất ở Arelon."

"Và họ rất nhanh chóng nói với cô như vậy, thưa tiểu thư." Ashe nói. "Tôi nghi ngờ nhiều người trong số họ sẽ biết phải làm gì trong một trận chiến, mặc dù họ có vẻ khá thành thạo về bài bạc và uống rượu. Tuy nhiên, họ có xu hướng giữ cho đồng phục của họ được phẳng."

"Điển hình của một người lính theo nghi thức." Sarene nói. Chọn qua hàng y phục màu đen, làn da cô run rẩy khi nghĩ đến việc lại mặc thêm một chiếc váy quái dị không màu khác. Dù có tôn trọng ký ức về Raoden, cô không thể mặc đồ đen nữa.

Ashe lắc lư trong không khí trước lời nhận xét của cô. "Tôi e rằng, thưa tiểu thư, nhóm quân sự ưu tú nhất của Arelon hầu như không có bất kỳ hữu dụng nào. Tuy nhiên, họ là các chuyên gia biết nhiều nhất về Elantris trong thành phố."

"Và họ đã nói gì?"

Ashe trôi dạt đến tủ quần áo, quan sát khi cô rúc qua những lựa chọn của mình. "Không nhiều. Người dân ở Arelon không nói chuyện với các Seon nhanh như trước đây. Có một khoảng thời gian, tôi hầu như không nhớ rõ lắm, khi dân chúng yêu chúng tôi. Bây giờ họ đã… dè dặt, gần như sợ hãi."

"Họ liên kết ngươi với Elantris," Sarene nói, liếc nhìn về phía những chiếc váy mà cô ấy đã mang theo từ Teod.

"Tôi biết, thưa tiểu thư," Ashe nói. "Nhưng chúng tôi không liên quan gì đến sự sụp đổ của thành phố. Không có gì phải sợ một Seon. Tôi ước là vậy… Nhưng, điều đó không quan trọng. Mặc dù họ đã giữ lại một số thông tin, tôi đã kiếm được một số thông tin. Có vẻ như người Elantris mất nhiều hơn là vẻ ngoài của con người khi Shaod đến với họ. Những người lính canh dường như nghĩ rằng những cá nhân đó hoàn toàn quên mất mình là ai, trở thành một thứ giống như là một con vật hơn là một con người. Đây chắc chắn là trường hợp của những Seon trong Elantris mà tôi đã nói chuyện qua. "

Sarene rùng mình. "Nhưng, Elantris có thể nói chuyện - có một số người đã hỏi ngươi về thức ăn."

"Họ đã làm vậy," Ashe nói. "Những linh hồn đáng thương hầu như không có vẻ gì là động vật - hầu hết trong số họ đều khóc hoặc lầm bầm theo một cách nào đó. Tôi có khuynh hướng nghĩ rằng họ đã mất trí."

"Vậy, Shaod cũng có phần là tinh thần cũng như thể chất," Sarene suy đoán.

"Có vẻ là vậy, thưa tiểu thư. Các lính canh cũng nói về một số lãnh chúa chuyên chế cai trị thành phố. Thực phẩm rất có giá trị đến nỗi người Elantris mạnh mẽ tấn công bất cứ ai mang theo nó.

Sarene nhíu mày. "Elantris được cho ăn như thế nào?"

"Họ không được cho ăn, theo như tôi có thể nói."

"Vậy họ sống như thế nào?" Sarene hỏi.

"Tôi không biết, thưa tiểu thư. Có thể thành phố tồn tại trong tình trạng hoang dã với kẻ mạnh sống nhờ kẻ yếu."

"Không xã hội nào có thể tồn tại như thế."

"Tôi không tin rằng họ có một xã hội, thưa tiểu thư," Ashe nói. "Họ là một nhóm những cá nhân khốn khổ, bị nguyền rủa đã bị Thần của cô lãng quên - và phần còn lại của đất nước đang rất cố gắng làm theo gương của Ngài."

Sarene gật đầu suy nghĩ. Rồi cô quyết tâm cởi chiếc váy đen của mình ra và rúc qua đống quần áo ở phía sau cái tủ. Cô trình diện bản thân ra sau vài phút sau để Ashe thẩm định.

"Ngươi nghĩ sao?" Cô hỏi, xoay người. Chiếc váy được chế tác từ chất liệu dày, vàng gần như ánh kim. Nó được phủ lên bằng ren đen, và có cổ áo mở cao, giống như của đàn ông. Cổ áo được làm từ một vật liệu cứng, được nối vào chiếc váy. Tay váy rất rộng, cũng như thân váy, nó cuồn cuộn ra ngoài và tiếp tục đi xuống sàn, giấu đi chân cô. Đó là loại váy khiến người ta cảm thấy như vương giả. Ngay cả một công chúa lâu lâu cũng cần phải được nhắc nhở .

"Đấy không phải là màu đen, thưa tiểu thư." Ashe chỉ ra.

"Phần này có màu đen," Sarene phản đối, chỉ vào phần áo choàng dài ở phía sau. Áo choàng đúng là một phần của chiếc váy, được dệt vào cổ và vai rất cẩn thận đến nỗi nó dường như nối ra từ ren.

"Tôi không nghĩ rằng chiếc áo choàng là đủ để biến nó thành một chiếc váy góa phụ, thưa tiểu thư."

"Nó sẽ phải đủ thôi," Sarene nói, ngắm bản thân trong gương. "Nếu ta mặc thêm một trong những chiếc váy mà Eshen đã đưa cho ta, thì ngươi sẽ phải ném ta vào Elantris vì phát điên."

