Chương 24
Hoạt tự in ấn (2)
Chiếc áo duy nhất thân trên cũng bị lột sạch, lúc này Võ Mị giống như một người mẫu thân bình thường thu dọn y phục cho hài nhi, cầm lấy áo trên phủi mấy cái bụi bẩn không tồn tại, chỉ nghe thấy từ trong túi áo rơi ra mấy miếng gỗ nhỏ.
Nghi hoặc nhíu mày, nhìn cung nữ vội vàng nhặt lên đặt trong tay, Võ Mị cầm lấy một miếng gỗ nhỏ tỉ mỉ xem xét, chỉ thấy trên miếng gỗ nhỏ giống như khắc “chữ”.
Võ Mị bảo cung nữ giúp Lý Hoằng mặc quần áo, sáng sớm sau cơn mưa còn hơi se lạnh, đừng để tiểu tử này bị bệnh.
Sau đó Võ Mị cầm miếng gỗ nhỏ tỉ mỉ nhìn “chữ” bên trên, cau mày nhìn hồi lâu, cũng không hiểu được khắc bên trên rốt cuộc có phải chữ hay không, bèn một tay vô ý thức trên không trung vẽ theo nét bút trên miếng gỗ.
“Đức?” Võ Mị khẽ đọc một tiếng, đây là chữ ngược, hơn nữa còn giống như bị mực dính vào, mặt khắc chữ còn sót lại mực đen đen.
Võ Mị lại đổi một cái nhìn, lần này liền nhận ra, chỉ thấy phía trên viết ngược một chữ “Phu”, lại đổi một cái, phía trên rõ ràng là chữ “Hành” viết ngược.
“Đây là vật gì?” Võ Mị nhìn Lý Hoằng ăn mặc chỉnh tề mà chất vấn.
“Ồ, không phải vật gì mới lạ, là nhi thần nhàm chán khắc chơi .” Lý Hoằng thản nhiên nói, đi đến trước mặt Võ Mị liền muốn lấy cất đi.
“Con khắc ?” Võ Mị nghi ngờ hỏi.
Miếng gỗ nhỏ này thoạt nhìn rất cứng, nó chỉ là một hài đồng ba tuổi, làm sao có sức lực lớn như vậy khắc chữ? Trong đó nhất định có ẩn tình.
“Hạ Chí, đây rốt cuộc là cái gì? Nói thật cho bổn cung.” Võ Mị giận tím mặt, đối mặt cung nữ, biểu tình trên mặt, liền không còn dịu dàng như đối mặt Lý Hoằng, uy nghiêm của hoàng hậu thể hiện rõ ràng.
Bịch một tiếng, Hạ Chí sợ tới mức vội vàng lại quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, thỉnh thoảng len lén liếc mắt nhìn Đại vương, lại không biết nên nói như thế nào.
“Mau nói, đây rốt cuộc là dùng để làm gì, là ai khắc ?” Giọng Võ Mị trở nên băng lãnh.
“Bẩm hoàng hậu, là Đại vương mệnh nô tỳ tìm người khắc ở Tương tác giám.” Hạ Chí run rẩy nói.
“Khắc để làm gì?” Võ Mị tiếp tục lạnh lùng hỏi, trực giác nói cho bà, miếng gỗ nhỏ này nhất định không đơn giản.
“Mẫu hậu, đừng làm khó, là nhi thần sai, nhi thần đi ra cửa phạt quỳ.” Lý Hoằng thấy không giấu được nữa, cũng sợ mẫu hậu trách phạt Hạ Chí, bèn ủ rũ nói.
“Nói rõ ràng rồi đi ra cửa quỳ .” Võ Mị đặt mấy miếng gỗ nhỏ trên bàn rồi nói.
“Ặc...... Nói như thế nào đây, đây là nhi thần dùng để sao chép《 Giới Tử Thư 》.” Lý Hoằng cúi đầu nói.
“《 Giới Tử Thư 》? Sử dụng như thế nào?” Võ Mị từng bước ép sát, không cho Lý Hoằng một chút cơ hội thở dốc, nhanh chóng hỏi.
