0 chữ
Chương 53
Chương 53
“Hồn phách bất ổn?”
Lần này đến lượt Mộ Hề Vãn kinh ngạc.
Ở bên chàng lâu như vậy, đây quả là lần đầu tiên nàng nghe đến chuyện này!
Thần Nông Kỳ thấy vẻ mặt của nàng, cũng lấy làm lạ: “Tướng quân chưa từng nói với người sao?”
Mộ Hề Vãn hồi tưởng lại, rồi lắc đầu: “Chưa từng. Chuyện say sóng đó cũng là do ta tự đoán mà thôi.”
Giọng nàng nhỏ dần, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Ngày trước ở Bạch Châu, có biết bao cơ hội, vậy mà chàng nửa chữ cũng không hề nhắc đến, giấu giếm nàng kỹ đến mức không một kẽ hở.
Nhưng nghĩ lại, cũng là lẽ thường tình.
Nàng là Thiếu cung chủ Thiên Châu, suy cho cùng vẫn là người ngoài. Một bí mật trọng yếu và nguy hiểm như vậy, đương nhiên chàng phải đề phòng nàng. Huống hồ, nàng cũng đâu có tư cách hay khả năng gì để giúp chàng.
Không nhắc đến, thật sự rất bình thường.
Mộ Hề Vãn hỏi: “Vì sao chàng lại hồn phách bất ổn? Có nghiêm trọng không?”
Thần Nông Kỳ nói: “Là bệnh cũ, thuộc hạ cũng không rõ nguyên do. Sau khi đến Bạch Châu, ta đã hỏi han nhiều lần, thậm chí còn đặc biệt về Thần Nông thị một chuyến mới có thể xác định được tướng quân mắc chứng hồn phách bất ổn.”
“Nhưng chuyện này không quá nghiêm trọng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không có cách nào chữa khỏi. Theo ta, cô nương cứ xem như tướng quân bị say sóng đơn thuần là được, dù sao triệu chứng cũng chẳng khác gì nhau.”
Mộ Hề Vãn nghe mà dở khóc dở cười, tâm trạng cũng thả lỏng đôi chút.
“Đại quân của các ngươi sáu ngày nữa sẽ vượt sông sao?” Nàng hỏi lại.
Thần Nông Kỳ không chút đề phòng, đáp rất tự nhiên: “Chính xác mà nói, là giờ Mão khắc đầu của ngày thứ sáu, khi tia sáng bình minh đầu tiên ló dạng sẽ xuất binh. Trong vòng ba ngày, phải đánh hạ Bán Đăng thành.”
Sáu ngày sau, giờ Mão khắc đầu.
Mộ Hề Vãn lặng lẽ ghi nhớ kỹ thời gian này.
Ngu Từ từng nói, nếu nàng thật sự muốn lẻn vào trại địch để đốt kho quân lương, tốt nhất nên hành động vào đêm trước khi đại quân của Sở Phù Quân xuất binh. Như vậy, khi phe địch rối loạn, quân ta có thể đánh cho chúng một đòn bất ngờ.
Thế nhưng giờ đây Thần Nông Kỳ đã nhận quân lệnh của Sở Phù Quân, lúc nào cũng phải canh chừng nàng.
Phải tìm cách nào đó để thoát khỏi hắn mới được.
Hai người đang nói chuyện thì một tiếng bước chân vội vã truyền đến từ ngoài trướng. Một vị tiên tướng cấp cao đang quỳ bên ngoài, nói muốn cầu kiến tướng quân.
Thần Nông Kỳ nhíu mày, hắn vén rèm trướng, chắp tay sau lưng, ra vẻ cao thâm khó lường.
“Tướng quân hiện đang có quân vụ, ngươi đến bẩm báo chuyện gì?”
Vị tiên tướng nói: “Bẩm Thái Tiên, là người của Bán Đăng thành đã đến.”
Hai quân giao chiến, việc đôi bên phái sứ giả qua lại không phải chuyện hiếm. Hoặc là khuyên hàng, hoặc là hoà đàm đều có cả.
Thần Nông Kỳ nghiêm giọng hỏi: “Kẻ tới là ai?”
Vị tiên tướng đáp: “Tôn chủ Trung Châu, Ngu Ung.”
Lần này, cả Mộ Hề Vãn và Thần Nông Kỳ đều đồng loạt biến sắc.
Ngu Ung, huynh trưởng của Ngu Từ, cũng là bộ tướng dưới trướng Thái sư Trọng Dung.