"Người có chắc chắn phần trước là... thích hợp?"

"Sao cơ?" Sarene nói.

"Nó cắt khá thấp, thưa tiểu thư,"

"Ta đã nhìn thấy cái tệ hơn nhiều, ngay cả ở Arelon."

"Phải, thưa tiểu thư, nhưng đó đều là những người phụ nữ chưa chồng."

Sarene mỉm cười. Ashe luôn rất nhạy cảm, đặc biệt là liên quan đến cô. "Ta ít nhất phải mặc nó một lần - ta chưa bao giờ có cơ hội. Ta đã nhận được nó từ Duladel vào tuần trước khi ta rời Teod."

"Nếu cô đã nói như vậy, thưa tiểu thư." Ashe nói, nháy sáng nhẹ. "Có điều gì khác cô muốn tôi thử tìm hiểu không?"

"Ngươi đã đến thăm ngục tối chưa?"

"Tôi đã làm rồi," Ashe nói. "Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư - tôi không tìm thấy cái hang bí mật nào che giấu vị thái tử bị bỏ đói một nửa. Nếu Iadon nhốt con trai của ông ta đi thì ông sẽ không dại dột đến mức làm điều đó ngay trong cung điện của mình."

"Chà, nó đáng để thử." Sarene nói với một tiếng thở dài. "Ta đã không nghĩ rằng ngươi sẽ tìm thấy bất cứ thứ gì - chúng ta có lẽ nên tìm kiếm kẻ ám sát đã sử dụng con dao thì hơn."

"Đúng," Ashe nói. "Có lẽ cô có thể xúi giục nữ hoàng để lấy thông tin? Nếu thái tử thực sự bị giết bởi một kẻ đột nhập, bà ấy có thể biết điều gì đó."

"Ta đã thử, nhưng Eshen… thì, không khó để lấy thông tin từ bà ấy. Tuy nhiên, việc khiến bà giữ nguyên chủ đề thì… Thành thật mà nói, ta không hiểu được sao một người phụ nữ như thế lại kết hôn với Iadon."

"Tôi nghi ngờ, thưa tiểu thư," Ashe nói, "rằng sự sắp xếp đó mang tính tài chính nhiều hơn là xã hội. Phần lớn quỹ chính phủ ban đầu của Iadon đến từ phụ thân của Eshen."

"Điều đó có lý," Sarene nói, khẽ mỉm cười và tự hỏi Iadon nghĩ gì về thỏa thuận bây giờ. Ông ta đã nhận được tiền của mình, đúng vậy, nhưng ông ta cùng phải dành vài thập kỷ để nghe những lời nói đùa của Eshen. Có lẽ đó là lý do tại sao ông ta có vẻ rất nản chí bởi phụ nữ nói chung.

"Dù sao thì," Sarene nói. "Ta không nghĩ rằng nữ hoàng biết bất cứ điều gì về Raoden - nhưng ta sẽ tiếp tục thử."

Ashe lay động. "Và tôi sẽ làm gì?"

Sarene dừng lại. "Gần đây ta đã nghĩ về chú Kiin. Phụ thân không bao giờ nhắc đến chú nữa. Ta đang tự hỏi - liệu ngươi có biết Kiin có bao giờ bị truất ngôi chính thức không?"

"Tôi không rõ, thưa tiểu thư." Ashe nói. "Dio có thể sẽ biết – cậu ấy làm việc gần với Phụ thân của cô hơn nhiều."

"Hãy thử xem ngươi có thể tìm ra bất cứ thứ gì không - có thể có một số tin đồn ở Arelon về những gì đã xảy ra. Rốt cuộc, Kiin là một trong những người có ảnh hưởng nhất ở Kae."

"Vâng, thưa tiểu thư. Còn gì nữa không?"

"Có," Sarene nhăn mũi quyết định. "Bảo ai đó mang những chiếc váy đen đó đi - ta đã quyết định rằng ta sẽ không cần chúng nữa."

"Dĩ nhiên rồi, thưa tiểu thư," Ashe nói với giọng đau khổ.

¤

Sarene liếc ra ngoài cửa sổ xe ngựa khi nó đến gần biệt thự của Công tước Telrii. Các báo cáo nói rằng Telrii đã rất thoải mái với những lời mời dự tiệc khiêu vũ, và số lượng xe ngựa trên đường tối nay dường như đã xác nhận thông tin này. Những ngọn đuốc xếp dọc lối đi, và khuôn viên biệt thự được thắp sáng rực rỡ với sự kết hợp của những chiếc đèn lồng, các ngọn đuốc và những ngọn lửa đầy màu sắc kỳ lạ.

"Công tước đã tiêu tiền không nương tay," Shuden lưu ý.

"Chúng là gì vậy, ngài Shuden?" Sarene hỏi, gật đầu về phía một trong những ngọn lửa sáng, đốt cháy trên đỉnh một cột kim loại cao.

"Đá đặc biệt nhập từ phía nam."

"Đá có thể cháy ư? Giống như than sao?"

"Chúng đốt cháy nhanh hơn nhiều so với than đá", vị lãnh chúa Jindo trẻ giải thích. "Và chúng cực kỳ đắt đỏ. Telrii phải trả tốn cả một gia tài để thắp sáng con đường này." Shuden nhíu mày. "Điều này có hơi hoang phí, ngay cả đối với ông ta."

"Lukel đã đề cập rằng công tước có phần lãng phí", Sarene nói. nhớ lại cuộc trò chuyện của cô trong phòng ngai vàng Iadon.

