TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Du Dĩ An khẽ chau mày, nửa tin nửa ngờ.

Chúc Tụng Thanh dường như không có ý định giải thích thêm, chỉ hỏi: "...Được không chị?"

Được chứ, Du Dĩ An nghĩ, nếu chỉ có thế thì tất nhiên là được.

Du Dĩ An đứng dậy trước, như muốn tống tiễn ôn thần, nhanh chóng giải quyết người yêu cũ từ trên trời rơi xuống này. Cô hỏi: "Em có yêu cầu gì về chỗ ở không?"

Chúc Tụng Thanh đáp: "Em ở đâu cũng được ạ."

Du Dĩ An nói: "Vậy đi thôi."

Đẩy cửa bước ra, khách sạn chuỗi gần nhất chỉ cách một con đường. Du Dĩ An dùng ánh mắt ra hiệu cho Chúc Tụng Thanh, em nhìn thấy và lại nói: "Em ở đâu cũng được ạ."

Lúc chọn phòng, Chúc Tụng Thanh chọn loại phòng rẻ nhất, ở bảy ngày.

Du Dĩ An có chút ngạc nhiên.

Cô cảm thấy mình nên nói gì đó.

Em không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu. Sao em lại ở thành phố này, tại sao lại ở bảy ngày, sao em lại không có cả tiền ở khách sạn? Còn nữa, không phải em chê tôi phiền phức sao, làm thế nào mà bây giờ em có thể giả vờ như không có chuyện gì mà đến cầu cứu tôi vậy?

Nhưng cô chẳng nói gì cả, chỉ im lặng trả tiền.

Chúc Tụng Thanh cầm lấy thẻ phòng, nói với cô một câu cảm ơn.

Du Dĩ An đáp: "Không cần."

Cô liếc nhìn tin nhắn vừa hiện lên trên Wechat rồi nói: "Thôi tôi không tiễn em lên thang máy nữa."

Chúc Tụng Thanh gật đầu. Em nắm chặt thẻ phòng, dùng một giọng điệu rất thản nhiên nói: "À, nếu chị có thể cho em mượn thêm chút tiền thì tốt quá."

Có lẽ cảm thấy hơi đường đột, Chúc Tụng Thanh cuối cùng cũng chịu tiết lộ thêm một chút thông tin: "Vali hành lý của em bị mất rồi, bây giờ em chỉ có mỗi bộ đồ này trên người thôi, mà em còn đói nữa."

Đến lúc này, Du Dĩ An mới thực sự nhận ra, đối phương hình như đã gặp rắc rối thật rồi.

Yêu nhau hơn ba năm, cô thừa biết Chúc Tụng Thanh là một người thất thường, ham chơi, nói chuyện thường không đâu vào đâu. So với việc tin rằng nhà Chúc Tụng Thanh phá sản, hoàn cảnh bi thảm, cô vẫn luôn có cảm giác trong tiềm thức rằng tất cả những chuyện trước mắt đều là Chúc Tụng Thanh đang trêu chọc mình.

Cô luôn cảm thấy nếu mình tỏ ra quan tâm đến Chúc Tụng Thanh, tiếp tục lăn xăn đi làm mẹ người ta, Chúc Tụng Thanh nhất định sẽ cười thầm trong bụng.

Du Dĩ An nói: "Mượn thì được thôi."

Cô cười cười, hai tay đút túi quần, biết rằng những lời tiếp theo của mình có chút cay nghiệt, rồi hỏi: "Nhưng tôi biết cho em mượn bằng cách nào đây? Chẳng phải em đã xóa bạn với tôi rồi sao, tôi làm sao mà chuyển tiền cho em được."

Chúc Tụng Thanh tỏ vẻ như vừa bừng tỉnh, dường như hoàn toàn không nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của cô, em nói: "Vậy em kết bạn lại với chị nhé, số Wechat của chị là gì ạ?"

Du Dĩ An không trả lời, trong l*иg ngực nén một hơi tức, biết rõ cảm xúc của mình đang dần mất kiểm soát.

Thấy cô không nói gì, Chúc Tụng Thanh lôi điện thoại ra loay hoay một lúc rồi nói: "Ra là số điện thoại của chị vẫn chưa đổi, em gửi lời mời kết bạn rồi đó."

Du Dĩ An cười lạnh trong lòng, liếc nhìn ảnh đại diện hình chú chó Westie quen thuộc, chấp nhận lời mời kết bạn.

Cô muốn đi lắm rồi, bèn hỏi: "Em cần bao nhiêu?"

Chúc Tụng Thanh đáp: "Hai... hai nghìn tệ được không ạ?"

Du Dĩ An hỏi: "Trên người em đến hai nghìn tệ cũng không có?"

Chúc Tụng Thanh "ừm" một tiếng rồi nói: "Khi nào có tiền em sẽ trả lại chị."

Du Dĩ An chuyển cho em một khoản tiền, không nói lời tạm biệt, đẩy cửa kính bước đi.

4

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.