TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Nếu Trúc Tụng Thanh đến tìm cô không phải vì thực sự thiếu tiền, vậy là vì điều gì...

Mọi chuyện sau khi chia tay cuối cùng đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Cô không muốn tò mò bất cứ điều gì về Trúc Tụng Thanh. Mặc kệ Trúc Tụng Thanh muốn làm gì thì làm. Cô cứ cung phụng "đại Phật" này tiền bạc chỗ ở, đợi người yêu cũ chơi chán rồi đi là được.

“Thế cậu nghĩ sao?” Ôn Tân Vũ vừa nói vừa cười trách yêu: “Này, tớ thật không ngờ cậu lại rời nhóm đấy, cậu làm Hạ Đường giật mình đấy, trong nhóm chỉ có mình cô bé là nhân viên thuần túy, cô bé sợ chết khϊếp.”

Du Dĩ An “hừ” một tiếng: “Chẳng phải vì cậu à, ai bảo cậu nói tớ sẽ chịu cảnh bị người yêu cũ ghẻ lạnh mà vẫn phải hầu hạ chứ.”

“Ồ, tớ nói sai rồi.” Ôn Tân Vũ cố nhịn cười: “Bây giờ cậu vẫn còn giữ được mình đấy, là chưa bắt đầu “giặt” thôi.”

Câu “sau này chắc chắn sẽ “giặt”” thì Ôn Tân Vũ giữ trong bụng không nói ra: “Thôi được rồi, tớ quan tâm cậu một chút thôi mà, cậu vừa rời nhóm là tớ cũng không dám hỏi một câu nào luôn.”

Du Dĩ An hít sâu một hơi. Đối mặt với người bạn cũ nhiều năm, cô thổ lộ sự thật: “Thật ra... gần đây tớ cứ mơ thấy cậu ấy.”

Ôn Tân Vũ nghe xong “Ồ” lên một tiếng kéo dài. Về điều này, cô ấy không hề ngạc nhiên: “Bình thường thôi, vẫn chưa quên được cậu ấy phải không.”

“Cũng không phải.”

“Khó nói lắm.” Du Dĩ An ngừng lại một chút: “Nhưng không có ý định phát triển gì nữa.”

Cô vẫn sẽ nhớ đến Trúc Tụng Thanh, quan tâm cô ấy, bởi vì mỗi hành động của cô ấy đều khiến lòng cô xao động, nhưng khó mà nói rõ được sự quan tâm này là vì yêu thích, hay vì đã bị Trúc Tụng Thanh tổn thương sâu sắc, nên cứ đυ.ng chạm đến chuyện liên quan đến Trúc Tụng Thanh là vết thương lại âm ỉ nhức nhối.

Người ta không thể vì sau khi suýt chết đuối mà mơ thấy biển rồi lầm tưởng mình thích cảm giác bị tổn thương chứ.

“Thật sao?” Ôn Tân Vũ cười cười. Cô ấy nhớ lại hôm qua Trúc Tụng Thanh đã vòng vo hỏi thăm tình trạng tình cảm gần đây của Du Dĩ An: “Tớ thấy chuyện này không phải một mình cậu có thể quyết định được đâu.”

Du Dĩ An không nói gì, dường như đang thất thần, cầm thìa chọc chọc vào viên kem vani, ngẩn người.

Ôn Tân Vũ cho cô không gian để trấn tĩnh lại. Mãi lâu sau mới hỏi: “Mai cậu có kế hoạch gì không, đi leo núi nhé?”

Du Dĩ An đặt thìa xuống: “Không leo được, mai tớ phải đi xem mắt.”

Lúc này, Ôn Tân Vũ giật mình mở to mắt: “Hả?”

“Tớ còn tưởng cậu quan tâm nhiều lắm, hóa ra sắp có mùa xuân mới rồi à.”

Du Dĩ An bất lực nói: “Mẹ tớ sắp xếp, đối tượng là con gái của bạn học cùng lớp mẹ tớ, tớ đi để nói chuyện về tình hình lớp học với cô ấy.”

Chuyện thất hẹn lần trước cô cần đích thân xin lỗi. Đi qua loa một chút cũng không sao. Nhưng nhìn thấy Ôn Tân Vũ ngỡ ngàng vì chuyện này, Du Dĩ An đột nhiên cảm thấy buổi xem mắt này đã phát huy một tác dụng khác.

Cuộc sống của cô vẫn tiếp diễn, đã sớm trở nên xa lạ với Trúc Tụng Thanh rồi. Những giấc mơ và sự quan tâm đó so với hiện tại đều trở nên không đáng kể.

Phương Hỉ Tình dạo quanh tiệm hoa một lúc lâu, gói một cành hồng mai, lại chọn một chậu Đại Hoa Huệ Lan gửi về nhà cho Du Tuệ Lan.

Hai người tạm biệt nhau ở bãi đậu xe, hẹn khi nào trời đẹp sẽ lại dẫn mẹ của cả hai đi dạo.

4

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.