TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 18

Mười hai năm trước.

Ngày ấy, Viên Hoán Hiên đã giam cầm nàng trong địa lao của Phương Ngoại Cung. Bốn phía đều bày cấm chế trận pháp. Nàng mặc hà y nhưng tóc lại rối bời, tay chân bị xiềng xích, lục kinh thập nhị mạch* đều bị phong bế hoàn toàn, không thể động đậy.

(* Lục kinh thập nhị mạch: Hệ thống đường dẫn năng lượng (linh khí, nội lực, chân khí) trong cơ thể. Khi nói "lục kinh thập nhị mạch đều bị phong bế hoàn toàn" có nghĩa là toàn bộ các đường dẫn năng lượng quan trọng trong cơ thể đã bị khóa chặt, khiến người đó mất hết khả năng vận dụng công pháp, cử động khó khăn, gần như hoàn toàn bị phế võ công hoặc pháp lực.)

Bóng tối vô tận bao trùm lấy nàng như một vực sâu không đáy.

“Ngoan một chút, A Vãn.”

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo như ngọc của tiên nhân truyền đến. Viên Hoán Hiên nửa quỳ trước mặt, giơ tay bóp chặt cằm nàng.

Mộ Hề Vãn bị ép ngẩng đầu nhìn vị sư huynh từng che chở mình. Thần trí nàng hỗn loạn, thân xác rã rời, nhưng vẫn cắn răng tập trung tinh thần, dù thảm hại đến mức này cũng không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt hắn.

“Ngươi thông tuệ, rạng rỡ, vốn dĩ nên trở thành một con át chủ bài của Phương Ngoại Cung để đối phó với Đế Vi Viên. Nhưng ngươi không đủ quyết đoán, không đủ tàn nhẫn, ở Đế Vi Viên trăm năm mà vẫn không gϊếŧ nổi Sở Phù Quân.”

“Thậm chí, muội còn nảy sinh ý định phản bội ta.”

Phản bội?

Nàng phản bội Phương Ngoại Cung khi nào?

Khóe môi Mộ Hề Vãn run rẩy không ngừng, dường như liều mạng muốn nói, nhưng thân thể bị yểm chú, một lời cũng không thốt ra được.

Nàng là Thiếu cung chủ của Phương Ngoại Cung, nàng thuộc về Thiên Châu. Hai điều này nàng chưa từng quên một ngày nào, cũng chưa từng nghĩ đến việc phản bội.

“Thôi vậy, ta không làm khó muội, không diệt trừ được Sở Phù Quân thì cũng đành vậy.” Viên Hoán Hiên ngắm nhìn vẻ yếu ớt, thảm hại của nàng, đủ để hắn muốn làm gì thì làm, đoạn cười nói: “Ta làm sao nỡ trách muội chứ, ở bên ngoài chơi đủ rồi thì nên trở về thôi.”

Hắn nói rồi nhẹ nhàng nâng tay, muốn an ủi hàng mi đang run rẩy của nàng.

Mộ Hề Vãn liều mạng muốn lùi người lại để né tránh, nhưng lại bị vị sư huynh này ghì chặt tại chỗ.

“Đủ rồi, đừng giãy giụa nữa.” Nhận thấy sự phản kháng của nàng, Viên Hoán Hiên siết chặt tay hơn. Đồng thời, một tay khác bắt đầu niệm pháp quyết: “Rời khỏi ta, muội còn muốn đi đâu? Trở về bên cạnh Sở Phù Quân sao? Vọng tưởng!”

Trận pháp giam cầm Mộ Hề Vãn tức khắc bùng lên ánh sáng rực rỡ khi Viên Hoán Hiên không ngừng niệm chú, những ngọn lửa cuồng bạo dần bốc lên trong trận.

“Muội vốn nên trở về Phương Ngoại Cung, trở thành chim hoàng yến trong tay ta. Sau này, muội vẫn sẽ là Thiếu cung chủ của Phương Ngoại Cung, chúng ta sẽ trở lại như xưa, muội sẽ mãi mãi ở bên ta, không tốt sao?”

Viên Hoán Hiên cười, đứng dậy, bước vài bước ra khỏi trận pháp, phẩy phẩy ống tay áo. Lúc này, mỗi cử chỉ của hắn đều ung dung ôn hòa, tựa như dáng vẻ khoan thai của một bậc quân tử khiêm nhường.

“Đừng sợ, sẽ không đau quá lâu đâu.” Hắn nhìn nàng dần chìm trong biển lửa, cười nói: “Chỉ là một trận hỏa hoạn thôi, nó sẽ thiêu hủy khế ước Hồng Loan giữa muội và Sở Phù Quân. Từ nay về sau, muội và hắn sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào nữa.”

3

0

1 tuần trước

8 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.