TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

Du Dĩ An vốn bị quáng gà, sau khi đâm phải mấy con ma-nơ-canh máu me be bét, lại không mở được một cánh cửa nào đó thì cảm xúc gần như sụp đổ. Cô không thấy một người chơi nào, nhưng lại liên tục nghe thấy có người khóc lóc nói không muốn chơi nữa, có thể đưa cô ấy ra ngoài được không.

Tất cả đều tại Ôn Tân Vũ trước khi vào cứ kể cho cô nghe mấy chuyện ma quái về phòng thoát hiểm, nào là "ma là có thật": “nếu nhiều người chơi bỏ cuộc giữa chừng thì đó là lời cảnh báo của số phận"...

Cô muốn tìm camera để ra hiệu xin rút lui, nhưng lại vô tình đi nhầm vào một ngôi miếu Lạt Ma giáo. Trong miếu có một chiếc quan tài khổng lồ hé miệng nhỏ, chính giữa thờ một tượng Phật khóc ra máu, nến cháy leo lét, tiếng nhạc dị giáo chói tai khiến đầu cô đau nhức.

Cô vừa bò vừa lết muốn rời đi, một giọng nói bất ngờ vang lên.

"Có ai không?"

"Ai ở ngoài đấy?"

Là giọng nữ... Tiếng rất chói tai, trong hoàn cảnh này, hoàn toàn không giống giọng người bình thường có thể phát ra. Du Dĩ An không thể phân biệt được đó là người thật hay đoạn ghi âm kích hoạt cốt truyện, cô muốn khóc.

Giọng nói đó tiếp tục: "Bạn là NPC hay người chơi vậy, giúp tôi mở cái quan tài này ra với, tôi muốn ra ngoài."

Du Dĩ An chậm chạp nhận ra, giọng nói này phát ra từ bên trong quan tài. Cô đẩy nhẹ quan tài ra thêm một chút, bên trong quả nhiên có người nằm đó, mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ mặt, chiếc vòng cổ bạc đeo trên cổ lấp lánh ánh sáng.

Du Dĩ An nhìn thấy đôi mắt đang mở của cô ấy chớp chớp: "Bạn đến cứu tôi sao?"

"Cái gì?"

"Tôi bị NPC ép buộc nằm trong này, bạn có cái lệnh gì đó không?"

Du Dĩ An lắc đầu: "Tôi không có."

Cô nén lại nỗi sợ hãi, hỏi ngược lại: "Bạn là người phải không?"

Người phụ nữ cười nói: "Phải đó, bạn cũng thế mà."

Du Dĩ An luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, ngoài việc người này ngồi trong quan tài nói chuyện với cô, còn vì giọng nói của cô ấy...

Biết đó là người thật rồi, Du Dĩ An có thể khách quan đánh giá chất giọng của người này. Thật ra rất hay, hơi giống chất giọng chị đại thường xuất hiện trong các bộ kịch phát thanh, ngoài đời rất hiếm gặp.

"Chúng ta đi thôi?" Du Dĩ An hỏi cô ấy: "Bạn có biết camera ở đâu không, tôi muốn ra ngoài."

"Camera sao?" Người phụ nữ đứng dậy từ trong quan tài, khi bước ra đã mượn vai cô để vịn.

"Bạn không muốn chơi nữa à?" Cô ấy nói: "Bây giờ tôi phải đi tìm bạn tôi, trên đường tôi sẽ giúp bạn xem thử, nếu gặp NPC thì bạn cứ nói với nó là bạn muốn ra ngoài là được."

Du Dĩ An yên tâm: "Được, vậy chúng ta đi cùng nhau."

Du Dĩ An đi theo sau người phụ nữ, xuyên qua phòng tắm và đạo trường, dần dần nghe thấy tiếng la hét của những người khác. Ở đây quá tối, những bậc thang bằng gỗ cứ bước lên là phát ra tiếng kẽo kẹt, dọc đường có rất nhiều xác chết treo lủng lẳng. Cô ngẩng đầu lên lần nữa, phía trước đã không còn ai.

Cô khản cả giọng không dám bước tới: "Bạn có ở đó không, bạn có ở phía trước không, có thể đợi tôi một chút được không?"

"Tôi ở đây mà." Giọng nói đó vang lên từ rất gần cô: "Bạn đang ở đâu."

"Chắc là hơi phía sau bạn một chút, tôi không biết nữa."

Người phụ nữ vội vàng quay lại vài bước, một cánh tay vung về phía xác chết, khiến nó đu đưa. Cô ấy kéo tay áo Du Dĩ An đi tiếp.

1

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.