0 chữ
Chương 12
Chương 12: Hưng phấn
Tưởng là mình sẽ ra tay thanh tẩy trước, không ngờ quyền chủ động lại bị đối phương cướp mất.
Quý Trầm Yên ngửi thấy mùi máu nồng nặc từ người Tạ Tuyệt, còn nặng hơn cả mùi trên dị biến chủng, lạnh lẽo như một trận tuyết lớn giữa mùa đông, thấm vào tận xương.
Giữa kẽ tay hắn, cô nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Tuyệt hiện tại.
Là... hưng phấn.
Muốn gϊếŧ thì không gϊếŧ dứt khoát, lại cố tình chừa lại một hơi thở, giày vò tới lui.
Không phải kiểu chán ghét và phản cảm thường thấy của lính gác với dị biến chủng, mà là một kẻ thống trị tận hưởng kɧoáı ©ảʍ.
Trong đầu Quý Trầm Yên lập tức phát ra báo động đỏ, cơ bắp nơi chân vì căng cứng quá lâu mà đau nhức không chịu nổi.
Một lần nữa, cô nhận ra rõ ràng, người đàn ông trước mặt này không thua kém gì con quái vật ban nãy... có khi còn đáng sợ hơn.
Ý thức đó vừa trỗi dậy, toàn thân Quý Trầm Yên như bị đóng băng, ngay cả khí quản cũng thấy khó thở.
Tạ Tuyệt cúi đầu nhìn cô: “Lính gác có bản năng khao khát dẫn đường... có phải rất ngu ngốc không?”
Ngón tay hắn từ từ trượt xuống từ bầu mắt cô, đầu ngón tay lướt trên da như khıêυ khí©h, cuối cùng bóp nhẹ cằm cô, ép Quý Trầm Yên ngẩng mặt lên:
“Mở to mắt ra nhìn đi, thứ kia thành ra bộ dạng này rồi mà vẫn còn muốn dẫn đường. Chờ đến khi tôi dị biến, khao khát ấy có lẽ còn dữ dội hơn nó.”
“Máu của cô, thịt của cô, từng tấc... có lẽ sẽ bị tôi ăn sạch.”
Hắn... đang tự ví mình là đồng loại của con dị biến chủng kia sao?
Nếu thất bại trong thanh tẩy, thì kết cục của dị biến chủng kia... cũng chính là kết cục của Tạ Tuyệt.
Cũng là kết cục của cô.
Trái tim Quý Trầm Yên trĩu xuống đáy vực, bị ép nhìn thẳng vào sinh vật trước mặt.
Sức sống của gen thực vật quả thật kinh khủng.
Nó đã phục hồi được một nửa, chất nhầy trên dây leo vẫn nhỏ tong tỏng, thấm ướt cả sàn nhà.
Lớp da màu xanh mướt bị bong tróc, dính đầy chất lỏng.
Điều khiến cô rùng mình hơn cả là... bên dưới lớp da thực vật kia lại là thịt, là thịt sống đỏ tươi!
Tạ Tuyệt: “Thấy rõ chưa?”
Quý Trầm Yên thở dốc, nhìn chằm chằm hồi lâu: “Tôi...”
Tạ Tuyệt: “Cô sợ thế sao được? Lát nữa, tôi còn tàn bạo hơn nó.”
Quý Trầm Yên biết nếu cô nhắm mắt sẽ khiến Tạ Tuyệt phản ứng tiêu cực, cố gắng ổn định lại cảm xúc: “Tôi... thấy rõ rồi.”
Đồ điên!
Cô phải dồn toàn bộ sự tập trung lên người Tạ Tuyệt.
Quý Trầm Yên ngửi thấy mùi máu nồng nặc từ người Tạ Tuyệt, còn nặng hơn cả mùi trên dị biến chủng, lạnh lẽo như một trận tuyết lớn giữa mùa đông, thấm vào tận xương.
Giữa kẽ tay hắn, cô nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Tuyệt hiện tại.
Là... hưng phấn.
Muốn gϊếŧ thì không gϊếŧ dứt khoát, lại cố tình chừa lại một hơi thở, giày vò tới lui.
Không phải kiểu chán ghét và phản cảm thường thấy của lính gác với dị biến chủng, mà là một kẻ thống trị tận hưởng kɧoáı ©ảʍ.
Trong đầu Quý Trầm Yên lập tức phát ra báo động đỏ, cơ bắp nơi chân vì căng cứng quá lâu mà đau nhức không chịu nổi.
Một lần nữa, cô nhận ra rõ ràng, người đàn ông trước mặt này không thua kém gì con quái vật ban nãy... có khi còn đáng sợ hơn.
Tạ Tuyệt cúi đầu nhìn cô: “Lính gác có bản năng khao khát dẫn đường... có phải rất ngu ngốc không?”
Ngón tay hắn từ từ trượt xuống từ bầu mắt cô, đầu ngón tay lướt trên da như khıêυ khí©h, cuối cùng bóp nhẹ cằm cô, ép Quý Trầm Yên ngẩng mặt lên:
“Mở to mắt ra nhìn đi, thứ kia thành ra bộ dạng này rồi mà vẫn còn muốn dẫn đường. Chờ đến khi tôi dị biến, khao khát ấy có lẽ còn dữ dội hơn nó.”
“Máu của cô, thịt của cô, từng tấc... có lẽ sẽ bị tôi ăn sạch.”
Hắn... đang tự ví mình là đồng loại của con dị biến chủng kia sao?
Nếu thất bại trong thanh tẩy, thì kết cục của dị biến chủng kia... cũng chính là kết cục của Tạ Tuyệt.
Cũng là kết cục của cô.
Sức sống của gen thực vật quả thật kinh khủng.
Nó đã phục hồi được một nửa, chất nhầy trên dây leo vẫn nhỏ tong tỏng, thấm ướt cả sàn nhà.
Lớp da màu xanh mướt bị bong tróc, dính đầy chất lỏng.
Điều khiến cô rùng mình hơn cả là... bên dưới lớp da thực vật kia lại là thịt, là thịt sống đỏ tươi!
Tạ Tuyệt: “Thấy rõ chưa?”
Quý Trầm Yên thở dốc, nhìn chằm chằm hồi lâu: “Tôi...”
Tạ Tuyệt: “Cô sợ thế sao được? Lát nữa, tôi còn tàn bạo hơn nó.”
Quý Trầm Yên biết nếu cô nhắm mắt sẽ khiến Tạ Tuyệt phản ứng tiêu cực, cố gắng ổn định lại cảm xúc: “Tôi... thấy rõ rồi.”
Đồ điên!
Cô phải dồn toàn bộ sự tập trung lên người Tạ Tuyệt.
4
0
2 tuần trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