Shuden gật đầu. "Nhưng ông ấy thông minh hơn nhiều so với hầu hết mọi người công nhận. Công tước rất thoải mái với tiền của ông ấy nhưng thường có một mục đích đằng sau sự phù phiếm của ông." Sarene có thể thấy tâm trí nam tước trẻ tuổi làm việc khi chiếc xe ngựa dừng lại, như thể cố gắng phân biệt bản chất chính xác của "mục đích" đã nói ở trên.

Các biệt thự đã đầy ấp người. Phụ nữ mặc váy sáng màu đi cùng đàn ông trong bộ đồ phủ thẳng vốn là mốt nam tính hiện nay. Những vị khách chỉ hơi đông hơn những người hầu mặc đồ trắng đang hối hả qua đám đông, mang theo đồ ăn thức uống hoặc thay đèn lồng. Shuden giúp Sarene xuống cỗ xe, sau đó dẫn cô vào phòng khiêu vũ chính với dáng đi thuần thục trong việc di chuyển trong đám đông.

"Cô không biết tôi hạnh phúc thế nào khi được đề nghị cô đi cùng với tôi." Shuden tâm sự khi họ bước vào phòng. Một ban nhạc lớn chơi ở một đầu hành lang, và các cặp vợ chồng hoặc quay tròn qua trung tâm của căn phòng trong điệu nhảy hoặc đứng xung quanh ngoại vi rộng trong cuộc trò chuyện. Căn phòng sáng rực với những ánh đèn màu, những tảng đá mà họ nhìn thấy bên ngoài đang bùng cháy dữ dội từ những vị trí trên đỉnh lan can hoặc cột trụ. Thậm chí còn có những chuỗi nến nhỏ bao quanh một số trụ cột – thứ có lẽ phải được thay thế sau mỗi nửa giờ.

"Tại sao vậy, thưa ngài?" Sarene hỏi, nhìn chằm chằm vào khung cảnh đầy màu sắc. Ngay cả khi sống như một nàng công chúa, cô chưa bao giờ thấy vẻ đẹp và sự sang trọng như vậy. Ánh sáng, âm thanh, và màu sắc trộn lẫn khiến người ta say sưa.

Shuden nhìn theo ánh mắt của cô, không thực sự nghe câu hỏi của cô. "Người ta sẽ không bao giờ biết đất nước này đang nhảy múa trên bờ vực của sự hủy diệt," anh lẩm bẩm.

Câu nói vang lên như một hồi chuông báo tử. Có một lý do mà Sarene chưa bao giờ thấy sự xa hoa như vậy – dù tuyệt vời như vậy, nó cũng vô cùng hoang phí. Phụ thân cô là một người cai trị khôn ngoan, ông sẽ không bao giờ cho phép sự hoang phí như vậy.

"Tuy nhiên, chuyện luôn là như vậy, phải không?" Shuden hỏi. "Những người ít có khả năng chi trả hoang phí nhất dường như là những người quyết tâm chi tiêu những gì họ còn lại."

"Anh là một người đàn ông khôn ngoan, ngài Shuden." Sarene nói.

"Không. Chỉ là một người đàn ông cố gắng nhìn vào cốt lõi của sự vật," anh nói, dẫn cô đến một phòng trưng bày bên cạnh nơi họ có thể tìm thấy đồ uống.

"Những gì anh đã nói trước đó là sao?"

"Gì cơ?" Shuden hỏi. "À, tôi đang giải thích làm thế nào mà cô sẽ cứu tôi khỏi khá nhiều đau khổ tối nay."

"Tại sao vậy?" Cô hỏi khi anh đưa cho cô một chén rượu.

Shuden khẽ mỉm cười, nhấp một ngụm đồ uống của mình. "Có một số người vì lý do này hay lý do khác coi tôi là … thích hợp. Nhiều người trong số họ sẽ không nhận ra cô là ai, và sẽ tránh xa, cố gắng phán xét đối thủ cạnh tranh mới của họ. Tôi thực sự có thể có thời gian để tận hưởng tối nay. "

Sarene nhướn mày. "Nó thực sự tệ đến vậy à?"

"Tôi thường phải đánh họ đi bằng gậy," Shuden trả lời, đưa tay ra cho cô.

"Người ta gần như sẽ nghĩ rằng anh không bao giờ có ý định kết hôn, thưa ngài." Sarene nói với một nụ cười, chấp nhận cánh tay vươn ra của anh.

Shuden cười. "Không, không có chuyện như vậy đâu, thưa phu nhân. Hãy để tôi đảm bảo với cô. Tôi khá hứng thú với khái niệm này - hoặc, ít nhất, lý thuyết đằng sau nó. Tuy nhiên, việc tìm kiếm một người phụ nữ trong triều đình mà sự lải nhải ngu ngốc của cô không khiến cho tôi dạ dày quặn lại, đó là một điều hoàn toàn khác. Đến đây, nếu tôi đúng, thì chúng ta sẽ có thể tìm thấy một nơi thú vị hơn nhiều so với phòng khiêu vũ chính. "

Shuden dẫn cô đi qua hàng loạt người dự tiệc. Bất chấp những lời bình luận trước đó, anh ta rất lịch sự - thậm chí còn dịu dàng - với những người phụ nữ xuất hiện từ đám đông để chào đón anh ta. Shuden biết tên của mỗi người - là một kỳ công về ngoại giao, hoặc phép lịch sự tốt.

