TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Trúc Tụng Thanh: “Được thôi.”

Thế là trong sân chỉ còn lại Du Dĩ An im lặng làm việc và Trúc Tụng Thanh đang say mê chụp ảnh cây thông Noel.

Chụp ảnh cây thông Noel không thể tránh khỏi việc chụp cả Du Dĩ An vào. Du Dĩ An nhịn một lát, vài phút sau liền bước ra khỏi ống kính của Trúc Tụng Thanh, để Trúc Tụng Thanh chụp cho thỏa thích trước.

Kết quả là Trúc Tụng Thanh lập tức “ể” một tiếng đầy thắc mắc: “Chị sao thế?”

“Hửm?”

Trúc Tụng Thanh cất điện thoại: “Chị không muốn chụp ảnh à?”

“Người cô đang chụp là tôi sao?”

Trúc Tụng Thanh cười cười: “Đúng vậy, hôm nay chị mặc đồ rất hợp với cây thông Noel.”

Du Dĩ An: “…”

Cô cúi đầu nhìn chiếc áo len đen, áo khoác đen mà mình tùy tiện mặc trước khi ra ngoài, cùng chiếc khăn quàng đỏ tùy tiện quàng khi xuống xe. Trúc Tụng Thanh thật sự quá không có ranh giới khi ở cùng người yêu cũ rồi, ai cho cô ấy chụp ảnh chứ?

Du Dĩ An không muốn nói chuyện, tiếp tục treo đèn. Trúc Tụng Thanh đứng một bên nhìn một lát, chợt hắt hơi một cái.

Du Dĩ An nhìn về phía Trúc Tụng Thanh. Người mặc đồ hợp với cây thông Noel thực ra là Trúc Tụng Thanh mới đúng. Áo len cổ điển kết hợp với quần nỉ đỏ mà người bình thường sẽ không mặc, chiếc áo khoác dạ len màu trắng bên ngoài nhìn rất mỏng, Trúc Tụng Thanh còn không thèm cài khuy sừng.

Trúc Tụng Thanh thấy Du Dĩ An đang nhìn mình, tự nhiên xoay hai vòng: “Thế nào, em mua hôm qua đó.”

Cô cười bổ sung: “Mua bằng tiền của chị đó.”

Du Dĩ An thu lại ánh mắt: “Sau này cô mà cảm cúm thì ra ngoài mà ở, đừng lây bệnh cho khách của tôi.”

Khi cô nói lời này, giọng điệu nhàn nhạt, khiến người ta không phân biệt được là đùa hay thật. Nhưng dù sao cũng đã yêu nhau hơn ba năm, Trúc Tụng Thanh chưa bao giờ nghe Du Dĩ An nói mấy lời nặng nề.

Trúc Tụng Thanh lập tức không cười nữa, đứng yên tại chỗ biểu lộ sự bất mãn bằng im lặng.

Du Dĩ An không mảy may động lòng, bắt đầu treo bánh gừng lên cây thông Noel.

Không nhận được phản hồi, Trúc Tụng Thanh bắt đầu nổi trận lôi đình nhẹ, trước hết là nhẹ nhàng đá vào cây thông Noel một cái, rồi khi Du Dĩ An cúi đầu lấy quả cầu vàng thì cô lại đá bẹp cái túi, suýt chút nữa đá trúng tay Du Dĩ An.

Sau cú đá này, có một quả cầu vàng lẳng lặng lăn xa tít tắp, lăn qua lăn lại rồi lăn đến một đống lá rụng ở rất xa.

Du Dĩ An không tin nổi nhìn về phía Trúc Tụng Thanh, giọng nói trở nên nghiêm khắc: “Đi nhặt về.”

Trúc Tụng Thanh nhìn thẳng vào cô, đứng yên không nhúc nhích. Cái dáng vẻ bướng bỉnh khi nổi tính khí đó, Du Dĩ An quá đỗi quen thuộc.

Du Dĩ An lặp lại: “Nhặt về.”

Khóe mắt Trúc Tụng Thanh dần đỏ hoe, tủi thân bĩu môi, không tình nguyện đi vào đống lá rụng nhặt quả cầu vàng về.

Cô nhặt về, đặt vào lòng bàn tay Du Dĩ An, sự chạm nhẹ vô ý giữa những ngón tay khiến Du Dĩ An như chạm phải một tảng băng lạnh giá.

Du Dĩ An treo xong những quả cầu đèn, cô không kìm được khẽ thở dài trong lòng, suy nghĩ từ ngữ: làm sao để vừa không khiến người yêu cũ lầm tưởng mình vẫn còn thích cô ấy, vừa nhắc nhở cô ấy phải chú ý giữ ấm đây.

Chưa đợi cô nghĩ xong, Trúc Tụng Thanh đã nhấc túi táo vừa đặt dưới đất lên: “Ban đầu em mua táo cho chị ăn, nhưng bây giờ em không cho chị ăn nữa. Em sẽ chia cho tất cả mọi người, chỉ trừ chị thôi.”

4

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.