0 chữ
Chương 31
Chương 31
“Nghiêm túc một chút! Cấm cười cợt!” Tên binh lính đang áp giải Trường Doanh gằn giọng, rồi ra hiệu cho đồng bọn: “Có lệnh từ trên chưa? Xử lý mấy kẻ tự ý xông vào này thế nào?”
“Có lệnh rồi, dẫn vào Thỉnh Hoa Quan.” Một lúc sau, một vị tướng sĩ chỉ huy cả nhóm bao vây ba người họ, nói: “Đô chủ hiện đang ở trong, ngài ấy nói sẽ đích thân xử lý.”
Tên binh lính lấy làm lạ: “Đích thân xử lý? Mấy người này là nhân vật lớn sao?”
Vị tướng sĩ thản nhiên chỉ vào Mộ Hề Vãn đầu tiên rồi nói: “Cô nương kia đã làm héo cây hoa phát tài lớn nhất Đông Châu của chúng ta.”
Tất cả các binh sĩ đồng loạt thay đổi sắc mặt, ánh mắt phẫn nộ cùng hướng về phía Mộ Hề Vãn.
Mộ Hề Vãn nuốt nước bọt.
Vị tướng sĩ lại chỉ vào Trường Doanh nói: “Còn lão già này, nợ hơn ba ngàn vò rượu Thập Châu Xuân Sắc của chúng ta mà không trả.”
Giờ đây, tất cả các tướng sĩ đều đồng lòng căm phẫn, chỉ muốn xông lên đánh cho hai người này một trận.
“Một lũ tiểu nhân gian xảo, tâm địa xấu xa!” Có người thì thầm mắng: “Tất cả áp giải đi để Đô chủ xử lý bọn chúng!”
Trường Doanh than thở: “Sao lại thế này? Chẳng phải người Đông Châu các ngươi nổi tiếng từ bi hỷ xả hay sao?”
Mộ Hề Vãn nghe xong liền giật mình.
Không được, không được, nàng không thể rơi vào tay Đô chủ, nếu không sẽ bị chém đầu mất!
Nàng lập tức quay người nấp sau lưng Sở Phù Quân, hoàn toàn bỏ mặc Trường Doanh.
[Đại nạn đến nơi, sư phụ tự cầu phúc đi!]
“Giúp ta với.” Mộ Hề Vãn chạy ra sau lưng Sở Phù Quân, nói một cách rất đường hoàng: “Ta bây giờ như hổ xuống đồng bằng, không đánh lại bọn họ.”
“Giúp thế nào?” Sở Phù Quân lại không chút hoảng loạn, thản nhiên cười nói: “Người đắc tội với Đô chủ Đông Châu là nàng, đâu phải ta.”
Mộ Hề Vãn nhẹ nhàng kéo ống tay áo chàng, lý sự: “Ta đã mời chàng ăn quýt rồi mà!”
Xem kìa.
Đây chính là sự lợi hại của Thiếu cung chủ, đảo ngược nhân quả, đổi trắng thay đen một cách vô cùng điêu luyện, chẳng hề thấy có gì sai trái.
“Cái đó không tính.” Giọng Sở Phù Quân rất thấp như đang mặc cả: “Thiếu cung chủ, nói cho nàng một bí mật.”
Mộ Hề Vãn nghiêng đầu, ngước mắt nhìn chàng.
Sở Phù Quân cười nói: “Khi nói dối đừng quay mặt đi, dễ bị lộ lắm.”
Mộ Hề Vãn đơ ra nghe ra ý trêu chọc của chàng, nàng không tự nhiên ho khan một tiếng.
“Nói cho nàng thêm một bí mật nữa.”
Sở Phù Quân nhìn nàng, trong mắt chàng hiếm khi ánh lên ý cười, cứ như quả quýt vừa ăn không hề chua, mà ngọt đến tận tâm can.
Ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười.
“Thật ra, ta cũng không thích chua.”
[Lời tác giả]
Hai câu cuối cùng của Tiểu Sở thực ra ẩn chứa ý nghĩa rất thú vị hahaha.