Sự tôn trọng của Sarene đối với Shuden tăng lên khi cô theo dõi phản ứng của những người anh gặp. Không có khuôn mặt nào trở nên tối tăm khi anh ta đến gần, và ít người cho anh ta cái nhìn kiêu căng thường thấy trong những xã hội được gọi là nhã nhặn. Shuden rất được yêu thích, mặc dù anh ta không phải là người đàn ông sôi nổi nhất. Cô cảm nhận được rằng sự nổi tiếng của anh không đến từ khả năng giải trí, mà từ sự trung thực sảng khoái của anh. Khi Shuden nói, anh luôn lịch sự và ân cần, nhưng hoàn toàn thẳng thắn. Nguồn gốc kỳ lạ của anh ấy đã cho anh quyền được nói những điều mà người khác không thể.

Cuối cùng, họ đến một căn phòng nhỏ ở đầu cầu thang. "Chúng ta đến rồi," Shuden nói với sự hài lòng, dẫn cô đi qua ngưỡng cửa. Bên trong họ tìm thấy một ban nhạc chơi nhạc cụ dây nhỏ hơn, nhưng có tay nghề cao hơn. Các trang trí trong căn phòng này nhẹ hơn, nhưng những người hầu đang cầm những đĩa thức ăn có vẻ kỳ lạ hơn những người ở dưới. Sarene nhận ra nhiều khuôn mặt từ buổi chầu, bao gồm một trong những người quan trọng nhất

"Đức vua," cô nói, nhận thấy Iadon đứng gần ở góc phía xa. Eshen ở bên cạnh ông ấy trong một chiếc váy màu xanh lá cây mỏng.

Shuden gật đầu. "Iadon sẽ không bỏ lỡ một bữa tiệc như thế này, ngay cả khi nó được tổ chức bởi ngài Telrii."

"Họ không hợp nhau à?"

"Chẳng có gì giữa họ cả. Họ chỉ là ở trong cùng một nghành. Iadon điều hành một đội tàu buôn, tàu của ông ta đi trên biển Fjorden, cũng như của Telrii. Điều đó khiến họ trở thành đối thủ của nhau."

"Tôi nghĩ thật kỳ quặc khi ông ấy ở đây dù thế nào đi nữa," Sarene nói. "Phụ thân tôi không bao giờ đi đến những nơi này."

"Đó là bởi vì ông ấy đã trưởng thành, Phu nhân Sarene. Iadon vẫn say mê với sức mạnh của ông ta và tận dụng mọi cơ hội để tận hưởng nó." Shuden nhìn xung quanh với đôi mắt sắc sảo. "Như căn phòng này chẳng hạn."

"Phòng này?"

Shuden gật đầu. "Bất cứ khi nào Iadon đến với một bữa tiệc, ông ta sẽ chọn một căn phòng ngoài phòng chính và để những người quan trọng bị hút về phía ông ta. Các quý tộc đã quen với điều đó. Những người tạo ra những bữa tiệc thường thuê một ban nhạc thứ hai và biết bắt đầu một một bữa tiệc thứ hai, độc quyền hơn ngoài bữa tiệc chính. Iadon đã cho biết rằng ông ta không muốn liên kết với những người ở quá xa bên dưới ông – cuộc tụ họp này chỉ dành cho các công tước và các bá tước có vị trị tốt. "

"Nhưng anh là một nam tước," Sarene chỉ ra khi hai người họ trôi vào phòng.

Shuden mỉm cười, nhấm nháp rượu. "Tôi là một trường hợp đặc biệt. Gia đình tôi đã buộc Iadon trao cho chúng tôi danh hiệu của chúng tôi, nơi hầu hết những người khác đạt được thứ hạng nhờ sự giàu có và cầu xin. Tôi có thể có những sự tự do nhất định mà không một nam tước nào khác có, vì cả Iadon và tôi đều biết tôi đã từng nắm tóp ông ta. Tôi thường chỉ có thể dành một khoảng thời gian ngắn ở trong phòng bên trong - tối đa một giờ. Nếu không, tôi sẽ kéo dài sự kiên nhẫn của nhà vua. Tất nhiên, tất cả những điều đó nằm ngoài mục đính của tối nay."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì tôi có cô," Shuden nói. "Đừng quên, tiểu thư Sarene. Cô vượt qua tất cả mọi người trong căn phòng này ngoại trừ chính cặp vợ chồng hoàng gia."

Sarene gật đầu. Mặc dù cô ấy đã khá quen với ý là người quan trọng - cô ấy, sau tất cả, là con gái của một vị vua - cô ấy vẫn chưa quen với thiên hướng lôi danh hiệu ra của người Arelon.

"Sự hiện diện của Iadon thay đổi mọi thứ," cô nói khẽ khi nhà vua chú ý đến cô. Đôi mắt ông lướt qua chiếc váy của cô, rõ ràng chú ý đến việc nó không phải màu đen và khuôn mặt ông trở nên tối sầm.

Có lẽ chiếc váy không phải là một ý tưởng hay, Sarene thừa nhận với chính mình. Tuy nhiên, một cái gì đó khác nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô. "Anh ấy đang làm gì ở đây?" Cô thì thầm khi nhận thấy một hình bóng sáng sủa như một vết sẹo đỏ ở giữa những người dự tiệc.

