0 chữ
Chương 36
Chương 36
Du Dĩ An nghe ra lời ám chỉ của Hạ Đường, nhưng cô tuyệt đối sẽ không đi gặp Trúc Tụng Thanh.
Cô trả lời vỏn vẹn ba chữ: "Được thôi."
Hạ Đường gửi lại một sticker vâng lệnh, không nói thêm gì nữa.
Đặt điện thoại xuống, cô cảm thấy lần này mình thực sự đã "có tiến bộ". Gặp Trúc Tụng Thanh rồi mà cô vẫn chưa hề hỏi han tình hình hiện tại của cô ấy, không sốt sắng hỏi han ân cần như mẹ người ta, ồ, nhân tiện còn không chút dịu dàng mà để Trúc Tụng Thanh "phục vụ" mình một chút.
Cuối cùng cũng coi như đã trừng phạt Trúc Tụng Thanh một chút, dù hiện giờ trong lòng cô cũng chẳng thoải mái hơn là bao.
Trong lòng khó chịu đến mức cô không kìm được muốn tìm người để giãi bày, nhưng vì chuyện này mà đi gặp bác sĩ tâm lý thì có quá mức khoa trương không?
May mà Ôn Tân Vũ ở giữa cuối cùng cũng không chịu nổi, hẹn cô gặp mặt, vừa mở lời đã nói: "Thanh Thanh bị bệnh rồi, có hơi nặng đấy."
Du Dĩ An ừ một tiếng: “Tôi đâu phải mẹ cô ấy, cũng chẳng biết chữa bệnh, bị cảm cúm thì tìm tôi làm gì."
Ôn Tân Vũ "chậc" một tiếng, khó xử nói: "Nhưng mà hai người lại “như thế” rồi, chị cứ mặc kệ cô ấy như vậy không ổn đâu."
Du Dĩ An không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: “...Sao cậu biết?"
Ôn Tân Vũ nhún vai: “Cô ấy không nói thẳng, nhưng tôi đoán ra được."
"..." Sao Trúc Tụng Thanh cái gì cũng có thể khiến người khác đoán ra được vậy?
"Tôi phát hiện ra chị vẫn như trước, hễ gặp Thanh Thanh là lại bắt đầu trở nên trẻ con."
"Cậu ấy nhỏ hơn chị tận sáu bảy tuổi đấy, khi cô ấy còn chưa trưởng thành hai người đã quen biết nhau rồi mà." Ôn Tân Vũ nói: "Chúng tôi cũng coi như là nhìn cô ấy lớn lên, hồi đó cô ấy còn rất hoạt bát. Bây giờ cô ấy sao rồi, chị chắc chắn không quan tâm một chút sao?"
Du Dĩ An hỏi ngược lại: "Bây giờ cô ấy không còn hoạt bát nữa sao?" Cô thì không nghĩ vậy.
Ôn Tân Vũ nghĩ một lát: “Lúc mới gặp thì thấy cô ấy vẫn như xưa, nhưng tiếp xúc vài lần thì nhận ra vẫn có sự thay đổi, trưởng thành hơn trước một chút, trong lòng như đang giấu chuyện gì đó."
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tôi chứ?
Trước khi đi, cô nói với Ôn Tân Vũ: "Dù sao thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không sốt sắng làm mẹ cô ấy đâu. Chia tay lâu rồi, tình hình hiện tại của cô ấy mắc mớ gì đến tôi, tôi không muốn biết cô ấy thế nào cả."
Đôi khi, cô nhận ra cách mình và Trúc Tụng Thanh đối xử với nhau có gì đó không ổn. Chẳng hạn, ngày hôm đó Trúc Tụng Thanh xin lỗi cô, là dựa trên lập trường nào để nói với cô vậy?
Một khách trọ không hiểu chuyện? Hay một người bạn gái đang cầu xin tha thứ vì đã khiến người yêu không vui?
Trúc Tụng Thanh vẫn mơ hồ ranh giới giữa hai người họ, nói bao nhiêu lần cũng không hiểu thế nào là chia tay rồi, cũng không hiểu thế nào là giới hạn của bạn gái cũ, vẫn dùng một kiểu quan hệ nhập nhằng, khó hiểu mà cô không thể lý giải để đối xử với cô.
