0 chữ
Chương 24
Chương 24
Vừa lên xe, Du Tuệ Lan đã mở hộp trang sức mới ra cho Du Dĩ An xem: “Con đoán xem là ai tặng?”
Đôi khuyên tai ngọc trai lấp lánh chớp lóe trước mặt Du Dĩ An một cái rồi nhanh chóng bị Du Tuệ Lan cầm lấy soi gương thử.
“Bạn học mẹ tặng à.”
Du Tuệ Lan không vui: “Bạn học bình thường thì mẹ việc gì phải bắt con đoán?”
Du Dĩ An liếc mắt sang phải, trêu chọc nói: “Thầy cô của mẹ còn tặng quà cho mẹ nữa à.”
“Chị Trần, chị Trần tặng!”
“Ồ.” Du Dĩ An không ngờ, thôi cũng được, miễn sao mẹ cô vui là được.
Du Tuệ Lan bắt đầu mở một hộp quà khác, lấy ra một hộp trà: “Trà ô long này mẹ không uống quen, con mang đến cửa hàng đi.”
“Vâng.”
Quà cáp quà cáp, cô và Trúc Tụng Thanh hôm nay gặp mặt không phải cũng có một món quà làm cớ sao, vậy món quà đó đâu rồi, cái hộp quà đó chắc Trúc Tụng Thanh đã quên ở cửa nhà cô, không mang lên xe rồi.
Thôi bỏ đi, chẳng quan trọng nữa. Chồn hôi tới chúc Tết gà, làm gì có con gà nào mà mong chờ chồn hôi sẽ tặng quà gì.
Với sự hiểu biết của Du Dĩ An về Trúc Tụng Thanh, chỉ cần cô lạnh nhạt một chút, Trúc Tụng Thanh lại sẽ ngoan ngoãn im lặng một thời gian.
Ngày hôm sau, Hạ Đường đi thi cao học, Ôn Tân Vũ trông cửa hàng cả ngày rồi không chịu nổi nữa, gọi điện cho Du Dĩ An: “Chị có thể đến cửa hàng chơi rồi, Thanh Thanh đi rồi.”
Du Dĩ An trong lòng sững sờ, chẳng lẽ Trúc Tụng Thanh bị cô mắng cho đi mất rồi sao?
Tốt quá. Tuy rằng nguyên nhân rời đi không được đẹp mặt cho lắm, nhưng tốt quá rồi.
“Thật hả?”
“Lừa chị làm gì.”
Tối đó, Ôn Tân Vũ chuẩn bị nguyên liệu, gọi họ đến cửa hàng ăn lẩu bò.
Cây thông Noel kia vẫn sừng sững ở cửa, lâu rồi không gặp, Du Dĩ An phát hiện trên đó lại có thêm nhiều đồ trang trí, còn có cả khách trọ treo thiệp táo ước nguyện lên đó.
Đã lâu lắm rồi không đến cửa hàng.
Du Dĩ An không thể phủ nhận, trước đây không đến đúng là vì Trúc Tụng Thanh ở đó, trái tim ba mươi tuổi của cô không thể chịu nổi Trúc Tụng Thanh giày vò thêm nữa.
Giờ thì không cần phải lo lắng gì cả.
Trên bàn ăn, Hạ Đường nhìn thấy Du Dĩ An là mắt đẫm lệ: “Chị An ơi, lâu lắm không gặp, em nhớ chị quá.”
Du Dĩ An đưa cho cô một tờ giấy: “Làm quá vậy, nhớ chị đến phát khóc luôn à?”
“Cũng không phải, em cảm giác mình thi trượt rồi.”
Hạ Đường học ngành Bảo tàng học, từng làm hướng dẫn viên tại trung tâm nghiên cứu gốm sứ của Du Dĩ An. Sau khi trung tâm ngừng hoạt động, cô ra ngoài tự lập một thời gian, rồi sau khi Du Dĩ An mở cửa hàng mới thì đảm nhiệm vị trí quản gia, và quyết tâm thi cao học.
Du Dĩ An thấy cô ấy bình thường học hành rất lơ là, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, không ngờ lại có thể khóc.
Hạ Đường luyên thuyên kể về đề thi buổi chiều, Ôn Tân Vũ chăm chú lắng nghe, gắp thịt bò đã nhúng chín vào bát Hạ Đường: “Em nói với bọn chị thì bọn chị cũng đâu có hiểu, nhưng nếu em muốn thi tiếp thì chị ủng hộ em.”
“Ôi, đúng là hành hạ người mà!”
Ăn được nửa bữa, mấy người đều nóng ran, Hạ Đường cởϊ áσ khoác, quay đầu nhìn Du Dĩ An: “Chị An, chị biết rồi chứ, Thanh Thanh đi rồi.”