Shuden dõi theo mắt cô. "Vị gyorn á? Anh ấy đã tham dự những bữa tiệc của triều đình kể từ ngày anh ấy đến đây. Anh ấy xuất hiện ở lần đầu tiên mà không có lời mời, và giữ cho mình một bầu không khí tự trọng đến nỗi không ai dám bỏ bê việc mời anh ấy kể từ đó. "

Hrathen nói chuyện với một nhóm nhỏ những người đàn ông, áo giáp ngực đỏ rực rỡ và áo choàng của anh ta trông cứng đờ trước màu sắc nhẹ nhàng của các quý tộc. Vị gyorn đứng ít nhất một cái đầu cao hơn bất kỳ ai trong phòng, và giáp vai của anh ta kéo rộng ra một bàn chân ở hai bên. Sau tất cả, anh ấy rất khó để không nhìn thấy.

Shuden mỉm cười. "Bất kể tôi nghĩ gì về người đàn ông đó, tôi rất ấn tượng với sự tự tin của anh ta. Anh ta chỉ đơn giản bước vào bữa tiệc riêng của nhà vua ngay đêm đầu tiên và bắt đầu nói chuyện với một trong những công tước - anh ta thậm chí chỉ gật đầu nhẹ với nhà vua. Có vẻ như, Hrathen coi danh hiệu của gyorn bằng với bất cứ danh hiệu khác trong căn phòng này. "

"Các vị vua cúi đầu trước những vị gyorn ở phương Đông." Sarene nói. "Họ thực tế là khom lưng uốn gối khi Wyrn đến."

"Và tất cả đến từ một lão Jindo già," Shuden lưu ý, dừng lại để thay thế cốc của họ bằng rượu từ một người hầu đi qua. Đó là một loại rượu vang tốt hơn nhiều. "Tôi luôn thích thú khi thấy những gì mà người của cô đã làm với giáo lý của Keseg,"

"Người của tôi?" Sarene hỏi. "Tôi thuộc Korathi – đừng gộp tôi với vị gyorn."

Shuden giơ một tay lên. "Tôi xin lỗi. Tôi đã không có ý xúc phạm."

Sarene dừng lại. Shuden nói tiếng Aon như một người bản địa và sống ở Arelon. Vì vậy, cô đã cho rằng anh ta là Korathi. Cô đã đánh giá sai. Shuden vẫn là người Jindo - gia đình anh đã tin vào Shu-Keseg, tôn giáo chính của cả Korath và Dereth. "Nhưng," cô nói ra ý nghĩ của mình, "Jindo bây giờ là Derethi rồi."

Mặt Shuden có chút tối sầm lại, mắt nhìn vị gyorn. "Tôi tự hỏi thầy giáo vĩ đại nghĩ gì khi hai học sinh của mình, Korath và Dereth, rời đi để giảng về vùng đất phía bắc. Keseg đã dạy về sự hợp nhất. Nhưng ông có ý gì? Sự thống nhất của tâm trí, như người dân của tôi nghĩ? Linh mục của cô tuyên bố? Hay đó là sự thống nhất của sự vâng lời, như Derethi đã tin? Sao tất cả, tôi chỉ tự hỏi làm thế nào mà nhân loại lại làm phức tạp một khái niệm đơn giản như vậy. "

Anh dừng lại, rồi lắc đầu. "Dù sao thì, phải, thưa phu nhân, Jindo bây giờ là Derethi. Người của tôi cho phép Wyrn cho rằng Jindo đã được chuyển đổi vì thế tốt hơn là chiến đấu. Tuy nhiên, nhiều người đang nghi ngờ quyết định đó.

Sarene gật đầu. "Tôi đồng ý. Shu-Dereth phải dừng lại, đó là một sự đồi bại của sự thật."

Shuden dừng lại. "Tôi không có nói thế, phu nhân Sarene. Linh hồn của Shu-Keseg là sự chấp nhận. Có chỗ cho tất cả các giáo lý. Derethi nghĩ rằng họ đang làm những gì đúng đắn." Shuden dừng lại, nhìn qua Hrathen, trước khi tiếp tục. "Tuy nhiên, người đó rất nguy hiểm."

"Tại sao lại là anh ta mà không phải người khác?"

"Tôi đã đến thăm một trong những bài giảng của Hrathen," Shuden nói. "Anh ấy không giảng đạo từ trái tim của mình, Phu nhân Sarene. Anh ấy thuyết giảng từ tâm trí của anh. Anh ta tìm kiếm những con số trong việc chuyển đổi của mình, không chú ý đến đức tin của những người theo anh ấy. Điều này thật nguy hiểm."

Shuden quét qua những người đồng hành của Hrathen. "Người đó cũng khiến tôi cảm thấy không ổn," anh nói, chỉ vào một người đàn ông có mái tóc vàng đến nỗi nó gần như trắng.

"Anh ta là ai?" Sarene hỏi với sự thích thú.

"Waren, con trai đầu của Nam tước Diolen," Shuden nói. "Cậu ta không nên ở trong căn phòng này, nhưng rõ ràng là cậu ta đang sử dụng mối quan hệ chặt chẽ với vị gyorn như một lời mời. Waren từng là một tín đồ Korathi đáng chú ý, nhưng anh ta tuyên bố đã nhìn thấy hình ảnh của Jaddeth và anh ta chuyển đổi thành Shu-Dereth. "

"Các quý bà đã nói về điều này trước đó," Sarene nói, dõi theo Waren. "Anh không tin anh ta à?"

"Tôi luôn nghi ngờ sự tín ngưỡng của Waren chỉ là vẻ bề ngoài. Cậu ấy biết chớp thời cơ, và lòng thành kính cực đoan của cậu ta đã khiến cậu trở nên khét tiếng."