“Mấy ngày trước Thượng Quan Nghi phạt nhi thần sao chép 《 Giới Tử Thư 》trăm lần, nhi thần sợ trong thời hạn không hoàn thành xong, cho nên liền...... liền dùng cái này .” Lý Hoằng ấp a ấp úng nói.
“《 Giới Tử Thư 》của Gia Cát Khổng Minh toàn văn tổng cộng 86 chữ, con dùng mấy miếng gỗ nhỏ như vậy sao chép như thế nào?” Võ Mị hiển nhiên không chỉ là hành gia hiểu quyền mưu chi thuật, mà cũng có phần hiểu biết đối với một ít danh gia danh tác.
Lý Hoằng vẻ mặt phiền não, gãi đầu gãi tai do dự nói: “Mấy cái này là mấy ngày trước dùng hỏng rồi, sau đó tìm người khắc. Cộng thêm cái khác là có thể sao chép rồi.”
“Sao chép như thế nào?” Võ Mị sắc mặt xanh mét, tiểu tặc mao này nhất định là giở trò gian trá , trách không được mấy ngày trước Lý Trị trước mặt khen tiểu tử này đang chuyên tâm học tập, nói cái gì Thượng Quan Nghi giao phó 《 Giới Tử Thư 》《 Thiên Tự Văn 》, Lý Hoằng đều có thể từng nét ngay ngắn sao chép, hiện tại xem ra, tiểu tặc mao này lại lừa gạt tất cả mọi người!
Lý Hoằng trong lòng thở dài, xong rồi, hôm nay nhất định là khó thoát khỏi vận rủi, phạt quỳ là chắc rồi, chỉ là không biết mẫu hậu sẽ để cho mình quỳ bao lâu, lúc này giờ nào rồi, sao phụ hoàng còn chưa hạ triều, mau cứu nhi tử của ngươi đi...
Lý Hoằng ngoan ngoãn đi đến trước mặt Võ Mị, cầm lấy miếng gỗ nhỏ mặt có chữ hướng lên trên, sau đó sắp hàng ngay ngắn trên bàn, lại ra hiệu Hạ Chí lấy mực nước và một miếng vải tới.
Tiếp theo Lý Hoằng dưới ánh mắt giám sát của Võ Mị, cầm vải nhẹ nhàng chấm mực nước trong nghiên mực, len lén liếc mắt nhìn Võ Mị sắc mặt dần hòa hoãn, cái miệng lại thở dài một hơi, cam chịu đem mực nước trên vải bôi đều đều lên miếng gỗ nhỏ.
“Được rồi.”
“Như vậy là được rồi?” Võ Mị nhìn đã hiểu, ra hiệu cung nữ lấy tới một tờ giấy giao cho Lý Hoằng.
Lý Hoằng mặt ủ mày chau, cầm lấy giấy nhẹ nhàng trải lên miếng gỗ nhỏ, tay nhẹ nhàng đều đều lau qua giấy trắng, sau đó lại lấy giấy trắng từ miếng gỗ nhỏ xuống.
Chỉ thấy tờ giấy trắng vốn không có một chữ, viết chỉnh tề: “Phu, Đức, Hành, Bi.”
Lý Hoằng đưa cho Võ Mị rồi nói: “Chính là như vậy, mặc kệ tiên sinh bảo con sao chép cái gì, chỉ cần đem các chữ khác nhau sắp xếp xong, sau đó. À......” Lý Hoằng thấy Võ Mị có vẻ hiểu, giải thích: “Ví dụ như sao chép 《 Giới Tử Thư 》: Phu quân tử chi hành, tĩnh dĩ tu thân, kiệm dĩ dưỡng đức. Con chọn mấy miếng gỗ có chữ này, sau khi sắp xếp, lại lặp lại động tác vừa rồi, là sao chép xong.”
“Ra ngoài quỳ cho ta.” Võ Mị tay run rẩy chỉ ngoài cửa, nghiến răng nghiến lợi, đau đầu nói!
“A.”
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
