TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 10

Mộ Hề Vãn ngẩng đầu nhìn chàng, mím môi, che đi vài phần xao động trong lòng.

Thật lòng mà nói, đã mười hai năm rồi, nàng cũng không chắc liệu chàng có còn giúp mình như trước kia nữa không.

Sở Phù Quân hiếm khi tự mình ra tay.

Dù sao, thực lực của chàng cũng thâm sâu khó lường, không ai có thể nói rõ. Ngày xưa ở Phương Ngoại Cung, Mộ Hề Vãn từng nghe các thần tiên khác nhắc đến, chàng chỉ cần ngồi yên một chỗ thì bốn bể cũng không tìm được người thứ hai có thể sánh bằng. Loại áp lực bẩm sinh này gần như khiến người ta phải thần phục theo bản năng.

Sau này gả đến Bạch Châu, nàng thường thấy Sở Phù Quân một mình ngồi trong tiểu lâu ngắm cảnh chơi cờ, hâm một bầu rượu, hoặc một tách trà, ngoài khung cửa sổ là một dải lau sậy đỏ thẫm dưới ánh tà dương, chàng khoác lên mình sắc hoàng hôn, vừa thê lương sát phạt, lại vừa thanh nhã.

Tiên gia của Đế Vi Viên đều sẽ cung kính gọi chàng một tiếng “Tướng quân”.

Nàng cũng theo mọi người gọi chàng như vậy.

Mãi về sau, Mộ Hề Vãn mới biết bàn cờ mà Tướng quân chơi là một pháp bảo, cả sông núi mười châu đều được thu nhỏ lại trên bàn cờ ấy. Mỗi lần chàng điều binh bố trận, phái binh khiển tướng đều diễn ra trên đó.

Chỉ bằng một bàn cờ nhỏ bé, Sở Phù Quân đã thu phục ba châu phía Tây cùng ba ngàn thành trì, gọn gàng dứt khoát đến mức có thể nói là “binh bất huyết nhận”*.

(* Binh bất huyết nhận: Đánh trận mà không tốn một mũi đao, một giọt máu, chỉ đoàn quân nhân nghĩa, không tàn sát.)

Có một vị tướng quân quyết đoán như vậy, nên mỗi khi gặp hiểm cảnh, Mộ Hề Vãn đương nhiên luôn lười biếng, giao mọi việc cần động thủ cho chàng.

Ví như ngay lúc này.

Im lặng rất lâu, Sở Phù Quân vẫn nhìn nàng, thần sắc không rõ như chìm vào một hồi ức dài.

Nhưng chàng có thể nhìn ra được điều gì từ nàng đây?

“Thiếu cung chủ.” Cuối cùng, Sở Phù Quân thu lại ánh mắt, trầm giọng mở lời: “Theo ta về chứ?”

Mộ Hề Vãn thoáng giật mình, nàng chợt nhận ra mình thực sự chẳng hiểu chút nào về người đầu gối tay ấp này.

“Nhưng... nhưng ta đã chết rồi.” Nàng run giọng, có chút khó tin.

Sở Phù Quân đối mặt với nàng, không nói gì, một lúc lâu sau chàng khẽ nói: “Chuyện sinh tử, có thể xoay chuyển được.”

Ngụ ý là dù đã chết, cũng có thể sống lại.

Trời đất ơi. Người chàng muốn cứu thật sự là mình sao.

Mộ Hề Vãn cuối cùng cũng tỉnh ngộ, hóa ra “đối tượng tự tử vì tình” mà lũ quỷ vừa nãy bàn tán về Bạch Đế cũng chính là nàng!

“Thực tế một chút đi.” Nàng thở ra một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng: “Chúng ta đều không biết cách để cải tử hoàn sinh.”

Nếu ai cũng có thể tùy tiện chết đi sống lại, nàng đã không phải làm một u hồn phiêu bạt suốt mười hai năm. Dù giờ đã ngưng tụ được nửa thực thể thì nàng vẫn là một linh hồn thôi mà!

Ánh lửa bập bùng chiếu rọi xung quanh, tựa như từng ngọn đèn.

“Xin ngắt lời... hai vị...” Thôi Tuyệt, người vẫn luôn đứng cạnh hai người họ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào: “Nhắc nhở một chút, ta là quỷ sai giữ hồn, có chức vụ đàng hoàng, có tên trong sổ sách, biên chế hẳn hoi của Uổng Tử Thành.”

1

0

6 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.