Sarene nghiên cứu người đàn ông tóc trắng, lo lắng. Anh ta còn rất trẻ, nhưng anh ta là một người đàn ông thành đạt và biết kiểm soát. Việc chuyển đổi của anh ấy là một dấu hiệu nguy hiểm. Hrathen càng tụ tập nhiều người như vậy, anh ta sẽ càng khó bị dừng lại.

"Tôi đã không nên chờ đợi quá lâu", cô nói.

"Để làm gì?"

"Để đến với những bữa tiệc này. Hrathen có một tuần lợi thế so với tôi."

"Cô hành động như thể đó là một cuộc đấu tranh cá nhân giữa hai người vậy," Shuden nói với một nụ cười.

Sarene không tiếp nhận lời nhận xét một cách nhẹ nhàng. "Một cuộc đấu tranh cá nhân với số phận của các quốc gia đang bị đe dọa."

"Shuden!" Một giọng nói vang lên. "Ta thấy rằng cậu đang thiếu vòng tròn những ngưỡng mộ thông thường của cậu."

"Chào buổi tối, ngài Roial," Shuden nói, khẽ cúi đầu khi ông già đến gần. "Vâng, nhờ có bạn đồng hành của tôi. Tôi đã có thể tránh được hầu hết bọn họ tối nay.

"A, Công chúa Sarene đáng mến," Roial nói, hôn tay cô. "Rõ ràng, sở thích của cô cho màu đen đã suy yếu."

"Nó chưa bao giờ mạnh đến thế, thưa ngài," cô nói với vẻ khó chịu.

"Ta có thể tưởng tượng được," Roial nói với một nụ cười. Rồi ông quay lại với Shuden. "Ta đã hy vọng rằng cậu sẽ không nhận ra vận may của mình, Shuden. Ta có thể đã đánh cắp công chúa và tự mình giữ bản thân khỏi một vài con đỉa."

Sarene nhìn người đàn ông lớn tuổi với sự ngạc nhiên.

Shuden cười thầm. "Ngài Roial, có lẽ là người chưa vợ duy nhất ở Arelon có tình cảm được tìm kiếm nhiều hơn bản thân tôi. Không phải tôi ghen tị. Ngài đã chuyển hướng một ít sự chú ý khỏi tôi."

"Ngài sao?" Sarene hỏi, nhìn ông già lanh lợi. "Những người phụ nữ muốn cưới ngài à?" Rồi nhớ lại cách cư xử của mình, cô nói thêm "thưa ngài", đỏ mặt vì những lời nói không đúng mực của cô.

Roial cười. "Đừng lo lắng về việc xúc phạm ta, quý cô Sarene. Không có người đàn ông nào ở tuổi ta đáng để để ý cả. Eoldess thân yêu của ta đã mất được hai mươi năm rồi và ta không có con trai. Gia tài của ta phải truyền cho ai đó. Và mọi cô gái chưa kết hôn trong vương quốc nhận ra sự thật đó. Cô ấy sẽ chỉ phải nuông chiều ta trong vài năm, chôn vùi ta, sau đó tìm một người tình trẻ mạnh mẽ để giúp tiêu tiền của ta. "

"Ngài quá hoài nghi rồi," Shuden lưu ý.

"Ta quá thực tế thì đúng hơn," Roial nói với một tiếng khịt mũi. "Mặc dù tôi thừa nhận, ý tưởng buộc một trong những đứa trẻ đó vào giường của tôi thật hấp dẫn. Tôi biết tất cả họ đều nghĩ rằng tôi quá già để khiến họ thực hiện nhiệm vụ của mình như một người vợ, nhưng họ đã sai. Nếu ta sẽ để họ lấy cắp tài sản của ta, ít nhất là tôi sẽ khiến họ làm việc vì nó. "

Shuden đỏ mặt trước lời nhận xét, nhưng Sarene chỉ cười. "Tôi biết mà. Ngài thực sự không có gì ngoài một ông già bẩn thỉu."

"Tự xưng là như vậy," Roial đồng ý với một nụ cười. Rồi nhìn về phía Hrathen, ông nói tiếp. "Người bạn bọc thép quá mức của chúng ta thế nào?"

"Làm phiền tôi chỉ với sự hiện diện độc hại của anh ta, thưa ngài," Sarene trả lời.

"Theo dõi anh ta, Sarene," Roial nói. "Ta nghe nói rằng lãnh chúa thân yêu của chúng ta, Telrii, may mắn bất ngờ không phải là hoàn toàn may mắn."

Đôi mắt Shuden trở nên nghi ngờ. "Công tước Telrii đã tuyên bố không trung thành với Derethi."

"Không công khai, không," Roial đồng ý. "Nhưng nguồn tin của ta nói rằng có một cái gì đó giữa hai người. Một điều là chắc chắn - hiếm khi có một bữa tiệc như thế này ở Kae, và công tước đã tạo ra nó mà không có lý do rõ ràng. Người ta bắt đầu tự hỏi Telrii đang quảng bá cái gì, và tại sao ông ta lại muốn chúng ta biết ông ta giàu có như thế nào. "

"Một suy nghĩ thú vị, thưa ngài," Sarene nói.

"Sarene?" Giọng Eshen gọi từ phía bên kia của căn phòng. "Cưng à, con có thể đến đây được không?"

"Ôi không," Sarene nói, nhìn về phía nữ hoàng, người đang vẫy cô lại gần. "Ngài cho rằng điều này là về cái gì?"

"Ta rất muốn biết đấy." Roial nói với ánh mắt lấp lánh.

