0 chữ
Chương 21
Chương 21
Bị chia tay, bị người yêu cũ tìm đến tận nhà, rồi bây giờ lại bị động và cảnh giác đề phòng bước tiếp theo của người yêu cũ. Đã lên đến đoạn đầu đài rồi mà lại không biết khi nào chiếc rìu ngàn cân sẽ giáng xuống.
Cô chán ghét cảm giác lơ lửng chưa rõ ràng này. Thực sự có cần thiết phải dây dưa không dứt thế này không? Nửa đêm tỉnh giấc cô đặc biệt muốn túm lấy cổ áo Trúc Tụng Thanh hỏi rốt cuộc cô ấy muốn làm gì, muốn ném cuốn "Tự tu dưỡng của người yêu cũ" vào người cô ấy, nói rằng "làm ơn đừng kí©h thí©ɧ tôi nữa".
Rõ ràng đã vì thế mà mất hết bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với Trúc Tụng Thanh cô vẫn im lặng giả vờ không quan tâm, đóng vai người rộng lượng.
Trúc Tụng Thanh khiến cô bối rối khó hiểu.
"An An, cháu sao lại thái củ sen thành sợi như khoai tây thế?" Dì Ngô khi cười má phải lộ ra má lúm đồng tiền, trông rất hiền từ. "Cháu quên chúng ta định làm bánh củ sen chiên rồi à."
"À..."
Du Dĩ An suy nghĩ một lát, đặt dao xuống: "Dì Ngô, cháu ra ngoài một lát, chắc sẽ về nhanh thôi. Nếu không về kịp thì dì đón mẹ cháu nhé."
"Ôi, gấp thế à." Dì Ngô ngẩng đầu lên, xác nhận lại: "Vậy cháu còn về nhà ăn cơm chứ, sinh nhật mẹ cháu mà!"
"Tất nhiên rồi, đi một lát rồi về ngay."
Du Dĩ An ra ngoài. Trên đường đi cô từ chối cuộc gọi của Trúc Tụng Thanh, gửi một tin nhắn "đợi tôi chút".
Xe đi được nửa đường thì trời bắt đầu lất phất mưa. Những hạt mưa nhỏ không quá lớn, không quá nhỏ ấy là thứ phiền phức nhất. Trên đường đi cô đều cảm thấy thật sự không muốn giả vờ nữa, vở kịch này sao vẫn chưa diễn xong vậy.
Cô lên thang máy, tầng 16. Ra khỏi thang máy liền thấy Trúc Tụng Thanh đang ngồi xổm trước cửa nhà cô xem điện thoại, bên cạnh đặt một hộp quà.
Nghe thấy tiếng động, Trúc Tụng Thanh quay mặt lại. Chắc là vì cảm thấy lạnh, cô ấy đội mũ áo khoác lông vũ lên. Lớp lông trắng khiến những vệt đỏ ửng trên má do lạnh càng thêm nổi bật.
Thật đã lâu không gặp, Du Dĩ An nghĩ, quả nhiên là không gặp thì tốt hơn. Nhìn thấy mặt Trúc Tụng Thanh lòng cô lại đau nhói. Những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu trên xe bỗng quên mất quá nửa.
"Chị thật sự không có nhà à.” Trúc Tụng Thanh vừa nói chuyện liền che mặt hắt hơi một cái: “Em tưởng chị đang tắm."
Du Dĩ An hỏi: "Em vào bằng cách nào?"
"Thì... khi người khác quét mặt vào thì em đi theo sau họ vào thôi."
Du Dĩ An nghĩ cũng biết. Cô nói: "Đi thôi."
"Hả?"
"Bây giờ tôi không ở đây, bên trong chắc toàn bụi thôi." Du Dĩ An nói xong quay người ấn thang máy, giải thích một câu: "Hiện tại tôi đang ở nhà cũ với mẹ."
Trúc Tụng Thanh đứng dậy, chân tê cứng. Nửa cúi người đấm đấm vào chân. Cô ấy không ngờ lại là tình huống này, một lúc lâu không nói gì.
Cô ấy đi theo Du Dĩ An xuống thang máy, trong không gian kín nhìn số tầng trượt xuống: "Vậy dâu tây em trồng còn sống không, trên ban công chẳng phải có nhiều cây cối sao?"
Du Dĩ An trả lời rất nhanh: "Chắc chết hết rồi."
Ba năm trước, Du Tuệ Lan đã phẫu thuật. Sau đó Du Dĩ An để tiện chăm sóc đã chuyển về nhà cũ.