“Khi nói dối đừng quay đi chỗ khác.” - Nàng lộ tẩy rồi, ta biết nàng không thích chua, và ta cũng biết vì sao nàng lại mang quýt theo người.
“Ta cũng không thích chua.” - Nhưng ta chưa bao giờ từ chối quýt nàng đưa, thử đoán xem vì sao nhé.
“Có lệnh rồi, dẫn vào Thỉnh Hoa Quan.” Một lúc sau, một vị tướng sĩ chỉ huy cả nhóm bao vây ba người họ, nói: “Đô chủ hiện đang ở trong, ngài ấy nói sẽ đích thân xử lý.”
Tên binh lính lấy làm lạ: “Đích thân xử lý? Mấy người này là nhân vật lớn sao?”
Vị tướng sĩ thản nhiên chỉ vào Mộ Hề Vãn đầu tiên rồi nói: “Cô nương kia đã làm héo cây hoa phát tài lớn nhất Đông Châu của chúng ta.”
Tất cả các binh sĩ đồng loạt thay đổi sắc mặt, ánh mắt phẫn nộ cùng hướng về phía Mộ Hề Vãn.
Mộ Hề Vãn nuốt nước bọt.
Vị tướng sĩ lại chỉ vào Trường Doanh nói: “Còn lão già này, nợ hơn ba ngàn vò rượu Thập Châu Xuân Sắc của chúng ta mà không trả.”
“Một lũ tiểu nhân gian xảo, tâm địa xấu xa!” Có người thì thầm mắng: “Tất cả áp giải đi để Đô chủ xử lý bọn chúng!”
Trường Doanh than thở: “Sao lại thế này? Chẳng phải người Đông Châu các ngươi nổi tiếng từ bi hỷ xả hay sao?”
Mộ Hề Vãn nghe xong liền giật mình.
Không được, không được, nàng không thể rơi vào tay Đô chủ, nếu không sẽ bị chém đầu mất!
Nàng lập tức quay người nấp sau lưng Sở Phù Quân, hoàn toàn bỏ mặc Trường Doanh.
[Đại nạn đến nơi, sư phụ tự cầu phúc đi!]
“Giúp ta với.” Mộ Hề Vãn chạy ra sau lưng Sở Phù Quân, nói một cách rất đường hoàng: “Ta bây giờ như hổ xuống đồng bằng, không đánh lại bọn họ.”
“Giúp thế nào?” Sở Phù Quân lại không chút hoảng loạn, thản nhiên cười nói: “Người đắc tội với Đô chủ Đông Châu là nàng, đâu phải ta.”
Xem kìa.
Đây chính là sự lợi hại của Thiếu cung chủ, đảo ngược nhân quả, đổi trắng thay đen một cách vô cùng điêu luyện, chẳng hề thấy có gì sai trái.
“Cái đó không tính.” Giọng Sở Phù Quân rất thấp như đang mặc cả: “Thiếu cung chủ, nói cho nàng một bí mật.”
Mộ Hề Vãn nghiêng đầu, ngước mắt nhìn chàng.
Sở Phù Quân cười nói: “Khi nói dối đừng quay mặt đi, dễ bị lộ lắm.”
Mộ Hề Vãn đơ ra nghe ra ý trêu chọc của chàng, nàng không tự nhiên ho khan một tiếng.
“Nói cho nàng thêm một bí mật nữa.”
Sở Phù Quân nhìn nàng, trong mắt chàng hiếm khi ánh lên ý cười, cứ như quả quýt vừa ăn không hề chua, mà ngọt đến tận tâm can.
Ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười.
“Thật ra, ta cũng không thích chua.”
Hai câu cuối cùng của Tiểu Sở thực ra ẩn chứa ý nghĩa rất thú vị hahaha.
“Khi nói dối đừng quay đi chỗ khác.” - Nàng lộ tẩy rồi, ta biết nàng không thích chua, và ta cũng biết vì sao nàng lại mang quýt theo người.
“Ta cũng không thích chua.” - Nhưng ta chưa bao giờ từ chối quýt nàng đưa, thử đoán xem vì sao nhé.
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