Sarene chấp nhận cử chỉ của nữ hoàng, tiếp cận cặp đôi hoàng gia và lịch sự cúi chào. Shuden và Roial theo dõi kín đáo hơn, đặt mình trong tầm nghe.

Eshen mỉm cười khi Sarene đến gần. "Cưng à, ta vừa mới giải thích với chồng về ý tưởng chúng ta đã đưa ra sáng nay. Con biết không, ý kiến về việc tập thể dục?" Eshen gật đầu về phía nhà vua một cách nhiệt tình.

"Chuyện vớ vẩn gì vậy, Sarene?" nhà vua yêu cầu. "Phụ nữ chơi với kiếm?"

"Đức vua sẽ không muốn chúng tôi béo lên, phải không?" Sarene ngây thơ hỏi.

"Không, tất nhiên là không," nhà vua nói. "Nhưng con chỉ cần ăn ít hơn."

"Nhưng, con rất thích tập thể dục, thưa bệ hạ."

Iadon hít một hơi thật sâu, đau khổ. "Nhưng chắc chắn có một số hình thức tập thể dục khác mà phụ nữ của con có thể làm mà?"

Sarene chớp mắt, cố gắng ám chỉ rằng cô có thể gần khóc. "Nhưng thưa bệ hạ, con đã làm điều này từ khi còn nhỏ. Chắc chắn nhà vua sẽ không từ chối một trò tiêu khiển ngu ngốc của phụ nữ."

Nhà vua dừng lại, nhìn cô. Cô ấy có thể đã vượt quá ranh giới lần trước. Sarene làm vẻ ngốc nghếch vô vọng tốt nhất của cô và mỉm cười.

Cuối cùng, ông chỉ biết lắc đầu. "Bah, làm bất cứ điều gì con muốn. Ta không muốn con làm hỏng buổi tối của ta."

"Nhà vua thật khôn ngoan," Sarene nói, kiềm chế và lùi lại.

"Tôi đã quên mất cái đó," Shuden thì thầm với cô khi cô quay lại với anh. "Màn đóng kịch phải khá khó để duy trì."

"Đôi khi nó rất hữu ích," Sarene nói. Họ chuẩn bị rút đi khi Sarene nhận thấy một người sứ giả đến gần nhà vua. Cô đặt tay lên cánh tay của Shuden, ý rằng cô muốn đợi một lúc ở nơi cô có thể nghe thấy Iadon.

Sứ giả thì thầm điều gì đó vào tai Iadon, và đôi mắt nhà vua mở to vì thất vọng. "Sao!"

Người đàn ông lại đi đến thì thầm một lần nữa và nhà vua đẩy anh ta lại. "Cứ nói đi. Ta không thể chịu được những tiếng thì thầm."

"Chuyện xảy ra chỉ trong tuần này, thưa bệ hạ," người đàn ông giải thích.

Sarene nhích lại gần hơn.

"Thật kỳ lạ." Một giọng nói hơi trầm đột nhiên trôi về phía họ. Hrathen đứng cách đó một quãng ngắn. Anh ta không có theo dõi họ, nhưng bằng cách nào đó, anh ta đang hướng giọng nói của mình vào nhà vua như thể anh ta cố tình cho phép lời nói của mình được nghe thấy. "Tôi sẽ không nghĩ rằng nhà vua lại thảo luận về những vấn đề quan trọng ở nơi mà những người có đầu óc ngu ngốc có thể nghe thấy. Những người như vậy có xu hướng bị bối rối bởi các sự kiện đến nỗi đó làm hại họ nếu cho họ cơ hội."

Hầu hết những người xung quanh cô ấy thậm chí dường như không nghe thấy lời bình luận của vị gyorn. Nhà vua, tuy nhiên, đã nghe. Iadon nhìn Sarene một lúc, sau đó nắm lấy tay vị sứ giả và sải bước nhanh ra khỏi phòng, để lại một Eshen bị sốc phía sau. Khi Sarene nhìn nhà vua rời đi, đôi mắt của Hrathen đã bắt gặp cô, và anh khẽ mỉm cười trước khi quay lại với những người đồng hành của mình.

"Ngài có tin được không?" Sarene nói, đầu bốc khói. "Anh ta đã cố tình làm thế!"

Shuden gật đầu. "Thông thường, thưa phu nhân, sự lừa dối của chúng ta sẽ chống lại chúng ta."

"Vị gyorn rất giỏi," Roial nói. "Việc có thể biến màn giả dối của ai đó thành lợi thế của mình là một bước đi điêu luyện."

"Tôi thường thấy rằng ở bất kể hoàn cảnh nào, sẽ là hữu ích nhất khi là chính mình", Shuden nói. "Chúng ta có càng nhiều bộ mặt, họ sẽ càng trở nên bối rối."

Roial khẽ gật đầu, mỉm cười. "Đúng. Nhạt nhẽo, có lẽ vậy, nhưng đúng."

Sarene hầu như không nghe thấy. Cô đã cho rằng mình là người làm việc thao túng - cô chưa bao giờ nhận ra sự bất lợi mà nó mang lại cho cô. "Vẻ bề ngoài đang gặp rắc rối," cô thừa nhận. Rồi cô thở dài quay lại với Shuden. "Nhưng tôi đã bị mắc kẹt với nó, ít nhất là với nhà vua. Thành thật mà nói, tôi không tin ông ta đã coi tôi bằng cách khác, bất kể tôi đã đóng kịch như thế nào."

"Cô có thể đúng," Shuden nói. "Nhà vua khá thiển cận khi nói đến phụ nữ."