Lúc đó bên dự án nghiên cứu và học tập gặp vấn đề, mẹ cô cũng cần người ở bên, cô không có tâm trạng chăm sóc cây cảnh mà người yêu cũ để lại.
Nói thật thì, những dấu vết Trúc Tụng Thanh để lại này cô đều ghét cay ghét đắng. Mọi bố cục khi trang trí căn nhà này Trúc Tụng Thanh đều tham gia, cũng là kiểu không gian mở mà Trúc Tụng Thanh yêu thích.
Cô chán ghét cảm giác lơ lửng chưa rõ ràng này. Thực sự có cần thiết phải dây dưa không dứt thế này không? Nửa đêm tỉnh giấc cô đặc biệt muốn túm lấy cổ áo Trúc Tụng Thanh hỏi rốt cuộc cô ấy muốn làm gì, muốn ném cuốn "Tự tu dưỡng của người yêu cũ" vào người cô ấy, nói rằng "làm ơn đừng kí©h thí©ɧ tôi nữa".
Rõ ràng đã vì thế mà mất hết bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với Trúc Tụng Thanh cô vẫn im lặng giả vờ không quan tâm, đóng vai người rộng lượng.
Trúc Tụng Thanh khiến cô bối rối khó hiểu.
"An An, cháu sao lại thái củ sen thành sợi như khoai tây thế?" Dì Ngô khi cười má phải lộ ra má lúm đồng tiền, trông rất hiền từ. "Cháu quên chúng ta định làm bánh củ sen chiên rồi à."
Du Dĩ An suy nghĩ một lát, đặt dao xuống: "Dì Ngô, cháu ra ngoài một lát, chắc sẽ về nhanh thôi. Nếu không về kịp thì dì đón mẹ cháu nhé."
"Ôi, gấp thế à." Dì Ngô ngẩng đầu lên, xác nhận lại: "Vậy cháu còn về nhà ăn cơm chứ, sinh nhật mẹ cháu mà!"
"Tất nhiên rồi, đi một lát rồi về ngay."
Du Dĩ An ra ngoài. Trên đường đi cô từ chối cuộc gọi của Trúc Tụng Thanh, gửi một tin nhắn "đợi tôi chút".
Xe đi được nửa đường thì trời bắt đầu lất phất mưa. Những hạt mưa nhỏ không quá lớn, không quá nhỏ ấy là thứ phiền phức nhất. Trên đường đi cô đều cảm thấy thật sự không muốn giả vờ nữa, vở kịch này sao vẫn chưa diễn xong vậy.
Cô lên thang máy, tầng 16. Ra khỏi thang máy liền thấy Trúc Tụng Thanh đang ngồi xổm trước cửa nhà cô xem điện thoại, bên cạnh đặt một hộp quà.
Thật đã lâu không gặp, Du Dĩ An nghĩ, quả nhiên là không gặp thì tốt hơn. Nhìn thấy mặt Trúc Tụng Thanh lòng cô lại đau nhói. Những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu trên xe bỗng quên mất quá nửa.
"Chị thật sự không có nhà à.” Trúc Tụng Thanh vừa nói chuyện liền che mặt hắt hơi một cái: “Em tưởng chị đang tắm."
Du Dĩ An hỏi: "Em vào bằng cách nào?"
"Thì... khi người khác quét mặt vào thì em đi theo sau họ vào thôi."
Du Dĩ An nghĩ cũng biết. Cô nói: "Đi thôi."
"Hả?"
"Bây giờ tôi không ở đây, bên trong chắc toàn bụi thôi." Du Dĩ An nói xong quay người ấn thang máy, giải thích một câu: "Hiện tại tôi đang ở nhà cũ với mẹ."
Cô ấy đi theo Du Dĩ An xuống thang máy, trong không gian kín nhìn số tầng trượt xuống: "Vậy dâu tây em trồng còn sống không, trên ban công chẳng phải có nhiều cây cối sao?"
Du Dĩ An trả lời rất nhanh: "Chắc chết hết rồi."
Ba năm trước, Du Tuệ Lan đã phẫu thuật. Sau đó Du Dĩ An để tiện chăm sóc đã chuyển về nhà cũ.
Lúc đó bên dự án nghiên cứu và học tập gặp vấn đề, mẹ cô cũng cần người ở bên, cô không có tâm trạng chăm sóc cây cảnh mà người yêu cũ để lại.
Nói thật thì, những dấu vết Trúc Tụng Thanh để lại này cô đều ghét cay ghét đắng. Mọi bố cục khi trang trí căn nhà này Trúc Tụng Thanh đều tham gia, cũng là kiểu không gian mở mà Trúc Tụng Thanh yêu thích.
4
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