Vào thời điểm căng thẳng như tên đã lên dây thế này, hắn lại đích thân đến đây, mục đích thật khó mà lường được.
Lần này đến lượt Mộ Hề Vãn kinh ngạc.
Ở bên chàng lâu như vậy, đây quả là lần đầu tiên nàng nghe đến chuyện này!
Thần Nông Kỳ thấy vẻ mặt của nàng, cũng lấy làm lạ: “Tướng quân chưa từng nói với người sao?”
Mộ Hề Vãn hồi tưởng lại, rồi lắc đầu: “Chưa từng. Chuyện say sóng đó cũng là do ta tự đoán mà thôi.”
Giọng nàng nhỏ dần, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Ngày trước ở Bạch Châu, có biết bao cơ hội, vậy mà chàng nửa chữ cũng không hề nhắc đến, giấu giếm nàng kỹ đến mức không một kẽ hở.
Nhưng nghĩ lại, cũng là lẽ thường tình.
Nàng là Thiếu cung chủ Thiên Châu, suy cho cùng vẫn là người ngoài. Một bí mật trọng yếu và nguy hiểm như vậy, đương nhiên chàng phải đề phòng nàng. Huống hồ, nàng cũng đâu có tư cách hay khả năng gì để giúp chàng.
Mộ Hề Vãn hỏi: “Vì sao chàng lại hồn phách bất ổn? Có nghiêm trọng không?”
Thần Nông Kỳ nói: “Là bệnh cũ, thuộc hạ cũng không rõ nguyên do. Sau khi đến Bạch Châu, ta đã hỏi han nhiều lần, thậm chí còn đặc biệt về Thần Nông thị một chuyến mới có thể xác định được tướng quân mắc chứng hồn phách bất ổn.”
“Nhưng chuyện này không quá nghiêm trọng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không có cách nào chữa khỏi. Theo ta, cô nương cứ xem như tướng quân bị say sóng đơn thuần là được, dù sao triệu chứng cũng chẳng khác gì nhau.”
Mộ Hề Vãn nghe mà dở khóc dở cười, tâm trạng cũng thả lỏng đôi chút.
“Đại quân của các ngươi sáu ngày nữa sẽ vượt sông sao?” Nàng hỏi lại.
Thần Nông Kỳ không chút đề phòng, đáp rất tự nhiên: “Chính xác mà nói, là giờ Mão khắc đầu của ngày thứ sáu, khi tia sáng bình minh đầu tiên ló dạng sẽ xuất binh. Trong vòng ba ngày, phải đánh hạ Bán Đăng thành.”
Mộ Hề Vãn lặng lẽ ghi nhớ kỹ thời gian này.
Ngu Từ từng nói, nếu nàng thật sự muốn lẻn vào trại địch để đốt kho quân lương, tốt nhất nên hành động vào đêm trước khi đại quân của Sở Phù Quân xuất binh. Như vậy, khi phe địch rối loạn, quân ta có thể đánh cho chúng một đòn bất ngờ.
Thế nhưng giờ đây Thần Nông Kỳ đã nhận quân lệnh của Sở Phù Quân, lúc nào cũng phải canh chừng nàng.
Phải tìm cách nào đó để thoát khỏi hắn mới được.
Hai người đang nói chuyện thì một tiếng bước chân vội vã truyền đến từ ngoài trướng. Một vị tiên tướng cấp cao đang quỳ bên ngoài, nói muốn cầu kiến tướng quân.
Thần Nông Kỳ nhíu mày, hắn vén rèm trướng, chắp tay sau lưng, ra vẻ cao thâm khó lường.
“Tướng quân hiện đang có quân vụ, ngươi đến bẩm báo chuyện gì?”
Hai quân giao chiến, việc đôi bên phái sứ giả qua lại không phải chuyện hiếm. Hoặc là khuyên hàng, hoặc là hoà đàm đều có cả.
Thần Nông Kỳ nghiêm giọng hỏi: “Kẻ tới là ai?”
Vị tiên tướng đáp: “Tôn chủ Trung Châu, Ngu Ung.”
Lần này, cả Mộ Hề Vãn và Thần Nông Kỳ đều đồng loạt biến sắc.
Ngu Ung, huynh trưởng của Ngu Từ, cũng là bộ tướng dưới trướng Thái sư Trọng Dung.
Vào thời điểm căng thẳng như tên đã lên dây thế này, hắn lại đích thân đến đây, mục đích thật khó mà lường được.
0
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