Nhà vua trở lại một lúc sau, khuôn mặt tối sầm, sự hài hước của ông rõ ràng bị hủy hoại bởi bất cứ tin tức nào ông đã nhận được. Người sứ giả đã thoát đi với một cái nhìn nhẹ nhõm, và khi anh ta rời đi, Sarene bắt gặp một nhân vật mới bước vào phòng. Công tước Telrii thường hào hoa với màu đỏ và vàng sáng, những ngón tay đầy nhẫn. Sarene theo dõi ông ta một cách chặt chẽ, nhưng ông ta đã không tham gia - hoặc thậm chí nhận thấy – vị gyorn Hrathen. Thực tế thì, ông ta dường như cố tình lờ đi vị linh mục, thay vào đó là đi làm thân hợp với chủ một bữa tiệc, lần lượt đến thăm từng nhóm khách.

"Ngài đã đúng, ngài Roial," Sarene cuối cùng cũng nói.

Roial nhìn lên từ cuộc trò chuyện của ông với Shuden. "Hả?"

"Công tước Telrii," Sarene nói, gật đầu với người đàn ông. "Có một cái gì đó giữa ông ấy và vị gyorn."

"Telrii là một kẻ rắc rối," Roial nói. "Ta chưa bao giờ có thể tìm ra được mục đích của ông ấy. Đôi khi, có vẻ như ông ấy không muốn gì hơn là những đồng xu để đổ vào kho bạc của mình. Ở những lúc khác..."

Roial nói nhỏ lại khi Telrii, như thể nhận thấy sự nghiên cứu của họ về ông ta, quay về phía nhóm của Sarene. Ông mỉm cười và trôi về phía họ, Atara ở bên ông. "Ngài Roial," ông nói với giọng trơn tru, gần như không quan tâm. "Chào mừng. Và, Điện hạ. Tôi không tin rằng chúng ta đã được giới thiệu đúng cách."

Roial đã lấy vinh dự đó. Sarene cúi người khi Telrii nhấm nháp rượu của mình và trao đổi vui vẻ với Roial. Có một mức độ… bất cẩn đáng ngạc nhiên ở ông ta. Trong khi một số quý tộc thực sự quan tâm đến các chủ đề mà họ đã thảo luận, hầu hết đều có xu hướng ít nhất là nghe có vẻ thú vị. Telrii không nhượng bộ như vậy. Giọng ông ta thiếu trang nghiêm, mặc dù không đến mức sỉ nhục, và cách cư xử của ông không đáng quan tâm. Ngoài lời gặp mặt ban đầu, ông ta hoàn toàn phớt lờ Sarene, rõ ràng là hài lòng rằng cô không đáng để quan tâm.

Cuối cùng, vị công tước cũng quay đi, và Sarene nhìn ông ta đi với sự khó chịu. Nếu có một điều cô ghê tởm, thì đó là bị phớt lờ. Cuối cùng, cô thở dài và quay sang những người đồng hành của cô. "Được rồi, ngài Shuden, tôi muốn hòa nhập. Hrathen có một tuần lợi thế, nhưng Domi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi để anh ta dẫn trước tôi."

¤ ¤ ¤

Lúc đó đã muộn rồi. Shuden đã muốn rời đi hàng giờ trước nhưng Sarene đã quyết tâm ở lại, cày xới qua hàng trăm người để làm quen như một người phụ nữ điên. Cô khiến Shuden giới thiệu cô với mọi người mà anh biết, những khuôn mặt và tên đã nhanh chóng trở nên mờ nhạt. Tuy nhiên sự lặp lại sẽ mang lại điểm quen thuộc.

Cuối cùng, cô để Shuden đưa cô trở lại cung điện và hài lòng với các sự kiện trong ngày. Shuden để cô xuống và mệt mỏi chúc cô ngủ ngon, tuyên bố rằng anh rất vui vì Ahan là người tiếp theo xếp hàng để đưa cô đến một buổi khiêu vũ. "Đồng hành với cô rất thú vị," anh giải thích, "nhưng tôi không thể theo kịp với cô!"

Sarene đôi khi thấy khó để theo kịp chính mình. Cô ấy loạng choạng đi vào cung điện, buồn ngủ vì mệt mỏi và rượu đến nỗi cô ấy chỉ có thể khó khăn mở mắt ra.

Những tiếng hét vang vọng khắp hành lang.

Sarene cau mày, rẽ một góc để tìm thấy lính canh gác của nhà vua ở xung quanh, la hét với nhau và nói chung là gây phiền toái khá lớn. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cô hỏi, ôm đầu.

"Ai đó đã đột nhập vào cung điện tối nay", một người lính giải thích. "Lén ngay qua giường ngủ của nhà vua."

"Có ai bị thương không?" Sarene hỏi, đột nhiên cảnh giác. Iadon và Eshen đã rời khỏi bữa tiệc nhiều giờ trước cô và Shuden.

"Lạy Domi, không có." Người lính nói. Sau đó, anh quay sang hai người lính. "Đưa công chúa về phòng và đứng gác ở cửa," anh ra lệnh. "Chúc ngủ ngon, thưa bệ hạ. Đừng lo lắng - họ đã đi rồi."

Sarene thở dài, chú ý đến tiếng la hét và sự cảnh giác của những lính canh, áo giáp và vũ khí của họ kêu vang khi họ liên tục chạy qua hành lang. Cô không tin rằng mình sẽ có thể có một đêm ngon giấc với rất sự ồn ào như vậy, bất kể cô có mệt mỏi đến đâu.

12

0

5 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.