Du Dĩ An ừ một tiếng: “Đi rồi thì đi rồi, có gì mà phải nói.”
“Ồ…” Hạ Đường thấy mất hứng, liếc mắt nhìn Ôn Tân Vũ: “Hình như cô ấy đi chơi ở Anh Châu với một khách trọ, khoảng ba bốn ngày gì đó. Thanh Thanh nói về sẽ mang quà cho em.”
Đôi khuyên tai ngọc trai lấp lánh chớp lóe trước mặt Du Dĩ An một cái rồi nhanh chóng bị Du Tuệ Lan cầm lấy soi gương thử.
“Bạn học mẹ tặng à.”
Du Tuệ Lan không vui: “Bạn học bình thường thì mẹ việc gì phải bắt con đoán?”
Du Dĩ An liếc mắt sang phải, trêu chọc nói: “Thầy cô của mẹ còn tặng quà cho mẹ nữa à.”
“Chị Trần, chị Trần tặng!”
“Ồ.” Du Dĩ An không ngờ, thôi cũng được, miễn sao mẹ cô vui là được.
Du Tuệ Lan bắt đầu mở một hộp quà khác, lấy ra một hộp trà: “Trà ô long này mẹ không uống quen, con mang đến cửa hàng đi.”
“Vâng.”
Quà cáp quà cáp, cô và Trúc Tụng Thanh hôm nay gặp mặt không phải cũng có một món quà làm cớ sao, vậy món quà đó đâu rồi, cái hộp quà đó chắc Trúc Tụng Thanh đã quên ở cửa nhà cô, không mang lên xe rồi.
Với sự hiểu biết của Du Dĩ An về Trúc Tụng Thanh, chỉ cần cô lạnh nhạt một chút, Trúc Tụng Thanh lại sẽ ngoan ngoãn im lặng một thời gian.
Ngày hôm sau, Hạ Đường đi thi cao học, Ôn Tân Vũ trông cửa hàng cả ngày rồi không chịu nổi nữa, gọi điện cho Du Dĩ An: “Chị có thể đến cửa hàng chơi rồi, Thanh Thanh đi rồi.”
Du Dĩ An trong lòng sững sờ, chẳng lẽ Trúc Tụng Thanh bị cô mắng cho đi mất rồi sao?
Tốt quá. Tuy rằng nguyên nhân rời đi không được đẹp mặt cho lắm, nhưng tốt quá rồi.
“Thật hả?”
“Lừa chị làm gì.”
Tối đó, Ôn Tân Vũ chuẩn bị nguyên liệu, gọi họ đến cửa hàng ăn lẩu bò.
Cây thông Noel kia vẫn sừng sững ở cửa, lâu rồi không gặp, Du Dĩ An phát hiện trên đó lại có thêm nhiều đồ trang trí, còn có cả khách trọ treo thiệp táo ước nguyện lên đó.
Du Dĩ An không thể phủ nhận, trước đây không đến đúng là vì Trúc Tụng Thanh ở đó, trái tim ba mươi tuổi của cô không thể chịu nổi Trúc Tụng Thanh giày vò thêm nữa.
Giờ thì không cần phải lo lắng gì cả.
Trên bàn ăn, Hạ Đường nhìn thấy Du Dĩ An là mắt đẫm lệ: “Chị An ơi, lâu lắm không gặp, em nhớ chị quá.”
Du Dĩ An đưa cho cô một tờ giấy: “Làm quá vậy, nhớ chị đến phát khóc luôn à?”
“Cũng không phải, em cảm giác mình thi trượt rồi.”
Hạ Đường học ngành Bảo tàng học, từng làm hướng dẫn viên tại trung tâm nghiên cứu gốm sứ của Du Dĩ An. Sau khi trung tâm ngừng hoạt động, cô ra ngoài tự lập một thời gian, rồi sau khi Du Dĩ An mở cửa hàng mới thì đảm nhiệm vị trí quản gia, và quyết tâm thi cao học.
Du Dĩ An thấy cô ấy bình thường học hành rất lơ là, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, không ngờ lại có thể khóc.
“Ôi, đúng là hành hạ người mà!”
Ăn được nửa bữa, mấy người đều nóng ran, Hạ Đường cởϊ áσ khoác, quay đầu nhìn Du Dĩ An: “Chị An, chị biết rồi chứ, Thanh Thanh đi rồi.”
Du Dĩ An ừ một tiếng: “Đi rồi thì đi rồi, có gì mà phải nói.”
“Ồ…” Hạ Đường thấy mất hứng, liếc mắt nhìn Ôn Tân Vũ: “Hình như cô ấy đi chơi ở Anh Châu với một khách trọ, khoảng ba bốn ngày gì đó. Thanh Thanh nói về sẽ mang quà cho em.”
4
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
