0 chữ
Chương 5
Chương 5
Bà Du Tuệ Lan hỏi: "Vậy nếu có người rất để ý đến con thì sao?"
Trong lòng Du Dĩ An chuông báo động vang lên, cô dùng im lặng để đối phó.
Bà Du Tuệ Lan lôi ra một tấm ảnh đưa cho Du Dĩ An xem rồi nói: "Mẹ đã lén lút quan sát nửa ngày trời, con gái của một người trong lớp cũng là người giống con. Mẹ đưa ảnh con cho con gái bà ấy xem, kết quả là con gái bà ấy nhận ra con!"
Du Dĩ An nghe vậy liền liếc nhìn tấm ảnh, quả thực rất ngạc nhiên, cô và người phụ nữ trong ảnh đã từng gặp nhau vài lần ở phòng tập leo núi.
Bà Du Tuệ Lan lại tự mình ngắm nghía tấm ảnh một cách hài lòng, ra lệnh: "Hai đứa hẹn cuối tuần gặp nhau đi, cô ấy là giảng viên đại học đấy, mẹ đã đồng ý với chị Trần rồi, chị Trần nói con gái chị ấy rất thích mẫu người như con."
Du Dĩ An: ...
Trước đây mẹ cô rất không hài lòng với việc cô là người đồng tính, mấy năm gần đây đã dần chấp nhận. Du Dĩ An tưởng tượng ra cảnh mẹ mình "lén lút quan sát nửa ngày trời" trong lớp, cuối cùng vẫn không nỡ dội gáo nước lạnh vào tinh thần học tập của bà.
Cô và đối tượng xem mắt đã kết bạn trên WeChat, hai người đi đến thống nhất, đều dự định gặp nhau chụp một tấm ảnh rồi qua loa đối phó với phụ huynh là xong.
Cũng vào tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn từ Chúc Tụng Thanh.
Chúc Tụng Thanh gửi cho cô ba đường link tin tức, Du Dĩ An mở từng cái ra xem.
Link đầu tiên liên quan đến đường dây quay lén trong khách sạn.
Link thứ hai viết về một vụ án gϊếŧ người ở khách sạn.
Link thứ ba viết về việc bị nhiễm bệnh ngoài da sau khi ở khách sạn.
Cuối cùng, Chúc Tụng Thanh nhắn: [Em hơi sợ.]
Du Dĩ An xem xong liền ném điện thoại sang một bên, thật là muốn chết đi được.
Tính ra, hôm nay là ngày thứ năm Chúc Tụng Thanh ở khách sạn. Du Dĩ An vốn nghĩ sau bảy ngày, họ sẽ lại đường ai nấy đi, không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Mấy ngày nay, cô tận hưởng cuộc sống, nỗ lực làm việc, quả thực có rất nhiều khoảnh khắc cô đã quên đi Chúc Tụng Thanh, trong năm đêm chỉ có hai đêm cô mơ thấy Chúc Tụng Thanh, cô cảm thấy mình rất đáng được khen ngợi.
Nhưng rồi sao nữa, tất cả đều công cốc.
Bây giờ cô nhắn với đối tượng xem mắt là hẹn lúc khác, rồi lái xe đến khách sạn nơi Chúc Tụng Thanh đang ở.
Trên đường đi, lòng cô lại bắt đầu trở nên bực bội, vì tình trạng kẹt xe, vì những lời mắng mỏ của mẹ, và vì Chúc Tụng Thanh, rốt cuộc Chúc Tụng Thanh đang nghĩ gì.
Đến khách sạn, cô ngồi ở sảnh, nhắn tin cho Chúc Tụng Thanh rằng cô đang ở dưới lầu.
Trong lòng Du Dĩ An chuông báo động vang lên, cô dùng im lặng để đối phó.
Bà Du Tuệ Lan lôi ra một tấm ảnh đưa cho Du Dĩ An xem rồi nói: "Mẹ đã lén lút quan sát nửa ngày trời, con gái của một người trong lớp cũng là người giống con. Mẹ đưa ảnh con cho con gái bà ấy xem, kết quả là con gái bà ấy nhận ra con!"
Du Dĩ An nghe vậy liền liếc nhìn tấm ảnh, quả thực rất ngạc nhiên, cô và người phụ nữ trong ảnh đã từng gặp nhau vài lần ở phòng tập leo núi.
Bà Du Tuệ Lan lại tự mình ngắm nghía tấm ảnh một cách hài lòng, ra lệnh: "Hai đứa hẹn cuối tuần gặp nhau đi, cô ấy là giảng viên đại học đấy, mẹ đã đồng ý với chị Trần rồi, chị Trần nói con gái chị ấy rất thích mẫu người như con."
Du Dĩ An: ...
Trước đây mẹ cô rất không hài lòng với việc cô là người đồng tính, mấy năm gần đây đã dần chấp nhận. Du Dĩ An tưởng tượng ra cảnh mẹ mình "lén lút quan sát nửa ngày trời" trong lớp, cuối cùng vẫn không nỡ dội gáo nước lạnh vào tinh thần học tập của bà.
Cũng vào tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn từ Chúc Tụng Thanh.
Chúc Tụng Thanh gửi cho cô ba đường link tin tức, Du Dĩ An mở từng cái ra xem.
Link đầu tiên liên quan đến đường dây quay lén trong khách sạn.
Link thứ hai viết về một vụ án gϊếŧ người ở khách sạn.
Link thứ ba viết về việc bị nhiễm bệnh ngoài da sau khi ở khách sạn.
Cuối cùng, Chúc Tụng Thanh nhắn: [Em hơi sợ.]
Du Dĩ An xem xong liền ném điện thoại sang một bên, thật là muốn chết đi được.
Tính ra, hôm nay là ngày thứ năm Chúc Tụng Thanh ở khách sạn. Du Dĩ An vốn nghĩ sau bảy ngày, họ sẽ lại đường ai nấy đi, không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Mấy ngày nay, cô tận hưởng cuộc sống, nỗ lực làm việc, quả thực có rất nhiều khoảnh khắc cô đã quên đi Chúc Tụng Thanh, trong năm đêm chỉ có hai đêm cô mơ thấy Chúc Tụng Thanh, cô cảm thấy mình rất đáng được khen ngợi.
Bây giờ cô nhắn với đối tượng xem mắt là hẹn lúc khác, rồi lái xe đến khách sạn nơi Chúc Tụng Thanh đang ở.
Trên đường đi, lòng cô lại bắt đầu trở nên bực bội, vì tình trạng kẹt xe, vì những lời mắng mỏ của mẹ, và vì Chúc Tụng Thanh, rốt cuộc Chúc Tụng Thanh đang nghĩ gì.
Đến khách sạn, cô ngồi ở sảnh, nhắn tin cho Chúc Tụng Thanh rằng cô đang ở dưới lầu.
4
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