Cô có thể cảm nhận Trúc Tụng Thanh vẫn coi cô là người rất thân thiết, thế nên bị châm chọc, bị mắng, vẫn cứ như con chó ở nhà không thù hằn, bị đánh mắng rồi cũng lại tiếp tục sà đến cắn ống quần cô.
Du Dĩ An ví Trúc Tụng Thanh như một con chó, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó tin. Lúc thì cô thấy Trúc Tụng Thanh thật đáng ghét, lúc lại thấy cô ấy thật đáng thương.
Cô trả lời vỏn vẹn ba chữ: "Được thôi."
Hạ Đường gửi lại một sticker vâng lệnh, không nói thêm gì nữa.
Đặt điện thoại xuống, cô cảm thấy lần này mình thực sự đã "có tiến bộ". Gặp Trúc Tụng Thanh rồi mà cô vẫn chưa hề hỏi han tình hình hiện tại của cô ấy, không sốt sắng hỏi han ân cần như mẹ người ta, ồ, nhân tiện còn không chút dịu dàng mà để Trúc Tụng Thanh "phục vụ" mình một chút.
Cuối cùng cũng coi như đã trừng phạt Trúc Tụng Thanh một chút, dù hiện giờ trong lòng cô cũng chẳng thoải mái hơn là bao.
Trong lòng khó chịu đến mức cô không kìm được muốn tìm người để giãi bày, nhưng vì chuyện này mà đi gặp bác sĩ tâm lý thì có quá mức khoa trương không?
May mà Ôn Tân Vũ ở giữa cuối cùng cũng không chịu nổi, hẹn cô gặp mặt, vừa mở lời đã nói: "Thanh Thanh bị bệnh rồi, có hơi nặng đấy."
Ôn Tân Vũ "chậc" một tiếng, khó xử nói: "Nhưng mà hai người lại “như thế” rồi, chị cứ mặc kệ cô ấy như vậy không ổn đâu."
Du Dĩ An không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: “...Sao cậu biết?"
Ôn Tân Vũ nhún vai: “Cô ấy không nói thẳng, nhưng tôi đoán ra được."
"..." Sao Trúc Tụng Thanh cái gì cũng có thể khiến người khác đoán ra được vậy?
"Tôi phát hiện ra chị vẫn như trước, hễ gặp Thanh Thanh là lại bắt đầu trở nên trẻ con."
"Cậu ấy nhỏ hơn chị tận sáu bảy tuổi đấy, khi cô ấy còn chưa trưởng thành hai người đã quen biết nhau rồi mà." Ôn Tân Vũ nói: "Chúng tôi cũng coi như là nhìn cô ấy lớn lên, hồi đó cô ấy còn rất hoạt bát. Bây giờ cô ấy sao rồi, chị chắc chắn không quan tâm một chút sao?"
Ôn Tân Vũ nghĩ một lát: “Lúc mới gặp thì thấy cô ấy vẫn như xưa, nhưng tiếp xúc vài lần thì nhận ra vẫn có sự thay đổi, trưởng thành hơn trước một chút, trong lòng như đang giấu chuyện gì đó."
Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tôi chứ?
Trước khi đi, cô nói với Ôn Tân Vũ: "Dù sao thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không sốt sắng làm mẹ cô ấy đâu. Chia tay lâu rồi, tình hình hiện tại của cô ấy mắc mớ gì đến tôi, tôi không muốn biết cô ấy thế nào cả."
Đôi khi, cô nhận ra cách mình và Trúc Tụng Thanh đối xử với nhau có gì đó không ổn. Chẳng hạn, ngày hôm đó Trúc Tụng Thanh xin lỗi cô, là dựa trên lập trường nào để nói với cô vậy?
Một khách trọ không hiểu chuyện? Hay một người bạn gái đang cầu xin tha thứ vì đã khiến người yêu không vui?
Cô có thể cảm nhận Trúc Tụng Thanh vẫn coi cô là người rất thân thiết, thế nên bị châm chọc, bị mắng, vẫn cứ như con chó ở nhà không thù hằn, bị đánh mắng rồi cũng lại tiếp tục sà đến cắn ống quần cô.
Du Dĩ An ví Trúc Tụng Thanh như một con chó, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó tin. Lúc thì cô thấy Trúc Tụng Thanh thật đáng ghét, lúc lại thấy cô ấy thật đáng thương.
1
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
